*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Jane

Tiếng hò reo chỉ mới vang lên, ngọn lửa trên giá tra tấn của quảng trường thẩm phán bất ngờ bùng lên vài mét. Ngọn lửa trên những ngọn đuốc xung quanh quảng trường thẩm phán cũng nhảy nhót như có sinh mệnh, thoang thoảng tiếng trẻ con vui vẻ cười đùa.

Tiếng hoan hô trên quảng trường bỗng im bặt, giống như một bộ phim đang chiếu đến đoạn cao trào….nhưng lại đột ngột nhấn nút tạm ngừng, quảng trường thẩm phán lặng ngắt như tờ.

Tiếng trẻ con cười đùa huyên náo lan giữa không trung, dường như có vệt sáng chợt loé lên, hỗn loạn và không rõ ràng, nhưng cũng đủ để gợi lên một số điều mà những người dân còn sống sót không muốn nhớ lại.

Con người là sinh vật kỳ quái thế đấy, khi một người bị kẹt trong làn sóng ngập trời không cách nào thoát ra được, người ấy sẽ trở thành một giọt nước bên trong con sóng ấy. Khi sự cuồng tín và xuyên tạc quét qua thành phố, tất cả mọi người đều là hung thủ đã giết chết những đứa trẻ này.

Nhưng khi sự cuồng tín rút đi, khuôn mặt nô đùa ngày xưa của lũ trẻ liền trở thành điều cấm kỵ tuyệt đối trong lòng những kẻ còn sống sót.

Họ từ chối ký ức, từ chối suy nghĩ, từ chối tưởng nhớ, chính họ không muốn nhớ lại, cũng không cho người khác nhớ lại. Bởi vì một khi nhớ đến sẽ phát hiện mình đã phạm phải tội nghiệt tày trời nào, sẽ mãi mãi rơi vào vực sâu hối hận tự trách.

Nhưng chuyện kỳ quái bỗng phát sinh hôm nay đã chạm phải vết sẹo sâu trong lòng họ.

Bỗng nhiên, một tiếng mèo kêu thảm thiết xé toạc màn đêm tĩnh mịch.

Những bóng ma dần dần hiện rõ trong đêm đen, chúng đang cười đùa trên quảng trường thẩm phán, chạy xuyên qua cơ thể của những người còn sống…

Giám mục mặc áo choàng đỏ đứng trước cửa nhà thờ bỗng nhiên cảm thấy tay trái mình bị thứ gì đó kéo xuống, gã cúi đầu thì thấy một cô bé ôm con mèo đen kéo tay gã, ngẩng đầu nhìn.

Cô bé nói: “Ông muốn cùng cháu bước vào nhà thờ không?”

Giám mục định từ chối, nhưng gã phát hiện cơ thể của mình dường như bị một hơi lạnh nào đó quấy lấy, từ đầu đến chân, từng thớ thịt trên cơ thể đều không theo lệnh của gã nữa.

“Ông đồng ý.” Cô bé cũng chẳng quan tâm đến câu trả lời của giám mục, nói: “Nếu ông đống ý rồi thì chúng ta đi thôi!”

Chẳng biết nhà thờ nguy nga đã lộ ra bộ mặt thật là đống xương trắng âm u từ khi nào, cánh cửa bằng vô số đầu lâu tự động mở ra, con mèo trong lòng cô bé bỗng nhiên nhảy xuống, chạy thẳng vào trong nhà thờ. Cô bé thì nắm tay giám mục, cùng gã tiến vào trong nhà thờ xương người.

Toà bộ nhà thờ đã hoàn toàn thay đổi, tất cả đồ trang trí bên trong đều do xương người chế thành.

Ở trước nhà thờ, bức tượng Chúa cha ban đầu được đặt ở đó đã bị thay thế bằng một cái giàn hoả bằng xương rất lớn, con mèo đen vừa chạy vào đang ngồi xổm trên đó.

Cặp mắt mèo màu xanh lục sáng rực nhìn chằm chằm và giám mục, khiến gã như rơi vào vực sâu sợ hãi không đáy.

Nhìn phải cặp mắt của con mèo, giám mục không khống chế được mà xoay người đứng trước giàn hoả.

Hết bóng ma này đến bóng ma khác của lũ trẻ xuyên qua tường, chạy vào bên trong nhà thờ ngồi ngay ngắn trên những chiếc ghế dài chế từ xương người. Bọn chúng cười hì hì cùng nhau hát thánh ca.

Còn nữ phù thuỷ mà giám mục luôn muốn thiêu chết trên giàn hoả lại ngồi ở hàng đầu tiên hát dẫn.

Chúng giống như những thiên thần nhỏ trong một dàn hợp xướng, tiếng hát của chúng là lời nguyền rủa độc ác nhất.

Xương sườn của giám mục như trở nên có sức sống, chúng uốn éo di chuyển như một con rắn dưới lớp da mỏng trên ngực, cuối cùng “roẹt” một tiếng đâm xuyên thủng da gã. Những chiếc xương sườn cứ không ngừng dài ra từ phía sau lưng, nhìn từ xa chẳng khác nào thiên thần Seraphim [1].

Người ở bên ngoài hoàn toàn không hề hay biết chuyện xảy ra trong nhà thờ xương người, họ chỉ nhìn thấy giám mục bỗng nhiên xoay người bước vào trong nhà thờ một cách cứng đờ. Những vết rỉ sét màu nâu xuất hiện loang lổ trên người đám kỵ sĩ mặc giáp sắt đang nâng cao đuốc lửa, sau đó những chiếc giáp sắt không gì có thể xuyên thủng ấy bỗng rơi loảng xoảng xuống đất.

Bên dưới lớp giáp chẳng còn lại gì, chúng vốn là những con rối nên bị tháo rời một cách dễ dàng trở thành đống sắt nát vụn.

Ngay sau đó một vài người dân trong thành chợt chỉ về phía thành phố rồi kinh ngạc thốt lên: “Cái gì vậy….”

Dưới nền trời đen kịt ở phía xa, từng đám xương trắng nhảy nhót giữa những căn nhà đá, chúng lao từ mọi phương hướng đến quảng trường thẩm phán. Vô số vô vàn bộ xương người, chúng vốn dĩ đều là xác chết ở ngoài thành, sau khi nghe bài thánh ca về cái chết do nữ phù thuỷ hát, chúng rũ bỏ xác thịt, tập hợp lại với nhau để tấn công những kẻ còn may mắn sống sót này!

Tấn công! Tấn công! Tấn công!

Thảo phạt những kẻ còn may mắn sống sót!

Khi bệnh dịch bao trùm thành phố, khi cái chết gõ cửa, còn sống chính là tội lỗi!

Dân chúng trên quảng trường thẩm phán lập tức rơi vào cảnh hỗn loạn, đám đông bỏ chạy tứ tung, có vài bộ xương trắng nhảy vào, bắt đầu giết người.

Lục Phi Trầm thấy tình thế nguy hiểm, kéo Sở Dương Băng lại nói: “Chạy mau!”

Nhưng hắn không ngờ chỉ vừa mới kéo nhẹ, Sở Dương Băng đã ngã nhào vào trong lồng ngực hắn. Chẳng mấy khi Lục Phi Trầm sửng sốt như lúc này, hắn ôm Sở Dương Băng trong ngực mình, cơ thể lạnh băng như một cái xác của cậu càng khiến hắn hoảng hốt.

“Sở Dương Băng.” Lục Phi Trầm vỗ nhẹ lên gò má của cậu, hi vọng cậu sẽ đáp lại hắn. Nhưng Sở Dương Băng chỉ có thể gắng gượng mở to mắt nhìn hắn mà chẳng hề có phản ứng gì.

Lục Phi Trầm cảm thấy quặn thắt lòng, hắn nghĩ ngay đến khả năng khiến cho tim hắt muốn ngừng đập. Lục Phi Trầm vội vàng cởi lớp vải bao quanh người Sở Dương Băng, chẳng hề để ý đến bàn tay đang liên tục run rẩy của mình.

Đến khi lớp vải bị cởi xuống hết, lộ ra làn da đã chuyển sang màu đen của Sở Dương Băng, mọi chuyện cứ như sét đánh bên tai hắn.

Dịch bệnh…..Là dịch bệnh, Sở Dương Băng đã bị lây bệnh…

Mọi suy nghĩ trong đầu Lục Phi Trầm bỗng chốc trống rỗng, hắn ôm Sở Dương Băng trong lòng mình, trước mắt là đoàn người đang bỏ chạy khắp nơi và đám xương khô quái dị….Trong hoàn cảnh hỗn loạn như vậy, Lục Phi Trầm và Sở Dương Băng đứng yên tại chỗ, tựa như có sức mạnh vô hình nào đó khiến dân chúng và đám xương khô đều không hề để mắt đến hai người họ.

Lục Phi Trầm chết trân còn Sở Dương Băng đang tựa trong lồng ngực của hắn lại giãy dụa muốn thoát ra. Nhưng cơ thể của cậu chẳng còn chút sức lực nào, sức giãy dụa gần như không đáng kể.

Không thoát ra được, Sở Dương Băng nức nở muốn nói, Lục Phi Trầm cúi đầu dán tai lên môi cậu mới nghe rõ được lời của Sở Dương Băng, cậu nói: “Đi….Tránh ra….Lây bệnh…..”

Sở Dương Băng muốn Lục Phi Trầm nhanh rời đi, dịch bệnh trên người cậu sẽ lây nhiễm, cậu vô cùng sợ Lục Phi Trầm đang áp sát mình cũng sẽ bị nhiêm bệnh.

Dịch bệnh lây lan quá nhanh, nó nuốt chửng lấy cơ thể Sở Dương Băng một cách âm thầm lặng lẽ, thậm chí chẳng cho cậu có lấy thời gian để giãy dụa hay phản ứng.

Lục Phi Trầm khép mắt lại, vẻ mặt méo xệch, hắn cúi đầu áp trán mình lên trán Sở Dương Băng, gần như dán hẳn lên mặt của cậu, rằng: “Dương Băng, Sở Dương Băng, em phải tin anh, anh có thể cứu em, anh chắc chắn cứu được em.”

Ai cần hắn cứu chứ! Cậu cần hắn rời đi cơ mà!

Sở Dương Băng nói không ra lời, nghẹn ngào mãi trong cái ôm của hắn.

Lục Phi Trầm không nghe tiếp nữa, hắn bế Sở Dương Băng lên bước nhanh vào nhà thờ xương người.

Dân chúng lẫn những bộ xương trắng bất giác đều nhường đường cho hắn, Lục Phi Trầm bế Sở Dương Băng như Moses chia đôi biển cả, tiến vào trong nhà thờ xương người.

Nữ phù thuỷ ngạc nhiên quay đầu lại, tựa hồ đang khó hiểu vì sao hắn có thể vào đây.

Thật ra Lục Phi Trầm đi vào nhà thờ xương người cũng chẳng để làm gì cả, hắn chỉ muốn có một nơi tương đối yên tĩnh.

“Tại sao không nói với anh?” Lục Phi Trầm nhỏ giọng hỏi: “Vì sợ anh lo lắng, hay là sợ phải chết?”

Sai hết, Sở Dương Băng nhủ thầm trong lòng, chỉ là cậu còn chưa kịp nói cho hắn biết, sau đó quảng trường thẩm phán liên tiếp xảy ra chuyện khiến cậu không có cơ hội để nói nữa.

Lục Phi Trầm cười nói: “Không sao hết, lẽ ra anh phải biết ngày này từ lâu rồi, chỉ không ngờ nó lại đến sớm như vậy thôi.”

“Anh những tưởng mình có thể ở bên em, khi em bước đến thời điểm này, em có thể tự do lựa chọn ở lại hay là rời đi.” Trong đôi mắt Lục Phi Trầm ẩn chứa một vài cảm xúc mà Sở Dương Băng không thể hiểu được, có hơi đau lòng, có hơi bất đắc dĩ, lại có hơi thoải mái, hắn nói: “Nhưng xem ra em chẳng rời đi được rồi, có lẽ bởi vì duyên cớ là anh nên em mới bị nhắm đến.”

“Đến khi em biết được nguyên do rồi, em sẽ oán trách anh không?” Lục Phi Trầm nói nhỏ: “Dù sao trên đời này, có quá nhiều chuyện còn đau đớn hơn so với cái chết.”

Tại sao lại nói như thế, Sở Dương Băng cảm nhận được khi Lục Phi Trầm nói những lời này, hắn trở nên rất giống bác tước Cappadoci uống máu người, họ đều có một ít giễu cợt, một ít đau lòng, và phần đa là sự cuồng nhiệt đầy quái dị.

Vẻ mặt Lục Phi Trầm khi nhìn cậu cũng như thế, mặt băng đông cứng vỡ tan, lộ ra dung nham nóng rực ở bên trong. Kẻ đã ở trong địa ngục từ lâu đang chuẩn bị kéo mọi người xuống địa ngục.

Hắn muốn làm gì? Hắn phải làm gì chứ?

Sở Dương Băng muốn khiến Lục Phi Trầm dừng lại, cậu lo sợ Lục Phi Trầm sẽ làm ra hành vi quá khích nào đó chỉ để cứu cậu.

Nhưng Lục Phi Trầm không thể từ bỏ Sở Dương Băng, Sở Dương Băng còn quý báu hơn xương trong người hắn, máu chảy trong hắn, họ chắc chắn không thể thiếu mất nửa kia của mình.

Lục Phi Trầm nhìn cậu, Sở Dương Băng ở đối diện hắn, trong khoảng khắc ấy hai người tựa như cùng nhìn thấy linh hồn nhau.

“Tìm thấy anh.”

Đó lời sau cùng mà Sở Dương Băng nghe thấy Lục Phi Trầm nói trước khi cậu hoàn toàn mất ý thức.

Ngay sau đó, hồi chuông báo tử trên tháp chuông của nhà thờ xương người bỗng vang lên …

Giang Chi Nhu bỗng choàng tỉnh trong thế giới hiện thực, chị ngồi dậy, ngơ ngác nhìn “Quyển sách kinh dị” trong tay mình, sau đó chạy đến trước cửa phòng Lilith đập cửa như điên.

“Mở cửa! Mở cửa!”

“Lilith!”

Âm thành “rầm rầm rầm” đầy mạnh bạo khiến Chung Gia Thụ và La Tá cũng chạy đến.

“Chị Nhu….” Đây là lần đầu tiên Chung Gia Thụ nhìn thấy Giang Chi Nhu hoảng loạn như vậy, nó vô cùng sửng sốt.

Dường như La Tá nhận ra được điều gì, vẻ mặt của y trở nên nặng nề, y bình tĩnh nói: “Có một chìa khoá sơ cua trong hộp dự phòng ở dưới lầu.”

“Sao?” Chung Gia Thụ khó hiều mà nhìn La Tá.

“Đi lấy đi!”

Chung Gia Thu như bừng tỉnh, nói: “À, ok, để em đi lấy, em đi liền đây!”

La Tà lại bước lên trước giữ Giang Chi Nhu lại, nói: “Bình tĩnh! Chị bình tình một chút! Gọi xe cứu thương trước đi!”

Giang Chi Nhu cứ như không nghe thấy gì mà điên cuồng nện lên cánh cửa trước mặt, sức lực mạnh đến mức La Tá suýt chút nữa cũng không giữ được chị lại. La Tá e sợ chị sẽ tự làm mình bị thương nên đã kéo mạnh chị rời xa cánh cửa.

Vừa hay lúc ấy Chung Gia Thụ vội vàng chạy đến nói: “Đây đây! Chìa khoá đây!”

***********************

[1] Thiên thần Seraphim: Luyến Thần Seraphim hay còn được gọi tắt là Luyến Thần. Đây là những thực thể quyền năng bậc nhất, chỉ sau Chúa Trời, họ đứng bên cạnh Chúa trong vai trò cố vấn, cai quản Thiên Giới và tất cả các thiên thần khác. Về hình dạng thì Kinh Thánh có mô tả Seraphim có tới 6 cánh, 2 cánh che mặt, 2 cánh che thân và 2 cánh để bay. Đặc biệt trên mỗi cánh lại có rất nhiều mắt. Theo một số sách thì có 4 Seraphim bay xung quanh Chúa Trời, 2 trong số đó có tên là Metatron và Seraphiel có cái đầu như phượng hoàng. 2 thực thể còn lại thì không được nhắc đến tên. Các Luyến Thần Seraphim có thân thể rực lửa, khiến ánh sáng phát ra từ họ sáng chói đến nỗi không một ai, thậm chí là các thiên thần khác có thể trực tiếp nhìn vào được.