Jane

“Xin chào, tôi là Sở Dương Băng.” Sở Dương Băng gật đầu ra hiệu với Lục Phi Trầm.

Phản ứng của Lục Phi Trầm khi nhìn thấy Sở Dương Băng là hơi cúi đầu hạ tầm mắt xuống.

Tần Như Nghi ấn Sở Dương Băng ngồi lên ghế nói: “Em giới thiệu những người còn lại cho anh.”

“Đây là Cố Diệu Bách, bạn gái của Lục Phi Trầm.”

Cố Diệu Bách là cô gái hơi tròn trịa có mái tóc ngắn, gương mặt nhìn có vẻ tăm tối.

“Đây là Vu Tô Lăng, kia là Trâu Tuyết Phàm.”

Vu Tô Lăng là một cô gái xinh đẹp hơi gầy dong dỏng cao, tóc đen phủ qua vai, Trâu Tuyết Phàm mang cặp kính gọng tròn, nhìn tương đối bình thường.

“Còn người này chính là đàn chị mà em từng nhắc với anh, Tống Tinh Nguyệt.”

Tống Tinh Nguyệt có vóc người nhỏ nhắn, chiều cao tầm 1m60, gương mặt đáng yêu, da trắng nõn nà, người hơi gầy, là mẫu người được các nam sinh săn đuổi.

“Xin chào Sở Dương Băng.”

Tống Tinh Nguyệt nhìn thấy Sở Dương Băng nhìn sang phía mình bèn nở nụ cười ngọt ngào chào hỏi cậu.

Sở Dương Băng cũng đáp lại nói: “Xin chào đàn chị.”

Tống Tinh Nguyệt ngồi ở trước bàn của mình nói: “Mọi người sẽ trải qua một đêm cùng nhau nên đừng câu nệ, cứ tự nhiên nhé.”

Tần Như Nghi tựa vào người Sở Dường Băng chơi điện thoại, Sở Dương Băng lại lén lút nhìn về phía Lục Phi Trầm.

Lục Phi Trầm rất cao, đoán chừng 1m85 trở lên. Sóng mũi cao thẳng, đường nét rõ ràng, mi cốt rất cao, trên lông mày có một nốt ruồi đen nhỏ xíu, như nụ hôn khẽ khàng mà Thượng Đế hạ xuống.

Sở Dương Băng nhìn hắn là bởi cậu nghi ngờ Lục Phi Trầm cũng là người từ thế giới hiện thực giống mình, nhưng trong phòng ký túc này khiến cậu không có cách nào giao lưu cùng hắn.

Vu Tô Lăng ngồi một bên bỗng nhiên nhíu mày nói: “Hôm nay không phải là đàn chị dọn phòng sao? Hình như chị vẫn chưa làm nè?”

“A! Chị quên mất!” Tống Tinh Nguyệt đeo tai nghe, cũng không quay đầu lại nói: “Không sao, dù gì phòng cũng không bẩn lắm, đợi lát nữa chị dọn.”

Sở Dương Băng nhìn ra được Vu Tô Lăng rất tức giận nhưng lại nhịn xuống, chỉ nhẹ giọng nói: “Được, chị nhớ làm là được.”

Cố Diệu Bách ở bên cạnh lại la lên: “Không được rồi! Mình đói quá! Mình muốn book đồ ăn, có ai muốn book chung không?”

“Ăn trễ quá sẽ mập.” Trâu Tuyết Phàm dán mắt nhìn mày tính nói.

“Mập thì mập, miễn sao Lục Phi Trầm không chê mình là được.”

Lục Phi Trầm quay đầu lại nhìn Cố Diệu Bách, ánh mắt đen thăm thẳm không rõ cảm xúc.

“Đúng, anh không chê em.”

Cố Diệu Bách gọi thức ăn, đợi đồ ăn được giao tới bắt đầu ăn ngấu ăn nghiến.

Đồ ăn mua bên ngoài có mùi rất nồng, Sở Dương Băng để ý thấy Vu Tô Lăng có hơi khó chịu.

Thật ra Vu Tô Lăng có hơi ưa sạch sẽ, lịch dọn phòng của phòng ký túc là do cô sắp xếp, trước đây chưa chia lịch hầu như chỉ có mình cô dọn dẹp. Sau khi chia lịch dọn phòng tưởng rằng sẽ có người khác làm cùng, kết quá người không muốn làm vẫn sẽ không làm.

Mùi đồ ăn của Cố Diệu Bách chọc giận cô, cô có chút kìm nén cơn giận mà gọi Tống Tinh Nguyệt: “Đàn chị.”

“Hả? Sao vậy?” Tống Tinh Nguyệt vờ như ngơ ngác quay đầu nhìn cô.

Vừa rồi Tống Tinh Nguyệt mới hứa là lát nữa sẽ dọn phòng, bây giờ đồ ăn Cố Diệu Bách gọi đã giao tới mà cô ta vẫn không buồn nhúc nhích, tiếp tục đeo tai nghe ngồi trước gương bôi bôi trét trét, thi thoảng còn ngâm nga đôi ba câu hát rồi xoa xoa mặt mình.

“Không có gì.” Tống Tinh Nguyệt rõ ràng không thèm đặt lời hứa với Vu Tô Lăng vào lòng, cô lại cố nuốt cơn giận trở lại.

Vu Tô Lăng nhìn Cố Diệu Bách há to miệng đánh chén đồ ăn mà tự thấy buồn nôn, không hiểu sao Cố Diệu Bách vẫn có thể ăn được. Sàn nhà bẩn như thế này, chẳng khác nào ngồi ăn trong toilet.

Vu Tô Lăng càng nghĩ càng buồn nôn, càng nghĩ càng ghê tởm, cô không thể ngồi yên nữa, đứng phắt dậy xách chổi quét nhà và cây lau nhà lau chùi một bên sàn.

Lúc lau đến dưới chân Sở Dương Băng, Vu Tô Lăng nén giận nói: “Nhấc chân!”

Sở Dương Băng hơi ngại ngùng nhấc chân lên, Tần Như Nghi đang tựa lên người Sở Dương Băng nói: “Ủa, sao Tô Lăng lại lau nhà rồi…..”

Vu Tô Lăng không thèm trả lời, người ta đã không muốn ở trong cái chuồng heo này, cô không muốn cũng quá ngứa mắt rồi mới phải tự làm thôi.

Vu Tô Lăng đang lau thì Tống Tinh Nguyệt quay đầu lại nhìn, còn vờ như ngạc nhiên nói: “Tô Lăng sao em lại lau nhà vậy? Hôm này đền phiên chị dọn dẹp mà?”

“Ừ, em thấy bẩn thì lau thôi.” Vu Tô Lăng cũng không thèm nhìn Tống Tinh Nguyệt.

Cũng không biết mặt Tống Tinh Nguyệt dày tới cỡ nào, Sở Dương Băng còn nhìn ra được Vu Tô Lăng sắp phát nổ tới nơi rồi mà cô ta còn nói: “Vậy thì cảm ơn em nhé, cực khổ rồi.”

Sau đó….sau đó tiếp tục soi gương kẻ mắt.

Cực khổ rồi? Cực khổ rồi? Ai thèm mày nói cực khổ giùm tao chứ?

Vu Tô Lăng lau nhà xong thì ném sang một bên, cũng đeo tai nghe lên không thèm để ý người khác nữa.

Cố Diệu Bách ăn xong nói: “A! Mình còn phải vứt hộp đựng thức ăn vào thùng rác…. Lười đi quá….”

“Vậy để anh đi cho.” Lục Phi Trầm đứng lên gom hộp thức ăn xong nói: “Dù gì anh cũng muốn đi vệ sinh.”

“Ừa….” Ánh mắt Cố Diệu Bách khi nhìn Lục Phi Trầm có hơi hả hê, nói: “Trong ký túc xá nữ chỉ có nhà vệ sinh nữ thôi….Nếu như anh đi vào….”

Sẽ bị xem là biến thái đó….

Sở Dương Băng nhìn Lục Phi Trầm, thầm nói nốt câu mà Cố Diệu Bách chưa nói xong.

Lục Phi Trầm thờ ơ cười nói: “Không sao, anh có thể đi nhà vệ sinh của ký túc xá nam, dù sao cũng có Dương Băng đi chung.”

Nói xong Lục Phi Trầm nghiêng đầu nhìn Sở Dương Băng nói: “Dương Băng cậu đi cùng tôi đi, một lát nữa ký túc xá đóng cửa rồi, lúc đó mà muốn đi vệ sinh thì chỉ còn nước đi nhà vệ sinh nữ thật đấy.”

Sở Dương Băng bỗng nhiên bị điểm danh hơi sửng sốt một chút, nhưng lại nhanh chóng nhận ra đây là cơ hội mà Lục Phi Trầm tạo ra cho riêng hai người họ, cậu đứng lên nói: “Được, tôi và….Lục Phi Trầm cùng đi là được.”

“Vậy trên đường đi hai người nhớ cẩn thận tránh mặt nữ sinh và quản lý ký túc nha, lúc trở lại cũng vậy, nếu bị bắt gặp em cũng không cứu được đâu.” Tần Như Nghi cười vỗ vỗ Sở Dương Băng.

Sở Dương Băng không nói gì, cùng Lục Phi Trầm đi ra ngoài.

Lúc này đã hơn tám giờ tối, các tiết học buổi tối đều sẽ kết thúc vào chín giờ rưỡi, cho nên thời gian từ chín giờ rưỡi tới mười giờ hành lang sẽ có rất nhiều người. Bây giờ mới tám giờ nên hành lang vắng hoe không bóng người.

Sở Dương Băng cũng thở phào nhẹ nhõm, nói với Lục Phi Trầm: “Chúng ta đi nhanh đi, có gì ra ngoài rồi nói.”

Lục Phi Trầm gật đầu, bên cạnh phòng ký túc 301 là nhà vệ sinh nữ, ngoài cửa nhà vệ sinh có một cái thùng rác, Lục Phi Trầm thảy hộp đựng đồ ăn vào trong thùng. Sau đó một tay nắm lấy cổ tay Sở Dương Băng, kéo cậu chạy xuống cầu thang.

Chỗ của quản lý ở đại sảnh tầng một vẫn trống không, cũng không biết người đã bay đi nơi nào, Sở Dương Băng bị Lục Phi Trầm lôi một mạch ra bên ngoài, hai người không thấy ai rời khỏi ký túc xá bèn đứng nói chuyện ở dưới lầu luôn.

“Anh cũng đọc quyển sách kia rồi phải không?” Sở Dương Băng không quen tiếp xúc với người khác, cậu hơi giật tay mình ra khỏi tay Lục Phi trầm, lén lút nắm hai lần lên chỗ hắn từng nắm, muốn xóa bỏ cảm giác xa lạ kia.

“Đúng vậy.” Lục Phi Trầm vờ như không thấy động tác của cậu, bỗng nhiên hắn cúi người nhỏ giọng nói thật nhanh vào bên tai Sở Dương Băng: “Xuỵt, đừng nói những chuyện kỳ lạ. Xuỵt, đừng nghe những lời đồn kỳ lạ.”

Hơi thở của Lục Phi Trầm phun bên tai Sở Dương Băng, Sở Dương Băng hơi nghiêng đầu qua một bên tiếp lời: “Cốc cốc cốc, tiếng gõ cửa, nửa đêm có người đến thăm. Người không mặt, thủ lĩnh thỏ, và người mặt cười nhảy múa nữa.”

“444, tử tử tử, bên trong tủ sắt nhốt ai vậy? Quay đầu nhìn thử xem, quay đầu nhìn thử xem, dao giấu sau lưng ai?” Lục Phi Trầm không sai một chữ nói hết những lời gợi ý cuối cùng

Phải nói rằng, mấy câu đầu đuôi không ăn nhập, hoàn toàn không có logic gì như thế này thích hợp làm ám hiệu nhất, Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm như hai kẻ ẩn núp chạm trán nhau đang xác nhận thân phận của đối phương.

Sở Dương Băng cũng tạm hạ xuống lòng cảnh giác đối với Lục Phi Trầm, cậu hỏi: “Anh nghĩ đêm nay sẽ xảy ra chuyện gì? Tần Như Nghi nói Tống Tinh Nguyệt muốn chơi trò gì đó vào nửa đêm nay, nếu như đám người đó muốn chơi mấy trò như bút tiên thì chúng ta nên làm sao, ngăn cản họ à?”

Lục Phi Trầm nhìn Sở Dương Băng, trầm ngâm một chút rồi nghi ngờ nói: “Cậu có phải là…mới vào sách chưa bao lâu?”

Sở Dương Băng gật đầu nói: “Thật ra thì…..đây là lần thứ hai, có vấn đề gì sao?”

“Thì ra là bé người mới.” Lục Phi Trầm thấp giọng cười nói: “Chẳng trách.”

Sở Dương Băng không hiểu gì hỏi: “Là sao?”

Lục Phi Trầm lắc đầu nói: “Chẳng trách cậu lại hỏi câu hỏi này, không sao, đã là người mới thì cứ ngoan ngoan đi theo tôi đi.”

“Anh….” Bị nói như vậy Sở Dương Băng cũng hơi tức giận, thế này là thế nào, khinh cậu à?

“Tôi không có ý gì, cứ đi theo tôi sẽ an toàn hơn. Dù sao thì sống sót là trên hết đúng không?” Lục Phi Trầm nói: “Còn về chuyện trò chơi, chúng ta không thể ngăn cản, cũng không ngăn cản nổi. Lúc nãy nghe cậu hỏi vấn đề này tôi đã biết ngay cậu là người mới, bởi vì cậu vẫn chưa hiểu hết bí kíp căn bản của chuyện trong sách.”

“Trong Quyển sách kinh dị đều ghi chép những câu chuyện rùng rợn, sách đã cho cậu biết những gợi ý cơ bản nhất, như lần này. Đầu tiên là chuyện ma quái trong ký túc xá. Đề bài này đã nói rõ trong câu chuyện sẽ phát sinh những gì. Phòng ký túc nữ 301 chắc chắn sẽ xảy ra một vài chuyện ma quái, theo lời cậu nói, chuyện ma quái này rất có khả năng sẽ liên quan đến trò chơi đêm nay.”

“Câu chuyện chính là câu chuyện, trò chơi là căn nguyên, là khởi đầu, không có khởi đầu này thì còn câu chuyện gì nữa. Chúng ta không thể ngăn cản câu chuyện xảy ra, cũng không được ngăn cản. Nếu như cậu chuyện không thể bắt đầu, lúc đó tình huống xảy ra sẽ rất…rất đáng sợ.”

Lục Phi Trầm chú ý thấy ánh mắt của Sở Dương Băng mờ mịt không hiểu, hắn nói: “Đã từng có người thâm niên thử dùng cách này, trước khi câu chuyện bắt đầu đã chặt đứt tất cả khả năng để bắt đầu câu chuyện, cuối cùng đoàn diệt, những người cùng tham gia câu chuyện đó không một ai sống sót, cũng không ai biết được rốt cuộc chuyện gì đã phát sinh. Mà điều duy nhất có thể khẳng định là, chuyện đó chắn chắn vô cùng đáng sợ.”

“Nói cách khác là chúng ta phải trơ mắt nhìn những nữ sinh đó tự tìm đường chết, sau đó tham dự vào câu chuyện?” Sở Dương Băng khô khốc hỏi.

Lục Phi Trầm nhìn Sở Dương Băng, phát hiện làn mi đang buông xuống của cậu vừa dài vừa dày, như cánh bướm đang rung động, hắn không hiểu lắm cảm xúc của Sở Dương Băng. Hắn chỉ tựa như lo lắng mình sẽ khiến cánh bướm kia hoảng sợ bay mất mà nhẹ giọng nói: “Đúng.”

“Đừng nghĩ nhiều như vậy… Thời gian chúng ta ra ngoài không thể quá lâu, tôi có điều muốn nói với cậu.”

“Cẩn thận năm người kia.”