*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Jane

Cố Diệu Bách nghĩ, cứ chạy đi, băng qua đường là tới khu sinh hoạt, cô sẽ thoát được Người mặt cười ở sau lưng.

Khi cô chạy ra được đường lớn tựa như nghe thấy tiếng ai đang gọi cô khàn cả giọng.

Là ai vậy? Ai đang gọi cô?

Giây phút sau Cố Diệu Bách bị một chiếc xe hơi không kịp đạp thắng tông trúng, cơ thể của cô bay giữa không trung rồi lăn long lóc trên mặt đường, ngay sau đó một chiếc xe hơi khác cán qua người Cố Diệu Bách….

Trong suy nghĩ cuối cùng của Cố Diệu Bách, cô đã nhớ ra người gọi cô là Vu Tô Lăng.

“Diệu Bách! Diệu Bách! Cố Diệu Bách!” Vu Tô Lăng ở phía bên kia gào đến sắp rách cả họng, bên trong cuống họng của cô tràn đầy mùi máu tanh, nhưng cô vẫn không gọi được Cố Diệu Bách đang cắm đầu chạy ra đường lớn, trơ mắt nhìn bạn mình chạy ra giữa đường bị xe tông trúng rồi cán qua.

Chiếc xe tông người và cán người đều gấp rút đạp phanh, trên đường người đến người đi đều tri hô sợ hãi. Vu Tô Lăng lảo đảo chen qua hàng người, ngã khụy trước thi thể không còn hình dạng của Cố Diệu Bách.

“Bác sĩ! Xe cứu thương! “ Vu Tô Lăng khóc như mưa khàn giọng la lên: “Gọi xe cứu thương! Gọi xe cứu thương đi!”

Bên cạnh có người tốt bụng nhìn thấy bộ dáng của Vu Tô Lăng định kéo cô đứng dậy, nhưng hai mắt của cô đều đỏ au, hoàn toàn không đứng lên nổi, cứ như một bãi bùn được người khác nháo nhào đỡ lên.

Tại sao lại như vậy? Tại sao?

Lúc cô đuổi theo thì đã không nhìn thấy bóng dáng của Cố Diệu Bách nữa, cô nghi ngờ đi tìm Cố Diệu Bách ở vùng phụ cận. Sau đó nhìn thấy Cố Diệu Bach vẻ mặt sợ hãi chạy như điên về phía trước, sau lưng cô ấy rõ ràng không có thứ gì nhưng Cố Diệu Bách cứ như bị quái vật truy sát mà cắm đầu chạy.

Cố Diệu Bách chạy một mạch đến cổng trường, không thèm để ý đến dòng xe tấp nập và dòng người đông đúc, cứ liều mạng chạy ra giữa đường. Vu Tô Lăng nhận ra có điều bất thường muốn gọi cô ấy dừng lại, nhưng Cố Diệu Bách lại như không nghe thấy tiếng gọi của cô.

Vu Tô Lăng cách Cố Diệu Bách một đoạn, cô không đuổi kịp Cố Diệu Bách đang chạy trối chết, cũng không gọi được cô ấy, chỉ đành trơ mắt nhìn bạn mình táng thân dưới bánh xe hơi.

Một bên khác, Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm muốn đi khu ký túc xá cũng phải đi qua cổng trường.

Lúc Sở Dương Băng đi tới cổng trường nhìn thấy xe cứu thương và xe cảnh sát thì tâm trạng bỗng chùng xuống, cậu kéo một sinh viên ở bên cạnh hỏi: “Ở đây làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì à?”

“Có một sinh viên nữ chạy ra giữa đường bị xe tông trúng, bạn của cô ấy ở phía sau vẫn luôn gọi nhưng cô ấy không dừng lại, hai người đều được đưa đi bệnh viện rồi.”

“Cảm ơn.”

Sở Dương Băng cảm ơn người ta, không ngờ cái chết lại đến nhanh như vậy. Tần Như Nghi vừa chết, một trong hai cô gái còn lại cũng đi theo.

“Sở Dương Băng.” Lục Phi Trầm bỗng nhiên gọi Sở Dương Bang một tiếng, ra hiệu cậu nhìn về phía đối diện.

Trong đám đông người đang vây xem chợt lóe lên bóng dáng hoang mang rời đi của Tống Tinh Nguyệt.

“Cô ta….” Sở Dương Băng quay đầu nhìn Lục Phi Trầm, hắn gật đầu nói: “Đi, đi khu ký túc xá.”

Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm quay lại khu ký túc xá nữ lần thứ hai, trong khu ký túc xá bởi vì đã xảy ra án mạng nên có nhiều sinh viên sợ hãi rời đi. Tầng một trống không, người quản lý vẫn không thấy tăm hơi như trước.

Sau khi hai người vào khu ký túc xá thì đi thẳng lên lầu bốn.

“441…..442….443….”

Sở Dương Băng nhìn số phòng mà tim không ngừng đập nhanh, một cảm giác căng thẳng khó giải thích được ùa vào trong lòng.

Mọi người thường rất mê tín mấy thứ kiểu hài âm, có người vì muốn được may mắn cả biển số xe cũng đốt tiền mua cho bằng được số 6 và 8 [1]. Nhưng lại vô cùng kiêng kỵ với số 4 liên tiếp hoặc số 1414 [2].

Sở Dương Băng cũng không dám khẳng định có phòng số 444 thật hay không, cho dù có thì ai dám vào đó ở chứ?

Cuối cùng hai người cũng tìm thấy số phòng 444, nhưng căn phòng này có dán nhãn “Phòng dự bị” và vẫn không có dấu hiệu được sử dụng.

“Đúng là có phòng 444, nhưng là phòng dự bị.” Sở Dương Băng nhìn Lục Phi Trầm nói: “Không phải anh nói phòng 444 ở trong dãy ký túc không nhìn thấy sao? Hay là đoán nhầm rồi?”

“Không.” Lục Phi Trầm nhìn cánh cửa cũ kỹ, nhếch miệng nói: “Ngược lại, điều này chứng minh tôi đã đoán đúng.

Lục Phi Trầm giải thích: “Dãy ký túc xá không nhìn thấy kia nằm ở không gian khác với những dãy ký túc xá còn lại, không gian biến dị và không gian hiện thực tất phải có một điểm trùng hợp. Từ đầu hành lang này chạy đến hết đầu kia là cách để tiến vào không gian biến dị, cách rời đi có lẽ chính là….tìm tới ký túc xá 444 ở bên trong không gian biến dị, sau đó ra ngoài bằng chính cánh cửa này.”

“Đều chỉ là suy đoán.” Sở Dương Băng cũng không tin lắm.

Ngược lại Lục Phi Trầm dù đang vội vẫn ung dung nói: “Không tin thì chúng ta thử nghiệm đi.”

Sở Dương Băng còn chưa kịp phản ứng lại Lục Phi Trầm đã kéo cậu chạy một mạch đến trước cửa phòng 401. Phòng 401 vừa khéo nằm ở đầu hành lang, bởi vì thảm trạng năm đó mà cánh cửa của căn phòng này đã bị niêm phong, phòng 401 trở thành phòng bị bỏ.

“Chuẩn bị!” Lục Phi Trầm lôi kéo Sở Dương Băng nói: “Chạy!”

Nói xong hắn kéo theo Sở Dương Băng sải bước phóng nhanh trong hành lang, tiếng bước chân đạp xuống sàn nhà vang vọng xung quanh.

“Anh làm gì vậy?” Sở Dương Băng bị hắn kéo theo đành phải chạy cùng: “Anh điên rồi hả? Đằng trước là tường! Là tường!”

Đã sắp chạy đến cuối hành lang mà Lục Phi Trầm không hề có ý định giảm tốc độ, Sở Dương Băng nhìn bức tường trắng ngà ở trước mặt mà tê hết cả da đầu. Hai người bọn họ đang lao nhanh hết tốc lực, nếu như Lục Phi Trầm đoán sai thì cả hai sẽ đập đầu vào tường, chưa xỉu là hên.

“Đừng sợ!” Lục Phi Trầm chỉ ném hai chữ cho Sở Dương Băng rồi tiếp tục lôi cậu lao vào mặt tường đó.

Giây phút sau trong mơ hồ tựa như có vách ngăn nào đó bị đụng nát, hai người lảo đảo nhào vào trong một hàng lang quái dị.

Tim Sở Dương Băng đập loạn xạ, cậu xoay người tóm lấy cổ tay của Lục Phi Trầm, cố kìm nén khát khao tát hắn một cái nói: “Anh làm gì vậy? Chỉ bằng dăm ba câu suy đoán đã dám lao vào tường? Anh bị điên hả?”

“Đúng rồi.” Lục Phi Trầm ung dung ngẩng đầu đối mặt với Sở Dương Băng, trong đôi mắt phấn khởi đong đầy sự tinh nghịch và niềm vui, hắn nói: “Tôi là thằng điên đụng phải tường nam [3] cũng không quay đầu, bây giờ cưng mới biết à?”

“Cậu muốn kết thúc câu chuyện này kiểu gì? Cứ để tiến triển của câu chuyện dắt mũi đi, kéo dài hơi tàn, nơm nớp lo sợ mà sống tiếp hả?” Lục Phi Trầm vươn tay nắm cằm của Sở Dương Băng, trầm giọng hỏi cậu: “Như vậy cậu có thể gắng gượng được bao lâu? Một câu chuyện? Hai câu chuyện?”

“Sở Dương Băng, không điên, không sống được đâu.”

Sự phấn khích cuồn cuộn trong mắt Lục Phi Trầm khiến Sở Dương Băng bị tác động mở ra một tầm mắt khác, điệu bộ nói chuyện của Lục Phi Trầm vô cùng giống với Lilith.

Lilith từng nói: “Cẩn thận là một đức tính tốt, nhưng mạo hiểm có khi sẽ càng cần thiết hơn.”

Hai người đều giống nhau, chỉ dựa vào vài….suy đoán không rõ thực hư và một chút trực giác đã dám bạo gan thử, điên cuồng và cẩn thận đan xen trên người họ, người như vậy….có lẽ mới càng có khả năng sống sót.

Cho nên, vấn đề nằm ở mình sao?

Sở Dương Băng nhắm mắt lại buông tay ra, lui về sau hai bước nói: “Xin lỗi.”

Lục Phi Trầm nghe vậy bật cười, vươn tay nhéo nhẹ lên gáy của Sở Dương Băng, hạ thấp giọng nói: “Tôi đụng vào tường, kết quả xấu nhất là vỡ đầu chảy máu, còn bây giờ kết quả không phải rất tốt sao?”

“Hơn nữa tôi không suy đoán, mà là suy luận, cảm ơn.”

Lục Phi Trầm thâm sâu nhìn Sở Dương Băng, hắn đã gặp nhiều người mới, đụng phải chuyện này có người lớn tiếng mắng chửi, cũng có người thượng cẳng tay hạ cẳng chân với hắn luôn. Rõ ràng chính mình bị kéo theo lao vào tường lại còn xin lỗi hắn….

Sở Dương Băng không để ý đến hắn nữa mà đánh giá xung quanh, bọn họ đang đứng trong một hành lang quái dị.

Quái dị là vì hành lang này tồi tàn âm u quá mức, trên sàn xi măng cũ kỹ loang lổ còn lộ ra nhưng cục đá thô ráp. Bốn mặt tường không có gạch sứ, đều là trát vôi trắng. Nóc nhà rò nước, vách tường quét vôi trắng bị ẩm đến ố vàng, có chỗ còn nổi lên một lớp vôi bị mốc xanh rì, trong không khí vương đầy mùi vôi ẩm.

Trong hành lang chằng chịt dây điện kéo loạn xạ, mạng nhện ba chồng bảy chất giăng ở phía trên, bụi bẩn và mạng nhện lẫn lộn khó phân. Hành lang này rất u ám, chỉ có một bóng đèn nhỏ lay lắt chiếu sáng, nhưng thứ khiến người ta cảm thấy ớn lạnh nhất là những mảng máu đen khô trét trên vách tường.

Nếu như hành lang trong khu ký túc xá bình thường vẫn được chỉnh trang và có dấu vết của sự sống, thì dãy hàng lang này chỉ mới là dạng bán thành phẩm, có lẽ từ khi hoàn thành dãy ký túc xá này nó vẫn y nguyên không hề thay đổi.

Toàn bộ hành lang trống trải, chỉ có một cánh cửa ở cuối hành lang.

Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm đưa mắt nhìn nhau, hai người cùng đi đến trước cánh cửa kia.

Trên cánh cửa bằng gỗ tồi tàn cũ kỹ, số phòng 444 được viết bằng sơn màu đỏ tươi đập vào mắt họ.

“Thật sự có phòng 444.” Sở Dương Bưng tự lầm bầm nói.

Xem ra số phòng 444 trong lời gợi ý không phải là phòng dự bị trong dãy ký túc xá bình thường mà là số 444 trong cái hành lang này.

Đi đến đây hồi tưởng lại, kỳ thực lời gợi ý đã nói rất rõ từ đầu tới đuôi.

Hai cụm từ chuyện kỳ lạ và lời đồn kỳ lạ ở đầu của lời gợi ý, thêm cả tiêu đề câu chuyện đều ám chỉ họ phải chú ý những chuyện ma quái trong khu ký túc xá. Những câu sau thì báo động cho họ từng nguy hiểm mà họ phải đối mắt và chân tướng ẩn giấu đằng sau những nguy hiểm ấy.

“Bây giờ làm gì? Đi vào xem thử à?” Sở Dương Băng hỏi Lục Phi Trầm ở bên cạnh.

Lục Phi Trầm nhìn cánh cửa bằng ánh mắt thâm sâu, hắn hói: “Cậu lùi về sau hai bước trước.”

Sở Dương Băng ngoan ngoãn lùi về sau hai bước, giây phút sau Lục Phi Trầm huých cửa xông vào. Bên ngoài cánh cửa này là một ổ khóa cũ kỹ treo trên hai miếng khóa [4], miếng khóa được cố định trên cửa gỗ bằng vài chiếc đinh ốc, chỉ cần một thanh niên khỏe mảnh tông mạnh vài lần là dễ dàng phá được cửa.

Cửa vừa mở ra đã có một mùi hôi nồng nặc lẫn với mùi mốc phả vào mặt, Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm bị sặc vội vã lùi về sau.

Đợi đến khi mũi đã thích ứng với thứ mùi này, hai người mới thử thăm dò đi vào trong phòng, căn phòng này cũng không khác lắm so với phòng ký túc xá bình thường.

“Cạch!”

“Cạch cạch cạch cạch!”

Hai người vừa bước vào phòng thì bỗng nhiên có tiếng va chạm rất lớn từ trong chiếc tủ ở ngoài ban công, tủ sắt đã rỉ sét bị đụng chạm phát ra tiếng cạch cạch vang vọng.

Lục Phi Trầm đưa mắt ra hiệu với Sở Dương Băng, hai người im lặng lui ra đóng lại cửa phòng.

Lục Phi Trầm nói: “Chúng ta đợi chị gái Tống Tinh Nguyệt kia tự giao mình đến cửa. Đêm nay không có người ở chung, một mình cô ta chắc chắn không chống đỡ được bao lâu. Cô ta sẽ chạy tới đây lánh nạn, cũng chỉ có chỗ này cô ta mới có thể tránh thoát được. Chúng ta cứ ở đây….”

“Ôm cây đợi thỏ!”

******************************

[1] Số 6 trong tiếng Trung có phiên âm là /liù/ hài âm với chữ “Lợi” /lì/. Số 8 trong tiếng Trung có phiên âm là /bā/ hài âm với chữ “Phát” /fā/

[2] Như mọi người đã biết, số 4 trong tiếng Trung có phiên âm là /sì/ hài âm với chữ “Tử” /sǐ/. 1414 có phiên âm là /yāosì yāosì/ hài âm với chữ “Phải chết phải chết” /yāosǐ yāosǐ/

[3]: Thành ngữ gốc là 不撞南墙不回头 Không đụng tường Nam không quay đầu ý chỉ hành vi của người nào đó là cứng đầu, không thèm lắng nghe ý kiến của người khác. Còn Lục Phi Trầm nói 撞了南墙也不回头 nghĩa là dù có đụng tường Nam thì hắn cũng không thèm quay đầu.

[4]: Là loại ổ khóa thế này