Lớp 7 năm 3 trường nữ sinh trung học Majihabara.

Chủ nhiệm lấy tay nâng gọng kính lên một chút, chăm chú sắp xếp lại xấp tài liệu dày cộm trên bàn giáo viên. Chốc chốc lại dời tầm mắt xuống phía dưới học sinh.

“Các em làm xong bài tập vừa nãy chưa?”

“Rồi ạ.” – Cả lớp đồng thanh đáp.

Chủ nhiệm mỉm cười hài lòng, sau đó nụ cười càng như trải rộng ra hơn khi cô phát hiện ra rằng mọi người hôm nay đều đến lớp đầy đủ. Cô nhìn chiếc đồng hồ đeo tay mảnh khảnh của mình rồi đứng dậy.

“Cũng sắp hết tiết rồi nên cô muốn tranh thủ sinh hoạt với các em một chút.” – Chủ nhiệm rất thích cái cách mở đầu như thế. – “Không còn nhiều thời gian nữa là các em sẽ phải bước vào kì thi quan trọng nhất, kì thi tốt nghiệp của trường nữ sinh trung học Majihabara.”

Yuko chống cằm chăm chú nhìn chủ nhiệm, nhưng trong đôi mắt thì không có vẻ gì là quan tâm cả.

“Oshima-san, cô biết thành tích học tập của em rất tốt, nhưng không vì thế mà em muốn đúp tiết lúc nào thì đúp nhé.” – Vì thấy bộ dáng đó của Yuko nên chủ nhiệm muốn chuyển hướng răn đe.

“Các em cũng biết rằng khi tốt nghiệp rồi thì các em sẽ chính thức trở thành một nhân tố đắc lực cho gia đình dòng họ mình. Vì vậy dù bất luận thế nào kì thi này cũng phải có kết quả thật tốt.”

Dứt lời, tiếng chuông báo hiệu hết tiết cũng vang lên. Chủ nhiệm mỉm cười chào mọi người rồi thong dong bước ra khỏi lớp.

“A~ Mới đó mà đã tốt nghiệp rồi sao? Thời gian trôi qua nhanh thật đấy.” – Một nữ sinh vươn vai cảm thán.

“Chúng mình thực sự đã trưởng thành rồi nhỉ?”

“Tớ thì lại thấy cậu chẳng trưởng thành hơn được tí nào cả.”

Thế rồi một loạt tiếng cười vui vẻ vang lên, nhưng Haruna nơi cuối lớp lại đang gục đầu chán nản. Cô thầm nghĩ bản thân chắc phải vào trường học phụ đạo nữa rồi. Nghĩ đến cái cảnh ngồi hàng giờ đồng hồ nhồi nhét kiến thức vào đầu thì Haruna y như rằng trở thành một con mèo cụp đuôi lười biếng.

“Tớ kèm NyanNyan học cho.” – Giọng nói ôn nhu của Yuko nhè nhẹ phả vào tai rồi tan biến trong không trung.

“Không cần.”

Từ sự hiểu lầm lần đó thì Yuko không từ một cơ hội nào để giải thích và xin lỗi Haruna, thế nhưng phản ứng của Haruna vẫn luôn là một từ lãnh đạm. Yuko không biết bản thân đang kiên trì hay là đang mặt dày nữa.

“Chuyện lần đó thật sự là hiểu lầm thôi Haruna...” – Yuko một lần nữa đối với Haruna xuống nước. – “Tớ thật sự biết sai rồi...”

“Đủ rồi Yuko.”

Haruna nói rất nhỏ, cứ như là đang thì thầm với chính mình. Dứt câu, cô lập tức giơ tay ra hiệu tỏ ý không muốn nghe gì nữa, đồng thời trưng ra một bộ mặt vui vẻ hết sức có thể hướng về phía Takamina.

“Takamina, cậu kèm tớ học nhé?” – Là cái chất giọng ngọt ngào đặc trưng.

Cô lùn rất bất ngờ khi được Haruna nhờ vả, thậm chí còn giật nảy người lên một cái nữa. Thế nhưng xúc cảm lớn nhất của cô bây giờ chính là sự vui vẻ, không, là sự hạnh phúc. Dù biết là không phải, nhưng Takamina không thể giấu nổi nụ cười tươi của mình mà đáp trả lại Haruna.

“Được rồi!”

Sắc mặt Yuko lập tức đanh lại. Và người ngồi hơi xéo lên với cô lúc này cũng không khá gì hơn.

Đây không thể là sự thật được. – Yuko tự trấn an mình.

- O0o-

Mặc dù nói là dạy kèm nhưng thật ra thì trình độ học vấn của Takamina so với Haruna cũng chẳng hơn là bao. Nếu như Yuko thông minh giải quyết nhanh gọn lẹ những vấn đề mà Haruna thắc mắc thì Takamina phải vật lộn một lúc lâu mới ra kết quả, đôi lúc thậm chí phải mất cả buổi mới xong.

Thế nhưng cái gì cũng đều có thú vị riêng của nó. Xem như là cả hai cùng học chứ không phải là một người học còn một người ngồi ngắm. Mà như vậy thì cũng đỡ nhàm chán hơn.

Trong quá trình học thì sự tiếp xúc của cả hai tăng lên đáng kể. Lúc thì ngồi gần nhau để giảng bài, lúc thì cầm tay viết biểu thức, đôi lúc thì chỉ đơn giản là vô tình chạm mắt nhau, rồi cười ngượng ngùng. Dù có ngốc đến đâu thì Takamina cũng đã nhận ra được tình cảm của mình rồi. Tuy là không phải, nhưng cô thực sự không thể điều khiển được trái tim. Lắm lúc rất muốn nói cho Haruna biết, nhưng cô lại sợ.

Về phía Haruna, cô cũng không phải là không nhận ra. Đôi lúc cô cũng đã từng nghĩ Takamina thì có gì không tốt chứ, ở bên cậu ấy nhất định chỉ có hạnh phúc. Thế nhưng đâu đó trong tim vẫn không ngừng thổn thức. Hay nói đúng hơn là tim cô chưa bao giờ ngừng thổn thức.

Buổi tối hôm nay trời rất đẹp, thời tiết cũng không đến nỗi quá lạnh. Haruna bỗng nhiên sinh ra lười biếng, muốn cùng Takamina đi đâu đó chứ không muốn học nữa.

“Được rồi, lâu lâu cũng phải nghỉ ngơi một chút chứ nhỉ.” – Takamina vui vẻ chấp thuận.

Cả hai sánh bước cùng nhau qua từng con đường, ghé qua biết bao nhiêu là địa điểm ăn uống, cùng nhau ca hát ngân nga một bài nào đó, mua những đồ vật linh tinh dễ thương, rồi lại cùng chụp một vài tấm hình.

Tokyo về đêm vẫn luôn nhộn nhịp như thế. Haruna và Takamina đi chơi lâu như vậy mà khi quay về trung tâm thủ đô, đường phố vẫn đông đúc người. Không gian bị bao lấp bởi vô số lời xì xào nói chuyện, cùng với tiếng âm nhạc quảng cáo được phát ra trên các tòa nhà cao ốc.

Nhìn mọi người từng từng lớp lớp đi ngang qua, ai nấy cũng đan tay vào nhau, Takamina bỗng nỗi lên một cỗ cảm xúc kì lạ. Cô hướng ánh nhìn trực diện vào mắt Haruna. Haruna cũng không né tránh gì, cứ thế nhận lấy ánh mắt đó.

Mắt đối mắt, vô số cảm xúc không rõ tên trào dâng.

Takamina bước lại gần Haruna hơn. Nhu tình nắm lấy hai bàn tay cô ấy, cũng may là hôm nay Haruna đi giày không cao lắm, vì thế Takamina dễ dàng rút ngắn khoảng cách lại hơn. Lúc này hai khuôn mặt chỉ cách nhau có vài cm.

Đời lúc nào cũng muốn trêu ngươi chúng ta. Không biết là do vô tình hay cố ý, mà ở hai phía xa khác nhau kia, vừa vặn tầm mắt Yuko và Acchan lại thấy cảnh tượng này.

Mặc dù vô số người đi qua đi lại, nhưng cảnh tượng trước mắt đó vẫn là trung tâm thu hút sự chú ý.

Trái tim Yuko và Acchan lại một lần nữa bị bóp nghẹn.

Yuko nghiến răng giận dữ, đôi mắt hổ phách long lên. Cô có cảm giác như mình bị phản bội, rằng cô lại bị đâm bởi người mà cô tin tưởng nhất. Yuko cười đểu giả rồi bước đi, không muốn nhìn cái cảnh đó thêm một chút nào nữa.

Thế nhưng Acchan thì có lẽ mạnh mẽ hơn một chút, hoặc cũng có thể nói là cô đang níu kéo mọi thứ trong vô vọng. Nếu như cô tận mắt chứng kiến điều đó thì cô sẽ từ bỏ, còn nếu không cô vẫn sẽ đóng vai một con ngốc như thế.

Takamina nhìn thẳng vào mắt Haruna, đắm chìm trong vẻ đẹp đầy mị hoặc của cô ấy. Khó khăn lắm cô mới cất lên được một giọng nói run run.

“Haruna, tớ...”

“Takamina.” – Giọng nói của Haruna nhẹ nhàng vang lên, tựa như những nốt nhạc du dương. – “Chúng ta dừng lại ở đây thôi.”

“Sao?”

Haruna lui người ra phía sau, khoảng cách giữa cả hai một lần nữa trở về như cũ. Cô nhìn vẻ mặt mất mát của Takamina mà không khỏi đau lòng.

“Tớ xin lỗi Takamina.” – Haruna hơi nghẹn ngào, lông mày cô nhăn lại một chút. – “Tớ vẫn là không thể...”

Mọi thứ dường như ngưng đọng lại, có vẻ như chúng cần một khoảnh lặng để suy nghĩ. Từng lời từng chữ của Haruna vang lên rõ ràng trong đầu Takamina. Cô lắc đầu cười đau khổ. Những giọt nước mắt cứ thế vô thức tuôn rơi. Cô lại mít ướt nữa rồi.

“Chính vì thế... Mà tớ mới không muốn nói cho cậu biết.” – Cô nấc lên từng tiếng nghẹn ngào. – “Chính vì là tớ sợ điều như thế này.”

“Chúng ta ngay từ đầu có lẽ đã không nên như thế rồi...”

Takamina gật gật đầu. Cô cố gắng không cho bản thân phát ra bất cứ tiếng nấc nào nữa, thế nhưng càng làm thế thì tim cô lại càng đau hơn, càng quặn thắt hơn.

Acchan mặc dù không thấy cảnh tượng đau lòng mà cô vẫn hằng lo sợ, thế nhưng tim cô lúc này cũng chẳng khá gì hơn.

“Tớ không giận cậu vì cậu không yêu tớ. Nhưng tớ lại rất hận cậu khi người cậu yêu lại là Haruna đó Takamina à...”

L. O. V. E Bar.

Sae đau lòng nhìn Yuko nốc hết ly rượu này đến ly rượu khác. Trông Yuko lúc này chẳng khác gì một người điên cả.

“Làm gì mà ngồi ở đây giải sầu một mình thế? Có muốn cùng em vui vẻ một chút không?” – Một cô gái ăn mặc gợi cảm không biết từ đâu đến ngồi kế bên Yuko.

Sae định lên tiếng can ngăn thì Yuko đã lập tức đồng ý lời đề nghị. Không nói không rằng ôm thẳng cô gái đó đi vào căn phòng được thiết kế đặc biệt dành cho cô. Sae chỉ biết ngao ngán thở dài.

Áp cô gái đó dưới thân, hôn lên từng tấc da thịt, thế nhưng Yuko vẫn cảm thấy mất mát cực kì. Sau khi lặp đi lặp lại những hành động vô thức nhạt nhẽo, Yuko nhăn mày ngồi dậy. Cô cắn môi đau đớn.

Không được! Nếu như cô làm vậy chẳng khác nào lặp lại lỗi lầm lúc trước sao? Chẳng phải cô đã nói rằng sẽ không bao giờ làm những chuyện này nữa sao?

Thế nhưng khi nhớ lại cảnh tượng lúc nãy, tâm Yuko lại trỗi dậy từng đợt đau đớn.

Bốn người chúng ta rốt cuộc là đang làm cái gì thế này?