Bữa tiệc đã kéo dài mấy tiếng rồi mà vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, có vẻ như hôm nay mọi người sẽ vui chơi overnight đây.

Haruna sau khi rửa mặt ra thì cũng tỉnh táo được vài phần, một lần nữa bước ra ngoài sân vườn thì choáng với cảnh tượng đang diễn ra. Những tiểu thư công tử lúc đầu vẫn còn giữ dáng vẻ lịch thiệp sang trọng thì bây giờ đang vứt hết hình tượng của mình mà chạy nhảy tưng bừng, trong đó có cả Sae và Takamina nữa. Đúng thật là khi có rượu vào thì con người ta mới bộc lộ hết bản chất. Haruna nheo mắt, Sae, Takamina, và hàng tá những con người khác mà cô không biết tên, nhìn một lượt, rồi lại một lượt, lúc này cô mới phát hiện, ngay từ đầu bữa tiệc cho đến bây giờ, cô không hề thấy Yuko.

Cô bỗng cảm thấy trong lòng dâng lên một cỗ mất mát.

Trong khi Haruna đang cố chạy ra khỏi đám đông đang nhảy nhót không biết trời trăng mây đất gì kia thì bỗng nhiên xung quanh tối om, tất cả đèn điện được dùng để thắp sáng khu vườn, thậm chí cả đèn bên trong biệt thự nữa, đều đồng loạt tắt hết. Mọi người bắt đầu trở nên xôn xao cho đến khi nghe được một giọng nói không biết phát ra từ đâu.

“Đúng như ý của tất cả mọi người ở đây, điều thú vị nhất của bữa tiệc hôm nay...” – Đây rõ ràng là âm thanh điện tử, nhưng không khó để cho mọi người nhận ra nó chính là chất giọng trầm thấp quen thuộc của ông Kojima. – “Chính thức bắt đầu.”

Đoàng!

Tiếng súng vang lên chói tai trong không gian tĩnh mịch.

“A!!!!!!!!” – Tiếp sau đó là một tiếng thét đau đớn của một người đàn ông.

Đèn bật sáng trở lại.

Thân ảnh nam nhân vạm vỡ nằm bất động dưới đất, máu trên lưng không ngừng chảy lênh láng ra bỗng trở nên vô cùng rõ ràng trong mắt của những vị khách.

Một vài người phản ứng nhanh thì lập tức chạy đến bên nam nhân đó kiểm tra, nhưng ngay lập tức sắc mặt của họ trở nên trắng bệch.

“Ông ta... Chết rồi.”

“Cái gì!!?”

Đám đông lập tức trở nên hỗn loạn, những cô tiểu thư hay các cậu công tử say xỉn nhảy nhót tưng bừng vừa rồi cũng lập tức tỉnh rượu, bỏ chạy tán loạn cả lên.

“Mọi người bình tĩnh lại nào. Tiệc của gia tộc Kojima không phải lúc nào cũng luôn có một trò chơi bất ngờ sao?” – Âm thanh điện tử đó lại một lần nữa vang lên.

“Trò chơi bất ngờ sao!? Nhưng như vậy chẳng phải hơi bị lố à!!?” – Một cô gái mất bình tĩnh hét lên.

Mọi người thấy thế thì cũng bắt đầu lên tiếng theo, nhưng có vẻ như ông Kojima chẳng quan tâm gì đến chúng, tiếp tục lời nói còn dang dở của mình.

“Luật chơi rất đơn giản: Biệt thự Kojima, bao gồm cả khu vườn xung quanh nó, chính là sân chơi của các vị. Tôi đã bố trí bốn ‘sát thủ’ trong sân chơi này, trong vòng hai tiếng đồng hồ, chỉ cần các vị lẩn trốn thành công khỏi họ thì xem như đã chiến thắng. Còn nếu như các vị bị họ bắt gặp thì...”

Đoàng!

Tiếng súng lại vang lên.

“Game Over.”

“Về phần phần thưởng cho trò chơi này thì, các vị muốn gì thì sẽ có được điều đó, gia tộc Kojima sẽ làm tất cả để đáp ứng yêu cầu của các vị.”

“Rất thú vị đúng không?”

Âm thanh điện tử ghê rợn đó cứ vang lên đều đều, không chậm, cũng không nhanh. Nó như một bài nhạc rùng rợn, mặc cho người ta từ chối không nghe nhưng nó vẫn tự nhiên lẻn vào trong lỗ tai họ và khắc sâu vào trong trí não.

“Luật chơi chỉ đơn giản vậy thôi, nếu như không có ai thắc mắc gì thì tôi xin tuyên bố...”

“Trò chơi bắt đầu.”

“Rõ ràng là còn không để cho người ta thắc mắc mà!” – Sae đứng dậm chân tức tối, ly rượu vang trên tay cũng bị ném thẳng xuống đất, vỡ toang.

Phụt!

Đèn lại vụt tắt, khu vườn một lần nữa trở nên tối om.

“Các vị có một phút để tìm nơi lẩn trốn cho mình, tất nhiên là trong bóng tối. Sau một phút thì bốn ‘sát thủ’ của tôi sẽ bắt đầu truy lùng các vị, vì vậy hãy trốn cho kỹ nhé?”

“Tối như thế này thì biết mò đường mà trốn ở đâu cơ chứ!!?”

“Kojima!!! Trò chơi này quá lố rồi!!!”

“Đem tính mạng mọi người ra mà đùa sao!? Ông bị điên à!!!”

Đoàng!

Đám đông ồn ào lúc nãy khi nghe tiếng súng thì lập tức im bặt, hoảng loạn tìm một chỗ trốn cho mình, trò chơi này, xem ra không tham gia cũng không được rồi.

Haruna từ khi thấy xác của nam nhân kia ngã xuống thì toàn thân bất động từ đó, nhưng cũng nhờ tiếng súng kia mà cô hoàn hồn trở lại. Tay chân bắt đầu hành động trong vô thức, cô chạy, chạy mãi trong màn đêm tối om, chạy cho đến khi không chạy được nữa. Cô ngồi bệch xuống đất thở dốc.

Đèn bỗng vụt sáng trở lại.

“Một phút đã trôi qua, tôi xin thông báo, trò chơi chính thức bắt đầu!”

Haruna giật mình nhìn xung quanh, lúc này cô mới nhận ra hình như cô đã chạy vào trong biệt thự, mà còn chạy vào một căn phòng nữa. Haruna ngồi dựa người vào chiếc bàn vi tính, nghĩ về trò chơi đáng sợ này và rồi khóc trong vô thức. Cô nấc từng tiếng nghẹn ngào, chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy chứ? Biết thế cô không đồng ý tổ chức bữa tiệc này cho xong. Ông Kojima có biết là con gái của ông ta đang bị đe dọa không vậy?

- O0o-

Cùng lúc đó. Trong thư phòng biệt thự Kojima.

“Cha à, cha có dọa người quá đáng rồi không?” – Mariko vừa nhâm nhi ly rượu vừa quan sát từng màn hình camera rồi nói.

“Quá đáng sao? Ta thấy như vậy trò chơi mới hấp dẫn chứ?” – Ông Kojima tỏ ra vô tội.

“Con gái cưng của cha đang khóc kìa.”

Mariko nhếch môi chỉ lên chiếc màn hình camera ở giữa, lúc này đang hiện lên hình ảnh Haruna ngồi gục đầu vào hai chân của mình mà khóc nức nở.

“Haruchan...” – Ông Kojima quả nhiên trở nên xiêu lòng. – “Nhưng mà, như vậy thì con bé mới trưởng thành lên chứ...”

“À mà Jurina nó cũng tham gia trò chơi đó cha.”

“Ừ, con bé hiếu động đó, ta hiểu mà.”

“Em ấy có biết bản chất thực sự của trò chơi này không thế?”

“Không, chỉ có ta, con, bốn ‘sát thủ’ và những vị này biết thôi.” – Ông Kojima đắc ý chỉ vào màn hình camera.

Một nhóm người trung niên đang nhậu nhẹt trò chuyện tưng bừng trong một căn phòng rộng lớn, có vẻ như trò chơi đáng sợ này chẳng ảnh hưởng gì đến họ cả. Mariko nheo mắt nhìn kỹ hơn thì mới phát hiện ra những người này đều là phụ huynh của các cô tiểu thư và các cậu công tử có mặt hôm nay.

“Cha đừng nói là...” – Mariko mở to mắt lắp bắp.

“Đúng vậy. Ý tưởng trò chơi lần này thực ra là do họ nghĩ ra đó chứ. Là vì họ muốn thử thách con cái mình một chút, cha chỉ đứng ra hoàn thành ý nguyện của họ thôi.” – Ông Kojima nhún vai. – “Thật ra súng của bốn ‘sát thủ’ chỉ là những cây súng gây mê thôi, toàn bộ cảnh tượng vừa nãy, đều là dàn dựng, cả cái người nhiệt tình vào kiểm tra tình trạng của nam nhân kia cũng là dàn dựng nốt.”

“Đây cũng là cơ hội tốt để chúng ta kiểm tra năng lực của các dòng họ khác mà Marichan. Con đừng có tỏ ra chán nản như thế chứ.”

“Vâng.” – Mariko thở dài, những vị phụ huynh này thực sự rảnh hơi nhỉ?

- O0o-

Haruna vẫn còn đang khóc thút thít, lần đầu tiên cô chứng kiến tận mắt cái cảnh tượng kinh khủng đó, bảo cô bình tĩnh thì làm sao được? Đúng là Haruna nếu so với các cô gái khác thì cô bạo gan hơn nhiều, nhưng như vậy thì có hơi quá rồi.

“Đừng khóc nữa, cậu muốn lũ sát thủ đó kiếm ra chúng ta à?” – Một giọng nói lạnh băng vang lên cắt ngang tiếng nấc của Haruna.

Ai thế?

“Tôi đang núp sau cái bàn vi tính này nè, mau ra đây đi.”

Haruna nhận ra giọng nói này, nhưng có thể nào? Cô cứ ngỡ hôm nay cậu ấy không tham gia bữa tiệc này chứ?

Bỏ suy nghĩ của mình sang một bên, Haruna quẹt nước mắt chạy ra đằng sau bàn vi tính, lập tức thấy ngay cái thân ảnh nhỏ con quen thuộc đó.

“Yu-Yuko...” – Haruna lắp bắp.

“Tôi đã trốn không gặp cậu rồi mà...” – Yuko ôm đầu thở dài. – “Hết đụng trúng tôi thì đổ rượu lên người tôi, hết đổ rượu thì đập cửa nhà vệ sinh vào mặt tôi, thậm chí bây giờ đi trốn cũng gặp.”

“Xin... Xin lỗi...”

“Vào đây.”

Yuko chồm người ra lôi Haruna vào, bây giờ cô mới công nhận chỗ trống dưới cái bàn vi tính này rộng thật, hai người vào ngồi mà vẫn thoải mái phết. Yuko nâng mặt Haruna lên, khẽ vuốt ve.

“Bình thường cậu đã đẹp, hôm nay thậm chí còn đẹp hơn nữa.”

Yuko đột nhiên mở miệng khen khiến cho Haruna đỏ hết cả mặt lên, khẽ lấy tay đánh vào người Yuko thẹn thùng.

“Tự nhiên nói cái gì vậy...”

“Cuối cùng thì chúng ta cũng nhất định phải gặp nhau.” – Yuko cười gian manh. – “Nhất định là định mệnh rồi.”

Yuko nhanh chóng áp môi mình lên môi Haruna, cô nhớ cái cảm giác này, nhớ đến phát điên đi được. Cô đã phải cố gắng biết bao để giữ khoảng cách vì bây giờ quan hệ của họ chỉ như hai người bạn cùng lớp, nhưng có trời mới biết rằng Yuko đã phải khó chịu đến như thế nào. Yuko nhớ Haruna, thực sự rất nhớ.

Về phần Haruna khi bị Yuko hôn bất ngờ thì cũng ngoan ngoãn đón nhận, không phản kháng. Thậm chí khi lưỡi cô sóc cứ vờn qua vờn lại ngoài miệng ngỏ ý muốn xâm nhập, cô mèo cũng nhanh chóng chấp nhận.

Hai chiếc lưỡi bắt đầu tìm kiếm người bạn tình của mình, lúc đầu Yuko và Haruna còn nhẹ nhàng, thỉnh thoảng có mút nhẹ một cái, nhưng rồi cả hai nhanh chóng trở nên cuồng nhiệt, tốc độ đẩy lưỡi qua lại cũng tăng lên đáng kể. Không biết là do nhiệt độ phòng bỗng chốc tăng lên hay chính là do nhiệt độ cơ thể của Yuko và Haruna mà bầu không khí xung quanh trở nên nóng bỏng khác thường.

Những tiếng rên rĩ được phát ra rõ ràng hơn qua kẽ miệng của hai người, cả những tiếng mút lưỡi cũng được nhiệt tình tạo ra. Yuko và Haruna ôm hôn nhau cuồng nhiệt, đôi lúc sẽ thả nhau ra để lấy lại hơi thở nhưng rồi cũng ngay lập tức lao vào ngấu nghiến đôi môi của nhau.

Cả Yuko và Haruna đều cảm thấy nụ hôn này rất tuyệt, tuyệt hơn những nụ hôn trước của cả hai nhiều. Vì họ đã không biết rằng, trong vô thức họ luôn nhớ đến đối phương, và khi được chia sẻ nụ hôn với nhau thì cảm giác nhớ nhung đó lập tức vỡ òa, đó chính là lý do khiến cho nụ hôn này trở nên ngọt ngào và tuyệt vời đến như thế.

“NyanNyan, cậu có biết tôi nhớ cậu lắm không? Nhớ đến phát điên đi được.” – Yuko cắn môi Haruna giận dỗi.

Cả hai người cứ thế tiếp tục triền miên một trận mà không biết rằng trong thư phòng biệt thự Kojima lúc này có hai người đang mở to mắt không thể tin được nhìn chăm chăm vào màn hình camera.

“Hai người bọn họ đang làm cái quái gì thế này!!?”