Lấy thêm một cái gối từ trong tủ âm tường ra, thử độ êm của nó rồi đặt nó lên đầu giường mình, sau đó Thường Thanh ấn tiểu Dã ngốc nghếch lên giường.

Trì Dã run rẩy cứ như heo bị đưa lên bàn làm thịt ấy, Thường Thanh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn cau hết cả lại, thấy thế nào cũng rất đáng yêu, bèn hôn chụt một cái lên đó.

Trì tiểu công tử vẫn sợ tên lưu manh này, nhất là vô số cơn ác mộng cậu đã phải chịu trên chiếc giường này, thành thử lúc đầu chỉ hơi thiếu máu, giờ thì chỉ muốn hôn mê ngay tắp lự.

Thường Thanh vừa chơi Bạch thiếu gia một cú xong nên tâm tình bây giờ rất tốt, dịch dịch cái đầu bị thương của tiểu Dã một cách cẩn thận xong, anh ta ôm cậu, vỗ vỗ sau lưng và nói: “Mau ngủ đi!”

Nói xong Thường Thanh nhắm hai mắt lại, nhưng cái người trong lòng thì cứng như khúc gỗ. Chủ tịch Thường liền có chút không chịu ngồi yên, bàn tay bắt đầu sờ xuống. Cái kia mềm mềm nằm giữa bắp đùi trơn nhẵn, bởi vì chỉ có vài sợi lông lơ thơ nên xúc cảm tốt vô cùng. Cách một lớp da mềm mại, Thường Thanh xoa xoa noãn đản tròn tròn, còn dùng ngón tay khẩy khẩy vài cái.

Cho dù xoa nắn thế nào, thứ trong tay vẫn im ắng như gà con ngủ say. Thường Thanh nhớ tới cảnh trong phòng nhạc, không khỏi nhụt chí nghĩ thầm: nếu không phải thấy cậu đang yếu ớt, sợ chẳng chịu nổi thì không làm hai viên viagra không được!

Nghĩ nghĩ, cuối cùng cứ nắm vậy rồi ngủ mơ mơ màng màng.

Ngủ dậy, chủ tịch Thường thấy thần thanh khí sảng vô cùng.

Còn Trì Dã trằn trọc cả một đêm, đến gần sáng mới ngủ được. Thường Thanh có hơi hiểu vì sao quân vương không lên buổi chầu sớm — ôn nhu hương là phần mộ chôn anh hùng! Nhìn tiểu Dã mặt mày thanh tú nằm bên cạnh mình, Thường Thanh thấy nhìn thế nào cũng không đủ.

Nhưng suy cho cùng Thường Thanh cũng là người làm việc lớn! Lề mề trên giường 3 tiếng xong, anh ta liền dứt khoát xỏ dép, xuống dưới lầu mở hội nghị thường kỳ.

Đi tới cửa phòng họp thì đột nhiên thấy thị trưởng Bạch và Bạch Uy ngồi trong phòng khách.

Nữ thư ký qua đón anh ta: “Chủ tịch, tôi đang muốn gọi điện cho ngài! Thị trưởng Bạch vừa…”

Thường Thanh không đợi cô nói hết đã vội vàng đi về phía thị trưởng: “Khách quý, khách quý! Ngài đến sao không gọi để tôi còn chuẩn bị!”

Thị trưởng Bạch cười đáp: “Chuẩn bị gì chứ? Tôi đâu đến vì công việc, mà chỉ là người nhà của nhân viên đến gặp sếp của con thôi.”

Chủ tịch Thường vội nói: “Hoan nghênh! Rất hoan nghênh!”

Bạch Uy vẫn bình tĩnh nhìn chằm chằm đôi chân không đi tất của Thường Thanh. Tuy Thường Thanh không để ý chuyện vặt vãnh, nhưng lúc này cũng cười xấu hổ: “Ai da, hôm qua ngủ muộn quá, vừa mới dậy thôi, đến tất cũng không đi, để mọi người chê cười rồi! Ha ha…”

Thị trưởng Bạch gạt tay nói, đều là bạn bè cả, không cần chú ý tới dáng vẻ quá.

Bạch Uy thì lại siết chặt tay lại, móng đâm cả vào bàn tay.

Lần này thị trưởng Bạch tới, không có mục đích khác, mà thật sự là đến nói chuyện của con trai. Vốn là hai cha con giận dỗi nhau, con trai mới dỗi bỏ đến trung tâm thương mại, nào ngờ con mình lại kiên trì làm tiếp. Nhưng mà mẹ nó thấy nó làm việc ở siêu thị vất vả quá, gầy xọm thì thương ơi là thương, nên bảo ông đến xem xem thế nào. Chuyện riêng thế này, thật không tiện gọi điện ra chỉ thị, cho nên ông đành tự mình tới công ty một chuyến.

Thường Thanh bắt đầu cực lực khen Bạch thiếu gia, chỉ thiếu nước khen y có thể bay lên trời hái sao, xuống biển lớn bắt cá mập mà thôi!

Thị trưởng Bạch mỉm cười lắng nghe, xem ra có phần hưởng thụ.

Đột nhiên Bạch Uy xen mồm vào hỏi: “Nếu tôi làm tốt vậy thì có thể đi theo ngài học quản lý không?”

Đang ở trước mặt cha người ta cho nên chủ tịch Thường liền kéo tay Bạch Uy, chân thành nói: “Tôi đã muốn điều cậu tới bên người từ sớm rồi, nhưng cậu vẫn không muốn! Công ty rất cần thanh niên tài tuấn như cậu!”

Bạch Uy chán ghét gạt tay anh ta ra rồi cầm khăn ướt trên bàn lau lau.

Thị trưởng Bạch nghiêm nghị trách y không lễ phép, sau đó áy náy nói với Thường Thanh, đứa con bất hiếu này giao cho giám đốc Thường cậu vậy, nó có chỗ nào không đúng thì cậu lượng thứ cho nhé!

Thường Thanh cười đáp, có gì đâu, ngài khách khí quá rồi.

Vì vậy, Bạch Uy trở thành trợ lý đặc biệt của chủ tịch Thường.

Sau đó, thị trưởng Bạch gọi điện tới, nói gần đây Bạch Uy giao du với bạn xấu, nên nếu có người đến công ty tìm nó thì cậu để ý chút.

Thường Thanh ngoài miệng dạ dạ, trong bụng lại nghĩ chắc chắn không khỏi liên quan đến vị tiểu tổ tông đang nằm trên lầu kia.

Khụ, vẫn nói “chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu”, chẳng lẽ mình là mạng phân bón cho hoa à?

Tên Bạch Uy này cũng tiện thật, bữa trưa liền theo sát sau mông Thường Thanh lên lầu.

Thấy anh Bạch, Trì Dã liền xúc động đến chảy cả nước mắt, rồi nhào vào lòng người thân, nghẹn ngào một hồi, khiến Bạch Uy lại bắt đầu căm tức trừng Thường Thanh.

Thường Thanh chả thèm phản ứng hai người bọn họ, trong bụng cực hận Trì Dã, khóc tang cái gì chứ! Chẳng phải chỉ sờ JJ vài cái thôi sao? Ông đâu có thực sự làm mi!

Bởi vì Trì Dã không thể gặp người khác nên chỉ có thể ăn ở trên lầu. Chờ quán ăn đưa cơm tới, ba người liền ngồi quanh bàn xơi cơm.

Nhìn hai thằng kia, anh gắp cho em một miếng cá, em gắp cho anh cái đùi gà, trong mắt chả có người khác, lần đầu tiên Thường Thanh thấy thật sự hối hận vì đã ôm cái chậu c*t này!

Nghĩ vầy là sỉ nhục Lôi Phong đó!