Jane

Ánh mắt Lục Phi Trầm như dao ghim vào gương mặt của Tống Tinh Nguyệt, như muốn xé bỏ lớp da người của cô ta xuống, phơi bày bản chất dơ bẩn bên trong ra.

“Tôi đoán người đề nghị chơi Trò chơi nửa đêm lần ấy cũng là cô.”

Tống Tinh Nguyệt co rúm mặt mày lại.

Sở Dương Băng nhìn thấy phản ứng của Tống Tinh Nguyệt liền nghĩ quả thế.

“Sau khi chơi Trò chơi nửa đêm, phòng 401 không ngờ Quý ngài nửa đêm không rời đi mà cứ bám lấy các cô. Một giới hạn cấm kỵ nào đó đã bị phá vỡ, ma quỷ bắt đầu tham gia vào cuộc sống của các cô. Khưu Nhất Văn chết ngạt trong bồn rửa mặt, Thôi Khả Tâm chết vì tai nạn xe cộ, Tống Tích nhảy lầu chết, Lưu Thù Ảnh tự sát.”

“Cô cũng gặp ma quỷ, nhưng có lẽ là do bất ngờ hoặc may mắn, cô vô tình tiến vào dãy ký túc xá vô hình nên trốn thoát được sự truy sát của ma quỷ. Lý Bình Nhi cũng sợ hãi như cô, vì vậy cô bèn kể bí mật của dãy ký túc xá này ra, nói với cô ta rằng cả hai có thể cùng trốn ở đây.”

Vẻ mặt Tống Tinh Nguyệt vô cùng khó chịu, cô ta hơi cúi đầu nhìn Lục Phi Trầm bằng ánh mắt ác ý và oán độc.

Lục Phi Trầm không hề sợ hãi cô mà ngược lại, hắn tỏ ra vô cùng hưởng thụ ánh mắt này của Tống Tinh Nguyệt.

“Thực tế thì sau khi hai người cùng tiến vào ký túc xá 444 cô liền thừa dịp Lý Bình Nhi không phòng bị, ra tay giết chết cô ta rồi phân thây giấu trong tủ sắt!”

Lục Phi Trầm vừa dứt lời, trong phòng 401 bỗng phát ra tiếng va chạm càng lớn hơn.

Tống Tinh Nguyệt lập tức hoảng sợ hét lớn: “Anh câm miệng!”

Lời nói của Lục Phi Trầm khiến cô ta như bị rắn phun nọc độc vào người, Tống Tinh Nguyệt không ngờ Lục Phi Trầm lại biết được nhiều tin tức đến vậy.

Nhìn thấy phản ứng của Tống Tinh Nguyệt, Lục Phi Trầm cười lạnh một tiếng. Hắn chỉ suy đoán dựa trên các manh mối đã có nhưng xem ra chân tướng cũng không khác lời hắn nói là bao.

“Có một chuyện tôi khá tò mò.” Lục Phi Trầm nói: “Cô và Lý Bình Nhi là bạn cùng phòng của nhau, vậy thì vì lý do gì khiến cô lại ra tay tàn nhẫn như vậy?”

Tống Tinh Nguyệt cắn chặt răng không trả lời, Sở Dương Băng hơi quan ngại có khi nào cô ta sẽ nhào tới tẩn Lục Phi Trầm vài phát không.

“Đã đến nước này mà cô vẫn muốn che giấu tiếp sao? Sau cánh cửa này nhốt cái gì cô là người rõ hơn ai hết.” Lục Phi Trầm chỉ vào cánh cửa phòng 444 ở bên cạnh nói: “Muốn rời khỏi đây thì phải bước vào căn phòng này, thay vì sống chết không nhận chi bằng thẳng thắn nói rõ mọi chuyện.”

Tống Tinh Nguyệt liếc nhìn cánh cửa phòng 444, sau đó buông xuôi nói: “Đều là lỗi của cô ta!”

Thông thường hung thủ sẽ bắt đầu lời kể bằng câu nói này, sau đó tất cả là lời giải vây cho hành vi tội ác của chính mình.

“Đều là lỗi của Lý Bình Nhi!” Tống Tinh Nguyệt nhắm mắt lại nói: “Đều là lỗi do cô ta cướp bạn trai tôi!

“Tôi yêu Kiều Tuấn Phong như vậy, hai chúng tôi từ cấp ba đã yêu nhau, sau đó cùng thi chung vào một trường đại học. Lý Bình Nhi nhờ tôi mới biết Tuấn Phong, nhưng con đĩ đó lại cướp bạn trai tôi!”

Tống Tinh Nguyệt bức xúc lớn tiếng nói: “Tôi đã nghi ngờ ánh mắt Lý Bình Nhi nhìn Tuấn Phong từ lâu, nó cấu kết làm bậy với bạn trai tôi, ghê tởm cực kỳ! Nó không hề biết tôi vì Tuấn Phong đã trả giá nhiều như thế nào, nhà bạn trai tôi cách xa nhà tôi, vì thăm anh ấy tôi đã đi xe lửa mười mấy tiếng. Lúc đó không mua được vé ngồi, tôi đã kiên trì đứng suốt mười mấy tiếng cho đến trạm.”

“Hai chúng tôi yêu nhau nhiều năm như vậy, từ khi Lý Bình Nhi xuất hiện liền thay đổi. Hơn nửa đêm nó nhắn tin với anh ấy rằng nó không ngủ được, nó khó chịu. Nó mất ngủ thì liên quan mẹ gì tới bạn trai tôi? Hai chúng tôi chia tay cũng là vì nó, vì nó dụ dỗ anh ấy!”

“Chỉ vì biết Lý Bình Nhi cướp bạn trai mình nên cô liền giết người phân thây?” Sở Dương Băng không bắt được nhịp suy nghĩ của Tống Tinh Nguyệt, chuyện thế này người bình thường gặp phải cũng chỉ là tức giận chứ không đến nỗi ra tay giết người.

“Chỉ vì là thế nào? Không lẽ như vậy còn chưa đủ sao?” Tống Tinh Nguyệt trừng mắt nhìn Sở Dương Băng, tự lẩm bẩm: “Tôi yêu Tuấn Phong như vậy, anh ấy cũng rất yêu tôi….”

Lục Phi Trầm vẻ mặt kỳ quái nói: “Đừng nói câu hỏi mà cô đặt ra với Quý ngài nửa đêm khi chơi trò chơi cùng phòng 401 là về mối quan hệ giữa Lý Bình Nhi và Kiều Tuấn Phong nhé.”

Vẻ mặt Tống Tinh Nguyệt bây giờ đã khó coi tới đỉnh điểm, lời của Lục Phi Trầm quả nhiên đâm đúng trọng tâm.

Sở Dương Băng cảm thấy não của mình không đủ xài, rốt cuộc là cậu có vấn đề hay Tống Tinh Nguyệt có vấn đề, bởi vì chuyện bé tí như cái móng tay mà cô ta hại chết toàn bộ bạn cùng phòng, cũng tự đẩy mình vào nông nổi này.

Sở Dương Băng nói: “Tại sao cô phải tự giết người? Với tình huống đó thì Lý Bình Nhi cũng không sống được lâu, cô ta cũng bị ma quỷ truy sát, chỉ cần chờ cô ta chết là được rồi, tại sao cô phải tự mình ra tay?”

“Chẳng có tại sao gì hết.” Tống Tinh Nguyệt ngẩng đầu nhẹ giọng nói: “Để Lý Bình Nhi chết trong tay ma quỷ chẳng phải quá nhẹ nhàng cho nó sao? Chờ đợi làm sao thỏa mãn được bằng tự mình động thủ! Tôi muốn chính tay giết chết con khốn đã cướp bạn trai tôi! Khiến cho nó mãi mãi bị nhốt ở nơi quỷ quái này không được giải thoát!”

“Đồ thần kinh!”

Sở Dương Băng không cách nào nói chuyện với Tống Tinh Nguyệt được nữa, cô ta bị điên rồi.

“Thôi, việc đã đến nước này tất cả câu đố đều đã được giải.” Lục Phi Trầm ở bên cạnh vờ như suy nghĩ, nói bằng giọng điệu bất đắc dĩ xen lẫn mỉa mai: “Đơn giản mà nói đây là chuyện về một nữ sinh đang yêu nghi ngờ bạn thân cướp người yêu của mình, sau đó lôi kéo toàn bộ bạn cùng phòng chơi Trò chơi nửa đêm. Quý ngài nửa đêm trả lời đúng là Lý Bình Nhi cướp người yêu của cô, bởi vậy nên cô ghi thù trong lòng, giết người chặt xác, chính mình cũng bị Quý ngài nửa đêm dồn ép phát điên, bị đưa vào bệnh viện tâm thần trị bênh.”

“Hai năm sau cô vờ như mình đã khỏi bệnh quay về trường học lần nữa, nhưng thực tế là để chơi lại Trò chơi nửa đêm, hỏi Quý ngài nửa đêm làm sao mới chừa cho cô một con đường sống. Cô lựa chọn chơi cùng phòng 301 vì họ có nhiều người có thể kéo dài thời gian cho cô, hơn nữa khu ký túc xá còn có một không gian biến dị có thể giúp cô tránh né ma quỷ.”

Lục Phi Trầm thở dài nói: “Nguyên nhân gây ra thứ gọi là chuyện ma quái ở ký túc xá quả là quá hoang đường.”

Đúng vậy, hoang đường.

Sở Dương Băng nhìn Tống Tinh Nguyệt, chỉ vì chút chuyện bạn bè trai gái mà hại chết tám mạng người, nguyên nhân này chẳng phải quá hoang đường ư?

Lục Phi Trầm bước đến bên cạnh Sở Dương Băng, xoay người nói: “Thôi mọi chuyện đã sáng tỏ, chúng ta kết thúc câu chuyện này thôi.”

Sở Dương Băng hiểu rõ mà gật đầu.

“Hai người muốn làm gì?” Tống Tinh Nguyệt cảnh giác chậm rãi lùi về sau.

“Không có gì.” Lục Phi Trầm nở nụ cười như ác ma nói: “Chỉ là đưa cô đi gặp chị em tốt của mình thôi.”

Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm lao về trước, nhanh như chớp chộp được Tống Tinh Nguyệt. Sức mạnh của hai nam giới Tống Tinh Nguyệt làm sao chống trả được, họ kéo cô ta đi về hướng của phòng 444.

Tống Tinh Nguyệt nhận ra hai người muốn làm gì liền thê thảm gào thét: “Không! Không! Không được làm vậy! Đừng đẩy tôi vào! Đừng đẩy tôi vào đó!”

“Tôi van xin hai anh, xin hai anh đừng đẩy tôi vào! Đừng đẩy tôi vào!”

“Buông tôi ra! Buông ra!”

Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm không hề nương tay, Lục Phi Trầm đã tông mở của từ trước đó, bọn họ kéo lê Tống Tinh Nguyệt về trước, Lục Phi Trầm vươn tay kéo cửa ra ném người vào, sau đó đóng cửa lại!

“Thả tôi ra! Thả tôi ra đi!”

Tống Tinh Nguyệt nhào tới cửa gỗ điên cuồng đập, Lục Phi Trầm và Sở Dương Băng ở bên ngoài tựa lên mặt cửa, khóa chết cửa phòng.

Tống Tinh Nguyệt ở sau cửa tuyệt vọng nghe thấy tiếng tủ sắt ngoài ban công bị mở ra.

Tiếng “ken két” truyền đến từ chiếc cửa tủ bằng sắt cũ kỹ, máu thịt và tứ chi đỏ au từ bên trong trào ra lênh láng ùa về phía Tống Tinh Nguyệt!

Tống Tinh Nguyệt bất lực ngồi ở sát vách cửa kêu gào thảm thiết: “Thả tôi ra! Lý Bình Nhi, xin cô tha cho tôi! Xin cô! Xin cô mà!”

Khi đống máu thịt và tứ chi lẫn lộn ấy sắp chạm đến, Tống Tinh Nguyệt nhớ lại tình cảnh của hai năm trước.

“Bình Nhi, cứ tiếp tục thế này không ổn, mình biết một nơi có thể né tránh đám ma quỷ này!” Tống Tinh Nguyệt nắm tay Lý Bình Nhi nói.

“Thật sao?” Lý Bình Nhi mừng rỡ như nắm được cọng cỏ cứu mạng nói: “Vậy chúng ta đi nhanh đi! Mình sắp điên rồi!”

Tống Tinh Nguyệt kéo tay Lý Bình Nhi chạy nhanh trong hành lang, ngay khi Lý Bình Nhi tiến vào ký túc xá 444 thở phào một hơi vì tránh thoát được nguy hiểm, Tống Tinh Nguyệt ở đằng sau giơ cao một cái rìu đã giấu sẵn chém xuống.

Lý Bình Nhi ngã sóng soài trong vũng máu, vẫn còn sống nhưng không cử động được nữa.

Tống Tinh Nguyệt xách rìu, máu me bắn đầy người, trong tiếng cầu xin tha thứ và kêu gào thảm thiết của Lý Bình Nhi chặt đứt tứ chi cô ta như chặt xương sườn. Lý Bình Nhi đau đớn và mất máu từ từ chết đi, Tống Tinh Nguyệt tiếp tục chặt cô ta thành từng khúc rồi nhét vào trong tủ sắt.

Bây giờ Tống Tinh Nguyệt co quắp ngồi trên sàn nhà bị tứ chi lẫn với sóng máu của Lý Bình Nhi cuốn lấy người, kéo ả vào trong tủ sắt trong tiếng kêu thảm thiết.

Những khúc chân tay ấy có sức mạnh lớn đến kinh người, chúng thô bạo nhét một người đang sống sờ sờ vào trong hộc tủ vuông vắn 30cm, còn đóng cửa lại.

Sở Dương Băng ở ngoài cửa phòng 444 chỉ nghe được tiếng kêu thảm thiết của Tống Tinh Nguyệt cùng tiếng xương cốt vỡ nát rợn da gà.

“OK, câu chuyện sắp kết thúc rồi.” Lục Phi Trầm đứng dậy nói: “Thấy sao?”

Không ra sao cả, Sở Dương Băng câm nín.

Tiến vào câu chuyện kinh dị thế này còn thấy vui vẻ được hả?

Sở Dương Băng rũ mắt xuống không thèm nhìn hắn.

Sở Dương Băng nhìn xuống sàn, Lục Phi Trầm lại cao hơn hắn một chút, dưới tầm mắt của hắn dù nhìn thế nào cũng thấy Sở Dương Băng rất dễ thương.

“Sở Dương Băng.”

Lục Phi Trầm bỗng nhiên kêu tên Sở Dương Băng, cậu bèn giương mắt nhìn hắn, ngay sau đó trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại, tỉnh dậy từ trong giấc mộng.

Sở Dương Băng từ trên giường ngồi dậy, cậu nhớ tới trước khi câu chuyện kết thúc, Lục Phi Trầm mấp máy miệng nói một câu hình như là….

Hẹn gặp ở ngoài?

Làm sao có thể, cả nước có bao nhiêu thành phố bao nhiêu là người, cậu chẳng qua là một hạt cát trong sa mạc, Lục Phi Trầm chỉ biết tên và ngoại hình của cậu, không có phương thức liên lạc tưởng muốn tìm là tìm được à.

Thật ra cậu không hy vọng có liên kết ở ngoài hiện thực với Lục Phi Trầm, dù sao thì cái tính cách đó của hắn…..một lời quả là khó nói hết.

Sở Dương Băng không quá để ý vứt chuyện Lục Phi Trầm ra sau đầu.

Bây giờ mới tờ mờ sáng, Sở Dương Băng vào nhà bếp rót một ly cà phê, sau đó đứng trước cửa sổ sát đất chờ mặt trời mọc.

Ánh mặt trời rực rỡ đâm thủng tấm màn bình minh hỗn độn, ánh sáng ấm áp xán lạn tràn ra từ đường chân trời, trên đường xá là những tốp học sinh dậy sớm đi học và những người vội vàng đi làm. Cuộc sống lại bắt đầu một ngày bận rộn, tiếng người huyên náo rộn ràng, toàn thân Sở Dương Băng như tắm trong ánh dương, cậu nhấp ngụm cà phê cuối cùng trong ly để vị đắng chát lan tràn nơi đầu lưỡi.

Cuộc sống thật đẹp, và cậu vẫn còn sống.