Cả phòng học chìm trong một khoảng lặng rất dài sau đó. Không một ai nhúc nhích, cũng không một ai hé miệng. Sae và Takamina cảm thấy rằng tình hình mọi chuyện lúc này thực sự không ổn, định lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này thì bỗng Yuko đứng dậy tiến đến gần trước mặt Haruna.
“Tại sao? Tớ không hiểu..?”
Yuko nhỏ giọng nói, trong thanh âm đã mang vài phần nghẹn ngào. Hai người nhìn nhau, mắt đối mắt, Yuko có thể thấy được những tia nhìn bi thương trong đôi mắt nâu của Haruna, bởi vì chính ánh mắt của cô bây giờ cũng như vậy.
“Tớ cũng không hiểu, tại sao vậy hả Yuko..?”
“S-...”
“Cậu giải thích như thế nào với tôi đây hả Yuko!!?” – Haruna giận dữ hét lên, đồng thời ném một xấp hình vào người Yuko. Khóe mi Haruna bắt đầu trở nên ươn ướt, và rồi rất nhanh từng giọt nước mắt nối nhau rơi xuống. Cô chỉ lặng lẽ khóc, không nức nở. Cô cắn môi vụng về lau chúng đi nhưng vô ích. Dường như hành động này chỉ đang cổ vũ cho chúng rơi nhiều thêm mà thôi.
Haruna quay mặt bước ra khỏi lớp, để Yuko ở lại với một mớ hỗn độn trong đầu.
Đây là lần đầu tiên Yuko thấy Haruna khóc.
Tại sao?Trong đầu Yuko cứ thủy chung lặp đi lặp lại cùng một câu hỏi, nhưng càng hỏi thì tâm lại càng đau.
Cúi mặt xuống thì thấy những tấm hình rơi vương vãi đầy trên sàn lớp học, cô tùy tiện nhặt lấy một tấm. Đây là hình cô đang ôm hôn một cô gái nào đó. Yuko nhặt thêm vài tấm nữa thì thấy nội dung cũng tương tự, chỉ là đối tượng khác đi thôi. Duy nhất một tấm cuối cùng là đặc biệt chói mắt, là hình Yuko đang vùi đầu vào trong ngực một cô gái không mặc gì cả.
Cái quái gì thế này?Yuko nghiến răng. Cô cố mường tượng xem rốt cuộc những tấm hình này được chụp ở đâu và khi nào. Từng dữ kiện trong đầu ngùn ngụt vụt qua. Yuko nheo mắt rồi lại mở to mắt ra. Cô quay ngắt đầu sang về phía cuối lớp, nơi Acchan đang sợ hãi đứng dựa vào tường.
“Là cô!” – Yuko gầm lên giận dữ rồi nhanh như cắt lao vào túm áo Acchan. – “Cô dám gài tôi sao!!?”
Yuko giận đến run người. Ánh mắt lập tức trở nên tàn ác. Thì ra hôm qua Acchan rủ cô đi uống, chính là để gài cô. Yuko siết chặt nắm tay lại, khiến cho Acchan cảm thấy không khí trong buồng phổi càng ngày càng ít đi.
“Yuko! Yuko! Bình tĩnh nào! Chuyện gì thế này?” – Sae và Takamina vội vã đến can ngăn. Yuko dù có giận đến đâu cũng chưa bao giờ động tay với phái yếu, nhưng có lẽ nếu như cứ để yên như vậy thì hôm nay sẽ có một trường hợp ngoại lệ đầu tiên.
Chát! Chát! Chát!
Liên tục ba cái tát như trời giáng vào mặt Acchan, cô lập tức ngã nhào xuống sàn. Khóe miệng cô bị rách và đang chực trờ chảy từng giọt máu tươi. Nhưng đối với Yuko, ba cái tát này chẳng là gì cả. Mùi máu tanh trong miệng lại lần nữa xộc lên mũi, cay đắng. Yuko khẽ sờ lên má, đau rát, nhưng tâm Yuko lúc này còn đau hơn gấp ngàn lần.
“Yuko cậu bình tĩnh lại nào! Sao lại động tay động chân như thế!” – Takamina giận dữ lôi cô ra khỏi lớp, trong khi Sae thì đưa Acchan đến phòng y tế.
Cô lùn kéo cô sóc đi thẳng xuống sân sau của trường, ấn mạnh nàng xuống một chiếc ghế đá. Sau đó cô chạy ngược lại lên lớp, thu dọn những tấm hình trên đất đi, không quên đem theo vài chai nước lạnh, rồi lại lần nữa rời khỏi phòng học. Sắp vào tiết rồi nhưng Takamina lúc này chẳng còn tâm trạng để nghe giảng nữa, vậy nên cô quyết định đúp học ngày hôm nay.
“Cậu bình tĩnh lại chưa hả!?”
Takamina xối liên tục mấy chai nước lạnh vào mặt Yuko. Dòng nước lạnh băng liên tục đập vào mặt khiến cho Yuko có phần thở không kịp, kết quả là bị sặc nước, ho liên tục. Đồng phục cô lúc này cũng đã bị làm cho ướt mèm.
“Cậu bị điên à? Bây giờ tiết trời lạnh lắm đó!” – Yuko vừa điều chỉnh lại nhịp thở vừa hướng mặt lên oán trách Takamina.
“Chính vì thế mới càng phải làm cho cái đầu cậu cũng lạnh bớt đi!”
“Rốt cuộc là có chuyện gì thế này?” – Takamina ngồi xuống bên cạnh Yuko, vỗ vỗ nhẹ vào lưng cô sóc chuột. Lúc nào cũng vậy, cô luôn là người chiến hữu san sẻ mọi điều với Yuko, luôn quan tâm mọi người trước rồi mới đến bản thân mình.
“Acchan cô ta cư nhiên cả gan dám gài tớ!”
Yuko siết chặt nắm đấm, vô số gân xanh hiện rõ trên mu bàn tay.
“Cái này... Là vừa mới hôm qua sao?” – Takamina hơi run người. Cô linh cảm có gì đó không ổn.
“Acchan hôm qua bỗng nói với tớ rằng muốn đi uống cho khuây khỏa một chút. Tớ hỏi vì sao thì cô ta nói muốn tâm sự với tớ về chuyện của cậu. Nhưng tớ không ngờ...”
Càng về sau giọng Yuko càng đanh lại, sặc mùi sát khí. Nhìn những đường hắc tuyến đang dần hiện rõ trên trán Yuko thì Takamina lập tức kinh hoảng, vội trấn an cô bạn, sợ rằng Yuko sẽ lại lần nữa mất bình tĩnh mà đánh chết Acchan mất.
Lúc này trong phòng y tế của trường, Acchan đang được y tá từ tốn thoa thuốc lên chỗ sưng. Sae đứng dựa trước cửa ra vào mà phải thở dài ngao ngán. Cô nhìn Acchan rồi lại đăm chiêu suy nghĩ về những gì vừa mới xảy ra.
“Xong rồi.” – Cô y tá nhẹ nhàng cất tiếng rồi thu dọn dụng cụ trên bàn. – “Nhưng sao em lại bị đánh nặng đến thế? Chẳng phải Majihabara không bao giờ có những vụ ẩu đả sao?”
“...”
Acchan chỉ im lặng mà không đáp lại. Khuôn mặt cô lúc này cũng chẳng có một tí cảm xúc gì. Acchan bây giờ như trở lại là một cô bé trầm tính ít nói của ngày xưa.
Có lẽ cô đã hành động nông cạn quá rồi.
Thực ra hôm qua Acchan muốn tâm sự với Yuko về Takamina là thật. Thế nhưng khi đặt chân vào trong bar thì bất chợt có một luồng suy nghĩ khác xẹt qua trong đầu cô. Càng ít người biết thì tính chính xác của sự việc này sẽ càng cao hơn. Vậy nên trong phút chót, Acchan đã thay đổi kế hoạch. Gài Yuko vào bẫy, và rồi đợi xem phản ứng của Takamina như thế nào khi thấy Haruna đau lòng. Thật sự quá là tàn nhẫn, Acchan cũng đã nhiều lần trách bản thân mình nhẫn tâm. Thế nhưng tính ích kỉ của cô quá lớn, và thế là cô đã phóng đi một cây lao không thể nào thu hồi lại.
“Yuko à, cậu cứ ngồi đây giận dữ thì cũng không giải quyết được gì đâu. Chi bằng bây giờ đến gặp Haruna giải thích đi thôi.” – Takamina nhăn mày khi nghe Yuko thuật lại hết mọi chuyện hôm qua. Cô biết Yuko rất táy máy tay chân, đây là một tật xấu, thế nhưng cô cũng biết trái tim Yuko chung thủy như thế nào. Việc này chung quy cũng có hiểu lầm trong đó, Yuko và Haruna giận nhau như vậy quả thật không nên.
“Lần đầu tiên tớ thấy NyanNyan khóc.” – Yuko như tự nói với chính mình. – “Chuyện lần này, thật sự tớ đã sai rồi...”
“Cậu biết hối lỗi là được rồi. Dù sao hôm qua cũng có men rượu vào người, chuyện đó cũng là dễ hiểu thôi.”
Takamina đứng dậy khỏi chiếc ghế đá, kiên định nắm tay Yuko kéo lên.
“Đi thôi, đi tìm Haruna xin lỗi nào.”
“Cậu ấy sẽ chẳng thèm nhìn mặt tớ đâu.” – Yuko không hiểu vì sao lại trở nên tự ti.
“Nếu vậy thì cậu núp ở đâu đó đi, tớ sẽ giải thích cho Kojima-san nghe.”
“Ừm.”
Thế rồi suốt một đoạn đường cả hai không nói gì với nhau nữa. Mỗi người đều có những suy nghĩ riêng của mình. Dạo hết gần một vòng khuôn viên rộng lớn của Majihabara, cuối cùng Yuko và Takamina cũng tìm thấy Haruna. Cô đang ngồi một mình thẫn thờ dưới gốc cây cổ thụ, trông Haruna lúc này cô đơn cực kì, nhưng đồng thời cũng toát lên vẻ đẹp bi thương yêu mị, khiến cho bất cứ ai nhìn vào cũng muốn đến an ủi.
Takamina nhìn thấy Haruna như vậy thì bỗng tim cô quặn đau một cái, tại sao lại như vậy nhỉ? Cô hoang mang thầm hỏi.
“Cậu đợi tớ một tí.” – Takamina nói rồi tiến lại gần về phía Haruna. Còn Yuko thì nhanh thoăn thoắt núp sau một bóng cây gần đó, khoảng cách giữa hai vị trí là lý tưởng, vì Yuko vừa có thể quan sát nét mặt Haruna, vừa có thể nghe rõ cuộc trò chuyện.
“Kojima-san.”
Haruna nghe thấy tiếng gọi, đưa mắt nhìn Takamina, nhưng cũng không nói gì thêm.
“Tớ ngồi ở đây được không?”
Cũng vẫn là không trả lời.
Cô lùn mỉm cười bất lực, đành mặt dày ngồi kế Haruna. Trái tim liền bỗng trở nên hồi hộp.
“Có chuyện gì thì từ từ cùng Yuko mà nói, Kojima-san sao lại nóng như vậy?”
Haruna khi nghe đến cái tên Yuko thì cả người như có dòng điện chạy qua. Nỗi nghẹn ngào trong tim một lần nữa trào dâng. Cô cắn chặt môi không cho phép mình yếu đuối.
“Cậu cũng hiểu tính Yuko-san mà, cậu ấy mặc dù táy máy tay chân nhưng rất chung tình. Ai cũng có thể thấy được rằng Yuko chỉ yêu duy nhất một mình cậu thôi.”
“Tớ biết chứ. Nhưng thực sự như vậy là quá đáng lắm rồi.” – Haruna cúi gầm mặt xuống. – “Ít nhất cũng đừng cho tớ nhìn thấy chứ?”
“Chuyện lần này chỉ là hiểu lầm thôi mà, với lại lúc đó Yuko cũng say rồi.”
Yuko hồi hộp nghe ngóng. Cô thầm cảm ơn Takamina vì đã thổ lộ gần như là chính xác hết những gì cô muốn nói với Haruna. Yuko khẽ hít sâu để lấy lại bình tĩnh.
“Tớ không biết rằng, lúc mà Yuko chạm vào người những cô gái đó, thì tớ đang ở đâu trong tim cậu ấy...” – Haruna bật khóc khi nói ra lời này, đây chính là câu hỏi lớn nhất trong lòng cô.
Tiếng thút thít vang lên trong không gian tĩnh lặng. Đau đớn.
“NyanNyan...” – Yuko nghẹn ngào, toan bước về phía người cô yêu mà ôm vào lòng an ủi.
“Cậu phải tin Yuko chứ Kojima-san.” – Takamina cũng không chịu được khi nhìn thấy Haruna khóc như thế. Đôi tay cô ôn nhu lau đi những giọt nước mắt đang rơi. Rồi không biết vì sao, Takamina bạo dạn ôm lấy Haruna vào lòng vỗ về an ủi.
Bước chân Yuko sững lại khi nhìn thấy cảnh tượng đó.