Sang tháng thứ tư, bụng Kinh Vân rõ hơn, chú ý có thể thấy bụng nổi dưới lớp áo trắng. Trời ngả về chiều, râm mát hơn, Kinh Vân lại ôm hộp hạt giống ra gieo. Vốc một nắm hạt, ném bừa lên mặt đất, y chợt cảm thấy chân chao đảo, trước mắt tối xầm, ngất đi.

Không biết bao lâu mới tỉnh lại, y thấy mình đang nằm trên giường, chăn mỏng được đắp cẩn thận, trên bàn cơm rau được đặt ngay ngắn. Đoán rằng, thái giám tới đưa cơm đã đưa y vào đây. Kinh Vân thở dài, thân thể y liệu có trụ nổi tới khi đứa nhỏ sinh ra không? Đến bên bàn, lấy đũa đưa miếng nhỏ cơm vào miệng, y nhai thật từ từ, cẩn thận, một lúc sau mới nuốt xuống. Từ khi bụng rõ hơn, y ăn chậm hơn, nhai kĩ hơn, bữa ăn cũng phải chia ra nhiều bữa nhỏ, nếu không, bụng sẽ căng tức, trước đầy rồi đem tất cả thức ăn nôn ra.

Trời vào thu, gió mang theo sương, se se lạnh. Kinh Vân ngồi bên bàn, đọc thi tập, chợt nhớ tới quyển thư của tiền nhân có nói tới một đạo lý rất hay, muốn viết vào sách cho nhi tử. liền đứng lên, tới giá sách, vươn tay định lấy sách thì một trận quặn thắt ập tới, khiến y ôm lấy ngực, vô cùng khổ sở. Ngực như bị ai bóp chặt, hô hấp không thông, y há hốc mồm, hi vọng hít được nhiều không khí hơn. Não bộ vì thiếu dưỡng chất, căng ra, khó chịu vô cùng. Trong người lúc đấy lại vô cùng nóng, mặt y đỏ bừng, mồ hôi vã ra, từng giọt từng giọt lăn dài sau lưng, thấm vào áo mang tới một trận rét run. Trong nóng, ngoài lạnh, thủy hỏa cùng công lại kèm thêm ngực quặn thắt, phế khí không thông, tỳ khí lúc này thấy vậy đến góp vui, tỳ khí nghịch lên, khiến y nôn ra toàn bộ thức ăn lúc tối, vốn chỉ có cơm và rau. Gục người bên giá sách, bàn tay nắm trên giá từ từ trượt xuống, y quỳ trên mặt đất, chật vật mà chịu tra tấn. Xoay người lại, tựa trên giá sách, y thở hồng hộc, tay trái đỡ bụng, tay phải chống lên sàn nhà, cố sức cho mình ngồi cao hơn một chút nữa, lưng thẳng lên sẽ đỡ chật vật hơn. Đêm trời mát mẻ mà quần áo của Kinh Vân thấm đẫm mồ hôi, hỏa trong người lui dần, hô hấp cũng bình ổn hơn, cơn buồn nôn dịu xuống, chỉ có chân tay bủn rủn, không thể cử động được. Nhưng không thể ngồi trên đất lạnh được, sẽ tổn hại nhi tử, Kinh Vân lấy hết sức, tay run run mà dùng lực khiến gân xanh nổi rõ, cứ thế, y bán vào giá sách, mượn lực cùng đôi chân suy yếu bước về giường, mấy lần, y trượt tay, ngã xuống, đều lấy tay kia ôm bụng, bảo vệ hài nhi. Khổ sở mãi, cũng tới được giường, y nắm vật ra, nghĩ mai phải tới thái y viện nhờ người xem giúp, y thì không sao, sống chết cũng được, nhưng còn sinh mệnh trong bụng, không thể xảy ra chuyện gì, cứ thế, Kinh Vân mệt mỏi thiếp đi.

Bộ dạng chật vật của y lọt hoàn toàn vào tầm mắt của một thân ảnh áo đen đứng trên nóc nhà đối diện Đông các, thân hình kẻ đó cao ráo, đôi mắt lạnh lùng, một thân hắc y, hai tay ôm kiếm trước mặt.

Tiếng chim hót cùng ánh sáng chiếu qua cửa sổ làm Kinh Vân tỉnh lại, y hiện tại cảm thấy khá hơn tối một chút, tay chân có lực hơn, liền thay bộ quần áo khác, dự tính tới tìm Thái y viện. Ai ngờ, vừa bước chân khỏi Đông các, một lực giáng mạnh xuống gáy y, khiến y ngất đi, lúc tỉnh lại, đã thấy bản thân nằm ngay ngắn trên giường. Tưởng rằng do bản thân quá mệt mà ngất, Kinh Vân lại bước ra khỏi Đông các làn nữa. Chưa đi được mấy bước, y lại thấy trước mắt tối xầm. Mấy lần lặp lại như vậy, y biết nhất định do thái hậu giở trò, bà ta sai người canh trừng y, không cho y rời khỏi Đông các một bước, nội bất xuất, ngoại bất nhập, để mình tự sinh tự diệt.