*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Jane

Đó là một buổi trưa bình thường như bao ngày, ánh mặt trời ngày cuối thu dát lên mọi thứ một lớp màu ấm áp, sau hai tiếng đồng hồ ngủ trưa Sở Dương Băng lại đến thư viện.

Tầng gác quen thuộc, chỗ ngồi quen thuộc và giá sách quen thuộc, Sở Dương Băng là một người không thích thay đổi. Kể từ khi cậu vào Đại học, bắt đầu biết đi thư viện đã chọn lựa tầng gác ít người lui tới nhất và chỗ ngồi nơi sát với cửa sổ nhất này.

Sách ở tầng này đa số là những tác phẩm nổi tiếng thế giới, vì vậy khi nhìn thấy trên giá sách có một quyển sách bìa da cứng màu đen Sở Dương Băng cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ.

Cậu với lấy quyển sách này cùng với quyển “Hoa Khổ Đau” mà mình chưa xem xong xuống, sau khi về chỗ ngồi thì tiện tay mở quyến sách bìa đen ra. Bên trong quyển sách là những trang giấy trắng tinh như mới, Sở Dương Băng lật ra trang đầu tiên nhìn thấy vài dòng chữ màu đỏ sậm dài độ nửa trang giấy.

“Đêm máu kinh hoàng”

Ta là vết thương, cũng là lưỡi dao

Ta là tử tù, cũng là tên đồ tể

Ta có thể để lại cái bóng nơi chốn cũ

Ta có thể khiến ngươi theo ta tới địa ngục

Nếu như bất tử là nỗi cô đơn trong đêm dài

Niềm vui chính là sự phản bội không thể tha thứ

Ta sẽ mời ngươi đến lâu đài cổ của ta

Vẫn như một vị thân sĩ bước đến bên cạnh ngươi

Ta sẽ nhẹ nhàng khiêu vũ cùng ngươi

Khiến cho góc váy của ngươi biến thành một đóa hoa tội ác

Ta là con quỷ hút máu của chính mình.

_Một tên tội phạm chẳng kẻ nào đoái hoài

Bị phán chung thân vẫn mỉm cười

Lại mãi mãi không kéo lên khóe cười được.

Đoạn văn này khiến cho Sở Dương Băng cảm thấy khó hiểu, mà quyến sách này cũng mang đến cho cậu một linh cảm xấu.

Sở Dương Băng nhanh chóng quyết định đóng sách lại, đồng thời cất cả nó lẫn quyển “Hoa Khổ Đau” lên giá sách. Sau đó hốt hoảng đi thang máy xuống lầu, đạp ánh nắng chạy khỏi thư viện.

Dù có đôi chút hoảng sợ nhưng thật lòng thì Sở Dương Băng cảm thấy đây chính là một trong những ưu điểm của cậu. Người bình thường nhìn thấy quyển sách này chắc chắn sẽ hiếu kỳ, luôn tìm cách lật tiếp những trang sau hoặc trước đó để xem nội dung viết gì, Sở Dương Băng thì không, cậu sợ, cậu sẽ trả sách về lại vị trí cũ của nó.

Phải biết rằng không tìm đường chết thì sẽ không phải chết, có bao nhiêu nhân vật chính trong truyện kinh dị đều vì một phút tò mò mà chết thảm. Lòng hiếu kỳ hại chết con mèo, Sở Dương Băng tự biết cậu không có chín cái mạng, đối với những chuyện ma quỷ tâm linh cậu chắc chắn sẽ không tò mò.

Bước trên con đường nhỏ yên tĩnh trong sân trường, những phiến lá cây ngô đồng vài chục năm tuổi nằm ở hai bên đường đi đã rụng gần hết, lá khô rơi xuống đầy đường, khi Sở Dương Băng đạp lên phát ra những tiếng sàn sạt

Cẩn thận lắng nghe thì, hình như những tiếng “sàn sạt” này giống như tiếng kêu thảm thiết mà nhỏ vụn?

Lá cây xuân mọc thu tàn, từ khi sinh ra đến lúc chết đi, sau khi rơi xuống còn bị chân người dẫm lên đạp nát, tiếng “sàn sạt” này phải chăng là tiếng xương tan thịt nát đầy tuyệt vọng?

Sở Dương Băng bỗng nhiên rùng mình một cái, tại sao hôm nay cậu lại nghĩ đến điều này?

Ánh sáng ấm áp nhè nhẹ chiếu lên người, Sở Dương Băng vứt hết những suy nghĩ lung tung ra khỏi đầu, vội vàng trở về ký túc xá.

Mọi chuyện vẫn bình an vô sự, nhưng ngay khi Sở Dương Băng đang sắp xếp sách vở để ngày mai mang đi học, đột nhiên cậu lại trông thấy quyển sách bìa đen trên giá sách thư viện ở ngay tại bàn học của mình.

Sở Dương Băng cứng đờ tại chỗ.

Không thể nào?

Rõ ràng cậu đã trả lại quyển sách này lên giá sách thư viện rồi mà.

Sở Dương Băng hoảng hốt, nhớ lại dòng chữ màu đỏ sậm viết trên trang giấy trắng tinh như mới, Sở Dương Băng cầm quyển sách này đi tới phòng vệ sinh của ký túc xá, khi đứng trước thùng rác trong phòng vệ sinh cậu lại do dự, phòng vệ sinh của ký túc xá nằm chung tầng với phòng ký túc xá của Sở Dương Băng, vứt ở đây cậu không yên tâm.

Sở Dương Băng cầm quyến sách kia mà càng lúc càng cảm thấy như nóng phỏng cả tay, cậu khẽ cắn răng bước thẳng xuống lầu vứt vào trong bồn hoa.

Sở Dương Băng vội vàng trở về phòng ký túc xá, rửa mặt xong bèn nhanh chóng lên giường đi ngủ trong ánh mắt khó hiểu của bạn cùng phòng.

Sở Dương Băng không biết rằng nửa đêm lúc mười hai giờ, ngoài cửa sổ nổi lên một trận gió lớn.

Bên trong bồn hoa vang lên tiếng lá rơi “sàn sạt”, quyến sách bị vứt bỏ trong đó bỗng nhiên mở ra, từng tờ giấy trắng tinh như mới lật tung, cuối cùng dừng lại ở tờ giấy có ghi dòng chữ “Đêm máu kinh hoàng

*******

Khi Sở Dương Băng choàng tỉnh, cậu phát hiện bản thân đang đứng trước một tòa lâu đài lớn.

Sở Dương Băng ngẩn người, khoan đã, cậu nhớ mình rõ ràng đã lên giường đi ngủ rồi mà.

Cậu nhớ rõ mình đã mặc đồ ngủ, nằm trên giường, lăn trái lăn phải cuộn chăn dưới người, chân còn vén góc chăn lên bọc thành một cái kén.

Nếu như cậu có bỗng nhiên tỉnh giấc thì cũng phải là tỉnh lại ở trên giường chứ, sao lại….lại tỉnh dậy ở trước một lâu đài lớn thế này.

Lâu đài trước mắt được xây dựng theo kiến trúc Gothic kinh điển, những vòm cuốn nhọn hoắt như kiếm sắc chỉa thẳng lên trời, liếc mắt nhìn không thấy điểm cuối.

“A!” Một giọng nữ chói tai truyền tới tai Sở Dương Băng, cậu nghiêng đầu nhìn thử thì thấy một cô gái mặc âu phục lộng lẫy đang nhấc váy thét to: “Đây là đâu? Mấy người là ai? Tôi đang ở nhà mà? Có phải mấy người bắt cóc tôi không?”

Sở Dương Băng lúc này mới nhìn xung quanh, ngoài cậu ra còn có tám người khác cũng mặc đầm kiểu âu phục, mà những người này cũng không hẳn đều là phụ nữ.

Chí ít trong đó có một đại ca mặc âu phục màu hồng phấn, lông ngực từ vạt áo  có đính hoa bằng tơ tằm tràn hết ra ngoài, bắp tay cuồn cuộn lực lưỡng hoàn toàn không cách nào che giấu được bằng bộ đầm Sweet Love Lolita màu hồng phấn.

Cách hóa trang của người anh em này thật khiến cho Sở Dương Băng cay xè hai mắt.

Thế nhưng lối ăn mặc của gã cũng nhắc nhở Sở Dương Băng nhìn lại chính mình, cậu nháy mắt cũng hóa đá.

Cậu cũng mặc âu phục kiểu Lolita, nhưng cũng may là không phải kiểu váy hoa hoè màu hồng phấn như người anh em kia, mà là một bộ đầm hoa màu xám xanh như loại váy hay mặc trong những buổi tiệc trà xã giao. Sở Dương Băng lập tức men theo vạt váy sờ sờ thử bên trong…May qua, vẫn còn….Ít ra thì cậu cũng không bị đổi giới tính thật.

Cô gái bên kia vẫn không ngừng rít gào.

“Đây là đâu? Tôi muốn về nhà! Tôi phải báo cảnh sát mấy người bắt cóc tôi! Tôi….”

“Câm mồm!” Một cô gái khác mặc đầm họa tiết bài tây màu đỏ đen chống gậy lạnh lùng nói: “Câu chuyện sắp bắt đầu rồi, cái gì cần biết thì cô sẽ biết thôi!”

Tầm mắt của cô gái mặc đầm hoạ tiết bài tây vẫn luôn dừng ở chỗ vị phu nhân đứng trước lâu đài, ánh mắt của Sở Dương Băng cũng bất giác chuyển về hướng đó.

Vị phu nhân này mặc một bộ đầm kiểu Elegant Gothic Lolita kinh điển, chiếc đầm cung đình thuần đen tôn lên trọn vẹn vẻ đẹp của sự tăm tối và mỹ lệ, mà mấu chốt là bà ta che kín hoàn toàn bản thân, ống tay áo dài màu đen nhung phủ lên đôi bao tay ôm trọn lấy cánh tay thon dài, trên đầu là một chiếc mũ sa [1]màu đen phối cùng cây dù nhỏ cũng màu đen đã che khuất hết gương mặt bà ta. Bên cạnh vị phu nhân này là ba người hầu gái mặc những chiếc đầm rộng thùng thình màu đen, mới nhìn thì tưởng rằng không có gì kỳ lạ, nhưng khi nhìn kỹ lại Sở Dương Băng liền hít sâu một hơi.

Giữa phần cổ của ba người hầu gái kia là những vết khâu màu đen, giống như là…cổ của họ bởi vì lý do nào đó đã từng bị chặt xuống.

Sở Dương Băng còn chưa kịp quan sát thêm thì từ phía bên kia cánh cửa của tòa lâu đài có một quý ông nho nhã bước ra. Người này thoạt nhìn khoảng hơn bốn mươi tuổi, ăn vận lịch thiệp, thái độ cung kính.

“Các vị tiểu thư tôn quý, hoan nghênh đến lâu đài Cappadocia, tôi là quản gia của nơi này.” Nói đến đây quản gia khom người hành lễ, sau đó ngước lên nói tiếp: “Các vị tiểu thư tôn quý đều là khách quý được bá tước Cappadocia mời  đến, ngày hôm qua bá tước vừa đánh bại đại quân dị giáo, e rằng những tên dị giáo tà ác này sẽ cho gian tế lẻn vào lâu đài của bá tước.”

“Vì vậy, xin thứ lỗi, các vị tiểu thư xin hãy lấy thư mời của bá tước ra!”

Bầu không khí bỗng nhiên đặc quánh lại, Sở Dương Băng đang nhấc gấu váy lên lập tức nhận ra một điều, bản thân mình từ đầu đến chân ngoại trừ chiếc đầm đang mặc cùng với những trang sức đi kèm, ngay cả một cái túi cũng không có thì lấy đâu ra thư mời.

Sở Dương Băng đảo mắt nhìn những người xung quanh, không ai có động tác gì, xem ra ở đây không phải chỉ có mình cậu không có thư mời.

“Xin các vị tiểu thư lấy thư mời ra”

Thái độ của quản gia vẫn cung kính lễ độ như trước, nhưng nụ cười máy móc cả ông ta lại dần dần biến mất, thay vào đó là ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm mọi người.

Ba người hầu gái kia bỗng nhiên xoay người ngẩng đầu lên, lộ ra gương mặt mục nát dữ tợn.

“Chẳng lẽ bá tước Cappadocia đã mời tôi, không có thư mời thì không được vào à?”

Người lên tiếng chính là vị phu nhân che kín từ đầu tới chân, trong giọng nói của bà ta còn mang theo thái độ vênh váo kiêu căng, Sở Dương Băng nghe xong mà đổ cả mồ hôi lạnh.

“Không, đương nhiên là không.” Gương mặt của quản gia lại treo lên nụ cười cung kính khiêm tốn. “Tuy nhiên, xin tiểu thư giới thiệu tên của mình.”

“Mary.”

Quản gia lại chuyển mắt sang cô gái bên cạnh, cô ấy nói: “Angelina.”

“Lilith.”

“Vivian.”

Mỗi người đều nói tên mình ra, quản gia liền chuyển sang người kế bên, lúc đến lượt Sở Dương Băng, cậu nghẹn ra một cái tên.

“Alice.”

Dù sao mấy người trước đều nói tên tiếng Anh, Sở Dương Băng cũng không thể nào nói tên tiếng Trung của mình ra được, trong giây phút khẩn cấp cậu cũng chỉ nhớ được mỗi cái tên cho nữ bằng tiếng Anh này.

Chẳng qua Sở Dương Băng nhanh chóng nhận ra bản thân cậu sử dụng tên của nữ giới không có gì là lạ cả, bởi vì cậu chính mắt nhìn thấy một bé loli tóc vàng nói tên của mình là “Maria.”

May mà bất kể tên gọi có vô lý thế nào thì mọi người cũng nói được tên giả bằng tiếng Anh của mình.

“Lâu đài Cappadocia hoan nghênh các vị quý nữ.”

Ba người hầu gái đứng ở hai bên cổng lớn, quản gia cũng lui về một bên nghênh đón chín vị “Quý nữ” tiến vào lâu đài.

Sở Dương Băng không hiểu nổi tình hình bây giờ như thế nào bèn đi đằng sau mọi người.

Lối trang trí bên trong của tòa lâu đài Gothic này đẹp theo một cách tăm tối nhưng hoa lệ rất riêng biệt. Ánh sáng từ bên ngoài xuyên qua những khung cửa sổ chạm trổ hoa văn cao hẹp len lỏi vào bên trong đầy đáng thương. Ánh sáng rực rở nhất nơi hành lang u ám ngoằn ngoèo này đến từ những giá cắm nến treo trên vách tường. Ánh nến nhảy nhót hắt lên những hình vẽ cùng phù điêu trên tường, khiến cho những gương mặt trong tranh trở nên vặn vẹo hệt như ma quỷ.

Ngoài trừ quản gia ra thì không có ai lên tiếng nói chuyện, chín vị “quý nữ” đều bước đi cẩn thận.

Giá cắm nến cùng với giày cao gót, làn váy rộng, lớp lông nhung màu đỏ tươi cùng những tia sáng hắt hiu, Sở Dương Băng có hơi quan ngại bản thân không cẩn thận sẽ chết trên hành lang này.

Quản gia tay cầm giá cắm nến đi bên cạnh chín người nói: “Bá tước đã chuẩn bị một buổi tiệc tối phong phú cho các vị, tám giờ tối nay ngài ấy sẽ chờ các vị cùng dùng bữa tối.”

***********************************

[1] Mũ sa: