“Một lời đã định”. Giọng cô nhỏ đến mức gần như không nghe thấy.

“Một lời đã định”. Anh nói chắc chắn.

Tạ Vụ Thanh im lặng mỉm cười, quay đầu đi vào trong, nhưng anh không đi quá nhanh, thả bước chậm rãi chờ Hà Vị bắt kịp.

Cô rất nhanh đã chạy đến cạnh Tạ Vụ Thanh. Đuôi váy lụa trắng vì đi gấp mà quấn quanh cổ chân, hơi lạnh, nhưng trên người cô lại nóng hầm hập, có điều cô ngại phòng bao lớn nhỏ hai bên hành lang nên không tiện nói gì. Chỉ là sóng vai đi tới.

Cô quan sát xung quanh không có người, nhẹ giọng hỏi: “Vậy chúng ta, trước khi anh đi ——”

Ba chữ “tính là gì” chưa kịp thốt ra khỏi miệng.

“Vô duyên vô cớ lại gánh phải cái danh này, cái gì cũng không có, còn không phải rất thiệt thòi sao?” Anh mỉm cười tiếp lời.

Anh bắt chước những gì cô từng nói.

Hai người lúc đi qua một cái rèm cửa, vừa đúng lúc có người bưng đồ ăn ra, hất rèm châu vô tình trúng mặt cô, liền bị Tạ Vụ Thanh dùng tay cản lại. “Cô hai đã giúp Tạ mỗ rất nhiều lần rồi”, anh nhẹ giọng, “Cũng không thể để em chịu thiệt được”.

Lại một câu nửa thật nửa giả.

Từ lâu cô đã quen với bộ dáng này của anh, trong mắt chứa ý cười, không để tâm đến lời anh nói.

Tạ Vụ Thanh dẫn cô đến gian phòng thuê nằm ở góc trong cùng.

Ông chủ đã dọn dẹp xong mọi thứ, giữ lại mười mấy gian phòng cho bọn họ. Hôm nay có nhiều quan lớn nên những kẻ giám sát Tạ Vụ Thanh cũng khó đến gần, hiếm khi đến được một nơi an tĩnh.

Trong cùng gian phòng tụ tập khoảng bảy tám người, có hai người ngồi ở cửa đang bốc vỏ đậu phộng, vừa nhìn thấy Tạ Vụ Thanh đi vào liền đứng dậy đồng thanh kêu “thầy Tạ”. Tạ Vụ Thanh đáp một tiếng, vén rèm đưa cô vào trong, bốn người tám tay ngồi cạnh bàn xào qua xào lại 144 quân bài làm từ ngà voi. Người vừa nảy ném đồng hồ và hai viên đạn vào mâm cũng ở đó.

Lúc Hà Vị bước vào, một người đàn ông mặc âu phục đang châm thuốc cho sĩ quan ném đạn lúc nảy, sĩ quan vừa định đến gần rít một hơi thì thoáng thấy theo sau Tạ Vụ Thanh là một cô gái xinh như tiên nữ, hai mắt hắn bất ngờ trừng to, bị lửa đốt bỏng miệng, hít ngụm khí lạnh, đá một cước vào người đàn ông mặc âu phục.

“Mắt nhìn chỗ không nên nhìn, bị bỏng còn không phải đáng đời sao?” Người mặc âu phục có đôi mắt hoa đào, khi cười hai mắt cong cong, quẹt một que diêm tự châm thuốc cho mình.

Người tẩy bài, sờ bài, hút thuốc, uống trà, kể cả những kẻ ngồi cạnh bàn bốn người cũng đều quay đầu nhìn cô gái sau lưng Tạ Vụ Thanh.

Trong lòng sĩ quan bị bỏng miệng thầm mắng: Còn nói tôi? Không phải các người cũng thế à? Cứ nhìn chằm chằm vào cô tình nhân nhỏ của người ta làm gì?

Trong lòng người vừa châm thuốc than thở: Nhìn anh Thanh như thế… hận không thể chắn hết toàn bộ, đến cả góc váy cũng không cho ai nhìn.

Trong lòng người nắm chặt xúc xắc bằng ngà voi nói: Nhìn qua loa là được rồi, vợ của bạn không thể lừa gạt được.

Người uống trà đá chân, tay cầm xúc xắc, không ngừng nháy mắt ra hiệu với mấy kẻ khác: Chuyện gì thế này? Có ai nói cho tôi biết không.

Tạ Vụ Thanh hơi cúi đầu, tránh ở cửa ngách bên trong, thuận tay vén rèm cửa trước mặt Hà Vị, thầm liếc mắt nhìn bọn họ một cái. Bốn người vô cùng ăn ý vươn tay ra, đồng loạt đẩy ngã mấy quân bài vừa xếp xong. Trên tấm khăn trải bàn nhung đỏ, những quân bài màu trắng sữa cùng viên xúc xắc xanh ngọc bích liên tục bị tám bàn tay xào một chỗ, lần nữa vang lên tiếng ào ào tẩy bài.

Đặng Nguyên Sơ đang nằm nghỉ trên giường ở gian trong cho tỉnh rượu, vừa nhìn thấy hai người đi vào thì bật ngồi dậy, tự mình chuồn mất. Trước khi đi ra, công tử Đặng gia còn không quên kéo kín cửa gỗ ngăn cách hai người với thế giới bên ngoài.

Gian trong rất nhỏ, thường chỉ dùng cho khách say rượu trên bàn tiệc đến nghỉ ngơi.

Cửa đẩy giấu sau giá đồ cổ, khi kéo vào lại càng hẹp hơn. Ngoại trừ đồ cổ và sách chất đầy trên giá, chỉ còn lại cái giường la hán [1]. Một cái đèn dầu bằng sứ thanh hoa nhỏ nhắn tinh xảo đặt trên đế đèn, chiếu sáng cả cái “ổ phú quý” chật chội này.

[1] “giường la hán” là một kiểu giường truyền thống đặc trưng của người Trung Quốc. Giường thường có các cột (ván) ở trái phải và phía sau, không có khung giường. Giường la hán dùng để ngồi hoặc nằm. Chức năng của nó giống như chiếc ghế sô pha ở thời hiện đại. Người xưa thích kê giường la hán trong phòng khách để tiếp đãi người đến chơi nhà. Trên giường la hán được kê thêm một (hoặc hai) cái bàn chân thấp dùng để trà bánh, có lót đệm, thể hiện sự tap nhã, trang trọng.

Hà Vị rất rành phòng trong ở những cửa hiệu này, cũng biết rõ giường la hán vốn dành cho người hút nha phiến, một bộ dụng cụ hút thuốc cùng đèn đồng rỗng đều đặt ở tầng dưới của giá đồ cổ.

Cô đi nửa vòng quanh phòng, cố tình đứng chắn trước giá đồ cổ, tận lực không để anh trông thấy mấy thứ kia: “Anh nằm trên giường ạ?” Tiếng động của đám đàn ông bên ngoài nhất thời im bặt hai giây, lập tức náo nhiệt hẳn lên.

Tạ Vụ Thanh đã sớm nhìn thấy món đồ mà cô che chắn, anh là người từng đốt mấy chục vạn nha phiến, cấm người hút thuốc phiện vài năm, sao có thể không nhận ra những thứ này. Chỉ là anh không vạch trần, thuận theo ý cô, ngồi lên giường.

Bóng dáng người đàn ông kéo dài từ chân giường đến tận góc tường.

Nên nói gì đó tốt đẹp.

Cô đi qua, từng bước suy nghĩ muốn nói câu gì, lúc đến trước mặt anh vẫn chưa nghĩ ra nên nói lời nào mới phải.

Hà Vị ngồi xuống cạnh giường, nói mấy câu tán gẫu tự nhiên: “Anh nói xem chú hai em cái gì cũng tốt, lại không có khuyết điểm. Sao gia đình không chấp nhận ông ấy chứ?”

“Người sống cũng chia thành nhiều loại, nếu những người trong nhà em có thể chấp nhận ông, ngược lại là bôi nhọ ông ấy”.

Đúng là vậy. Cô gật đầu: “Vẫn là người lớn hiểu chuyện, anh vừa nói em liền thông suốt rồi”.

Tạ Vụ Thanh cười, dựa người một bên nhìn cô.

“Cũng không quá lớn, anh giờ đang tuổi đẹp nhất”, cô biết mình lỡ lời, liền sửa lại, “Đây là nói về kinh nghiệm sống”.

Tạ Vụ Thanh vẫn cười cười, không nói chuyện, như cũ nhìn cô.

“Em thích người từng trải”. Cô nói nhẹ nhàng.

“Vậy à”. Nụ cười của anh càng sâu hơn.

Anh vừa nói ra hai chữ này, trong lòng cô như có sợi lông tơ lướt qua.

Tiếng gõ cửa gián đoạn hai người.

“Anh Thanh, có người Hà gia đưa cháo mùng 8 tháng Chạp đến”. Đặng Nguyên Sơ nói.

“Vào đi”. Anh không nói thêm lời dư thừa.

Đặng Nguyên Sơ đẩy cửa vào, hương cháo thoang thoảng lan toả khắp gian phòng nhỏ. Không chỉ riêng bọn họ có cháo mà cả đám ngồi bên ngoài ai cũng được ăn. Hà Vị đoán chắc lúc Quân Khương về kể lại chuyện tối nay, các cô gái trong viện vì để cảm ơn đã cố tình chuẩn bị thêm thức ăn.

“Đây là phần của anh Thanh”. Đặng Nguyên Sơ bưng một cái chung hầm canh bằng sứ trắng, đặt lên bàn, “Là bát cháo sáng nay ở Ung Hoà Cung”.

Đặng Nguyên Sơ không dám phiền hai người họ thêm giây nào, vừa để cháo xuống liền chạy ra ngoài. Có người hỏi: Sao gánh hát lại nổi nhạc nữa rồi. Đặng Nguyên Sơ cười đáp lời, còn không phải vì ngày mai là sinh nhật của cô hai Hà sao, người ta tổ chức tiệc sinh nhật phải thuê gánh hát xướng mấy ngày. Có điều tôi nghĩ cũng không thể ở lâu trong đây nghe hát được, muốn giữ người lại cho náo nhiệt một chút, hát đến sau nửa đêm cho có không khí vui vẻ.

Cô vừa quay đầu, thấy khuỷu tay Tạ Vụ Thanh chống lên mặt bàn thấp, đang nhìn mình.

Cô thoáng thấy bóng đèn trên bức tường phía sau anh.

Đèn điện vốn là thứ xa xỉ, mấy năm trước, Hà nhị gia vừa đầu tư lắp đặt thêm một nhà máy điện đặt ở Thạch Cảnh Sơn, nhờ vậy cô mới biết hiện tại cả nước trên dưới không đến mấy vạn hộ dùng đèn điện. Ngay cả khi có thể dùng được thì hoá đơn tiền điện trong nước cũng quá đắt đỏ, mỗi hộ tính tiền theo số lượng bóng đèn. Mấy gian phòng nhỏ thế này tất nhiên không thể lắp đèn điện, trong phòng chỉ để đèn dầu bằng sứ. Nhưng chỗ này lại tốt hơn, cũng có cảm xúc hơn.

“Anh với bạn gái cũ… trẻ con đều nói ít thế à? Chỉ ngồi thôi sao?” Cô vốn muốn hỏi anh thường làm gì với bạn gái cũ, nhưng khi thốt ra hai chữ “bạn gái” lại cảm thấy không thoải mái, nên tạm sửa thành “trẻ con”.

“Phải xem đã”, Tạ Vụ Thanh như đang nhớ lại, “Xem xem cô gái đó muốn anh làm gì”.

“Người ta muốn anh làm gì, anh liền làm cái đó sao?” Cô càng cảm thấy khó chịu hơn.

Tạ Vụ Thanh không phủ nhận.

Hà Vị tay chống cằm, không lên tiếng.

Anh nhìn hàng mi cô khẽ chớp, rồi lại chớp thêm một cái, ngược lại vô cùng kiên nhẫn quan sát rất lâu. Đợi đến khi cô sốt ruột anh mới hỏi: “Không vui à?”

“Không có”, cô nhẹ nói, “Anh lớn tuổi hơn em nhiều, người bình thường ở tuổi anh đều đã sớm kết hôn. Anh có bạn gái cũng không phải vấn đề to tát, nếu không… ngược lại mới kỳ lạ”.

Anh suy nghĩ đăm chiêu: “Xem ra anh chỉ có thể thừa nhận là mình từng có, hơn nữa còn phải có rất nhiều, mới giống người bình thường”.

“Nhiều quá… cũng không tốt lắm”. Cô lại quẩn quanh trong suy nghĩ.

Gánh hát bên ngoài quả thật không rảnh tay chút nào, leng keng leng keng, một lần rồi lại một lần ngày càng nhanh hơn.

Tạ Vụ Thanh trong tiếng chiêng trống giục giã, đặt quân phục trên vai mình xuống giường, thuận tay đẩy cái bàn thấp sang một bên.

“Anh muốn ngủ sao?” Cô nhìn cái bàn thấp bị đẩy ra mép giường cảm thấy kỳ quái, bên ngoài ồn ào như thế sao có thể ngủ được: “Hay là ăn cháo trước đi?” Dù sao cũng phải ăn một chút, đây là cháo cầu phúc mà bọn họ thức từ hơn bốn giờ sáng đứng xếp hàng nhận về.

Tạ Vụ Thanh đi đến đế đèn, thổi tắt đèn dầu bằng sứ.

Gian phòng thoáng cái tối mù, may mắn có ánh đèn từ ngoài cửa sổ thông qua tấm kính pha lê ngũ sắc hắt vào, vầng hào quang rực rỡ rơi trên khuôn mặt cô, phủ xuống cả người cô. Ban đầu Hà Vị không hiểu anh muốn làm gì, sau đó, thấy anh lặng lẽ quay về giường. Trong tiếng lạo xạo không rõ, cái bóng cao gầy của Tạ Vụ Thanh tiến sát lại gần cô…

“Bên ngoài… có người”. Cô như người say trong mộng, lặp đi lặp lại giấc mơ đó, như thể quay về cảnh tượng hai người đứng sau mái hiên trong ánh nắng mặt trời.

“Anh biết”. Anh nói thế, giống hệt cuộc nói chuyện dưới mái hiên. Bên ngoài toàn bộ đều là người của mình, không ai để ý đến chuyện xảy ra trong góc phòng này.

Đẩy cửa ra ngoài, có thể nhìn thấy bàn đánh bài náo nhiệt, lại đi ra ngoài là hai lớp rèm châu, sau đó ra nữa, cách mười mấy gian phòng, mới là người ngoài đáng ngại. Anh và cô hiếm có dịp như tối nay, dưới bóng người trùng điệp che lấp lên nhau, nằm trên giường la hán trong không gian mờ mịt thiếu ánh sáng, làm những chuyện muốn làm, nói những lời muốn nói.

Hà Vị nhìn người trước mắt, không dám nhúc nhích. Cô giống như trong mơ, bị một thứ gì đó ghìm chặt không thể động đậy được. Quần dài của Tạ Vụ Thanh nhét vào trong ủng, súng nghiêng nghiêng sau thắt lưng, cô nhác thấy bóng đen của bao súng. Anh không tháo súng xuống, cô nhớ rõ lần nào cũng vậy, ngoại trừ lúc ở tô giới Thiên Tân vì đón cô, còn lại chưa bao giờ thấy anh rời khỏi súng của mình.

Tạ Vụ Thanh bất chợt từ khuỷu tay cô lần mò đến bàn tay, kéo tay Hà Vị chạm vào bao súng sau eo anh. “Quen sống ở ngoài, hiếm khi rời khỏi nó”. Anh thấp giọng thì thầm, như thể nhìn thấu toàn bộ tâm tư của cô.

Đây là khẩu súng Mauser quân dụng thường thấy nhất, đã theo anh nhiều năm.

Tạ Vụ Thanh cầm ngón tay, dạy cô cách tháo bỏ bao súng. Anh lần lượt ném bao súng thô cứng màu nâu cùng khẩu súng xuống chân cô.

Xa xa có người giác nhi nào đó mở miệng hát, gian ngoài có người hô một câu: “Thập tam yêu [2]”.

[2] “Thập tam yêu” (hay còn được gọi là “Xập xám díu”) là một thế bài trong mạt chược, gồm Đông, Nam, Tây, Bắc, Trung, Phát, Bạch, Nhất Văn, Nhất Vạn, Nhất Sách, Cửu Văn, Cửu Vạn, Cửu Sách (tức là cả 13 cây này). Nếu có 12 trong số 13 cây đó và cây 13 là 1 trong 12 cây trên thì có nghĩa là chờ 1 nước. Được tính 2 mủn, không khung thì 3. (Theo Wikipedia) – /này chắc là bài đẹp á, do mình không chơi mạt chược nên cũng không rành/

Đầu gối Tạ Vụ Thanh đặt trên mép giường, người anh ép cô xuống tấm thảm bằng lụa mềm mại trên giường la hán.

Trong tiếng xào bài, có người oán giận, có người gọi trà, có người hỏi cháo mùng 8 tháng Chạp còn không…

Giường la hán nếu đẩy bàn thấp ra vốn có thể nằm được hai người, lúc cô đi ăn cơm với khách quý, từng có người ký phiếu, gọi mấy cô gái đến chỗ này hầu rượu đánh bài, có kẻ say liền ôm theo mỹ nhân đi vào gian bên trong, nói vậy, chỗ này là nơi… Mấy năm trước chú hai không cho phép cô đến những bữa tiệc xã giao như thế, nhưng sau khi anh trai qua đời, cô nghiêm túc nói chuyện với chú hai, giải thích rằng đây là phong cách của hầu hết người trong xã hội hiện tại, nếu có một ngày trở thành chủ, không lẽ còn định tránh né toàn bộ tiệc xã giao sao? Từ đó trở đi, chú hai cũng buông bỏ hết thảy những lo lắng do dự vì cô là phận con gái, mọi chuyện ông lấy đại cục làm trọng, mà cô là bà chủ nhỏ của vận tải đường thuỷ Hà gia thì cũng nên sớm đối mặt với những danh lợi dục vọng nam hoan nữ ái…

Cô cảm giác được hơi thở nóng bỏng của Tạ Vụ Thanh phả bên mặt mình.

Cô đoán được anh muốn làm gì, cũng đại khái biết được sau này hai người tất yếu phải làm vài chuyện không bình thường. Nhưng tưởng tượng và làm thật là hai thứ khác nhau… “Tắt đèn, có khiến họ chú ý không?” Cô thì thầm.

Anh không đáp lời.

Những người ngồi trong ánh sáng rực rỡ náo nhiệt, căn bản sẽ không ai để tâm đến chuyện sau cánh cửa đen yên ắng.

Cô không biết Tạ Vụ Thanh đang nghĩ gì, giương mắt lên, bắt gặp đôi mắt đen tuyền dưới hàng mi dày rậm đang nhìn mình chăm chú. Cô bất giác nghĩ, nếu như lát nữa muốn hôn, sẽ giống những người kia ôm nhau thì thầm gì đó rồi hôn môi, hay là hôn lên mặt, hôn trên cổ sẽ thân thiết hơn. Cô phải làm gì, không ai nói cho cô hay, sớm biết vậy đã hỏi Quân Khương và Khấu Thanh trước…

“Lão Tạ”, có người bên ngoài gọi, “Bọn họ bảo cậu chọn vở kịch muốn nghe đi”. Đây là người đàn ông ném đồng hồ vào mâm, hắn tầm khoảng bốn mươi tuổi, không thể theo mấy kẻ khác gọi anh là anh Thanh được. Vì vậy chỉ có thể gọi là “lão Tạ”.

Tạ Vụ Thanh không định trả lời.

Người đàn ông trung niên biết ý tự nói với đám đông bên ngoài: “Chọn đại đi, lựa cái nào chúc mừng ấy”.

Cô thấy anh lại nhúc nhích, càng thêm khẩn trương.

Trên môi có một thứ ấm áp rơi xuống… Cô thấy lồng ngực mình chấn động, không thể nhúc nhích, cảm nhận rõ ràng môi anh đang lướt qua. Đôi môi mềm mại, khô ráo mà lạ lẫm, đè ép cô.

Cô nín thở, đến một tia khí cũng không dám thở ra.

Anh hơi cười, nhẹ nhàng cắn môi cô.

Hà Vị thấy dây thần kinh mình như bị kéo căn, toàn bộ tinh thần đều bị kéo đến cực điểm.

Thời gian thật lâu trôi qua cũng không động đậy, cô nín thở choáng váng, Tạ Vụ Thanh giống như lúc nào cũng hiểu được suy nghĩ của cô, tay lần sờ được mạch đập trên tay cô. Vì giúp cô thả lỏng, môi anh di chuyển đến bên tai, hôn xuống vành tai cô: “Em sợ cái gì?”

“Không sợ…”

Hô hấp của người đàn ông sưởi ấm tai cô, còn có cả khuôn mặt. Anh lặng lẽ ôm cô vào lòng: “Em chưa từng? Với người khác thế này?”

“Em không biết…” Phải hôn thế nào. Ngay cả hỏi cô cũng không biết hỏi sao.

“Không cần làm gì cả”, Tạ Vụ Thanh thì thầm vào tai cô, “Để anh hôn em là được rồi”.

Môi anh chậm rãi chuyển về, vô cùng dịu dàng day dưa môi cô hồi lâu, sau khi biết đây là nụ hôn đầu của cô, anh muốn cô nhớ kỹ cảm giác này lâu hơn chút. Thật ra đầu óc của Hà Vị trống rỗng, cái gì cũng không nghĩ thấu, cho đến khi cảm nhận được Tạ Vụ Thanh hơi hé môi, nhâm nhi cắn môi mình, cô đã không thể kháng cự được nụ hôn khiến người khác nhìn mà nóng mặt.

Trên môi ẩm ướt, cô theo bản năng nhắm chặt hai mắt. 

Tạ Vụ Thanh không còn lúc gần lúc xa hôn cô, ngón tay anh khẽ trượt vào sau tóc, nhẹ nâng đầu cô lên. Anh hơi nghiêng người, đem hết thảy xâm nhập vào trong môi lưỡi cô. Hà Vị khó nén được hít thở nặng nề, mặc cho đầu lưỡi anh thăm dò tiến quân.

Ngón tay anh như mang theo ngọn lửa, càng lúc càng nóng, bị mái tóc dài của cô quấn quanh. Tạ Vụ Thanh cảm giác được mấy sợi tóc của cô từ khe móng siết chặt tay anh. Anh há miệng, hé môi, tận tình hướng dẫn cô cách mút lấy môi mình.

Giường la hán quanh năm dưới làn khói lượn lờ hun đốt, mỗi một tấc gỗ đều lộ ra mùi khói đất khiến người ta phiền chán. Căn phòng tối mờ như một cái động bàn tơ bị tơ nhện quấn quanh…

Tạ Vụ Thanh lần nữa kề sát tai cô, vì nụ hôn đầu mà cuối cùng nhẹ nhàng vuốt ve an ủi: “Xong rồi”.

Anh như nói cho mình nghe.

Dứt lời, anh chống khuỷu tay xuống giường, tách khỏi người cô.

Anh thấy Hà Vị mở mắt, mông lung nhìn mình đến mất hôn, anh sờ lên mái tóc trước trán cô, giọng khàn khàn hỏi: “Có còn thấy mình chịu thiệt không?”

Cô ngẩn ngơ, mặt càng đỏ hơn, nằm sang bên cạnh, nghẹn nửa ngày mới cứng miệng đáp: “Tạm được, em cũng không so sánh”.

Tạ Vụ Thanh lúc này bị cô chọc cười, khẽ thở dài, rời khỏi giường la hán.

Anh lần nữa thắp đèn lên, để nó trên giá đồ cổ.

Hà Vị thấy môi mình tê dại. Cô cắn môi dưới xuất thần, vừa thấy Tạ Vụ Thanh xoay người, lập tức buông môi ra không cắn nữa, nhưng dấu răng vẫn còn đó…

Tạ Vụ Thanh thoáng nhìn thấy dấu răng trên môi cô, cẩn thận quan sát, nghĩ rằng là do chính cô gây ra.

Anh vừa rồi rất bất ngờ, dù sao cô cũng từng cùng Triệu Ứng Khác… Tạ Vụ Thanh vốn không để tâm chuyện trước đây của Hà Vị, nhưng không nghĩ tới hai người lại đơn thuần như thế. Từ lúc chuyện quan hệ tình cảm giữa Tạ Vụ Thanh và Hà Vị truyền ra ngoài, luôn có người muốn nhắc nhở anh một hai câu.

Một vị trưởng bối trong đó còn mờ mịt nói với anh, chuyện của cô hai Hà và đại công tử Triệu gia ầm ĩ khó coi như vậy, nguyên lai cũng vì Triệu Ứng Khác nằng nặc đòi kết hôn với một vị tiểu thư khác của Hà gia, tự thấy bản thân hổ thẹn với Hà Vị nên đến Hà nhị phủ thỉnh tội. Kết quả, Hà Vị chấp nhận tha thứ với một điều kiện, để Triệu Ứng Khác ở trong viện của Hà nhị phủ ba ngày. Triệu Ứng Khác vậy mà đồng ý, cô nam quả nữ chưa thành gia lập thất sống cùng nhau trong một nhà suốt ba ngày. Cô em gái này mưu tính thật tốt, dùng sự áy náy của Triệu Ứng Khác đổi lại khiến người chị của mình nằm nhà khóc liên tục mấy ngày.

“Đúng là một cô gái vô cùng… khác biệt”. Cuối cùng vị trưởng bối đó đánh giá.

Rất khác biệt. Anh nghĩ.

Bằng sự hiểu biết của anh với Hà Vị, chắc hẳn Hà Vị thật sự không làm gì cả, bất quá cô chỉ muốn trước khi buông tay có thể giữ lại một cái khúc mắc, khiến người nhà Hà gia không thoải mái. Quả thật là những chuyện cô có thể làm.

Về phần mối quan hệ giữa hai người đó rốt cuộc đến mức độ nào, anh cũng không dám chắc.

Anh dời cái bàn thấp về lại chỗ cũ, để cô có chỗ tựa vào. 

Hà Vị chỉ chung canh nóng, muốn anh ăn cháo. Tạ Vụ Thanh cười cười, lúc trước khi bị trúng hai phát đạn, có một phát bắn xuyên qua dạ dày, trong hai năm gần đây cũng không ăn được đồ cứng. Sau khi đến Bắc Kinh, bởi vì không muốn người khác nghi ngờ, mỗi lần đi xã giao anh đều uống rượu, để người ta không còn chú ý đến chế độ ăn uống bất thường của anh. Có một lần trở về viện nhỏ ăn cháo, phó quan Lâm Kiêu bất đắc dĩ hỏi, uống rượu bị thương tổn hay ăn đồ cứng ảnh hưởng, anh cũng không phải bác sĩ, tất nhiên không thể trả lời đúng được, chỉ cười nói: Mỗi thứ tám lạng nửa cân, đều chịu đủ.

Lần gần đây nhất anh ăn đồ cứng là miếng bánh hoa đào kia. Sau đó có quay lại cửa hiệu điểm tâm, định nếm thử chút tư vị, xem như cũng hiểu được khẩu vị của cô. Bát cháo mùng 8 tháng Chạp trước mắt này nấu không ít ngũ cốc, có điều cũng xem như là cháo, chắc cũng không sao.

“Vị lão tiên sinh buổi chiều anh gặp có nói với em, dạ dày anh bị thương, đúng không?” Cô đột ngột hỏi.

Tạ Vụ Thanh hơi bất ngờ vì y thuật của lão trung y kia. Anh không phủ nhận, chỉ mở chung canh.

“Thấy lão trung y đó lợi hại không?” Cô cười, “Cái gì cũng chẩn đoán được”.

Hà Vị dù đang nói đùa nhưng không phải trong lòng không khẩn trương.

Năm ngoái có một vị tướng lãnh cấp cao bị ám sát, đạn bắn xuyên thủng dạ dày, khiến dạ dày bị tổn thương năm này qua tháng nọ, vì không dưỡng bệnh tốt nên qua đời. Vị tướng lãnh đó xuất thân từ Cách mạng Tân Hợi, sau khi mất chôn cất tại Nghĩa trang liệt sĩ Hoàng Hoa Cương.

Đây là thời đại “mạng người rẻ như bèo, tư lệnh chạy khắp nơi”. Từ một huyện thành bé tí không vết tích trên bản đồ bất ngờ rơi xuống một cái thủ phủ tỉnh, lại đến Bắc Thượng Quảng Tân [3], bất kể là người già phụ nữ trẻ em, là kỹ nữ nghiện ngập, hay tướng lĩnh công huân trác tuyệt, giành lại đất đai cho dân tộc, hoặc là giáo sư đại học, bất kể lúc nào chỗ nào, chỉ cần một khẩu súng được rút ra, chết dễ đến thế là cùng…

[3] Ý chỉ Bắc Kinh – Thượng Hải – Quảng Châu – Thiên Tân

“Cháo này hâm cả ngày, sớm cũng nhừ thành nước cháo”. Cô cầm lấy cái thìa, múc một miếng cho vào miệng.

Thật ra cô chỉ muốn thử độ ấm, nhưng khi ăn vào mới bừng tỉnh đang cùng anh ăn chung một bát cháo. Cô đỏ mặt nói: “Em nếm thử, định ké chút phước lành, anh cũng ăn đi”.

Hà Vị chưa từng thấy anh chăm chú ăn thứ gì.

Cô nhìn chằm chằm Tạ Vụ Thanh, nhìn bàn tay đang cầm thìa sứ trắng, lại nhìn lông mi anh, không ngờ con trai cũng có hàng mi dài như thế… Vành tai quá mỏng, cái này không tốt, bạc phúc.

Cô vô thức sờ vành tai mình, cũng may, phúc khí của cô có thể san sẻ cho anh.

Tạ Vụ Thanh bị cô nhìn chòng chọc nên thấy buồn cười, nhưng anh không muốn ngẩng đầu quấy rầy cô. Đành mặc cô nhìn vậy.

Hà Vị chống cằm, chợt nghĩ, muốn thử sờ tóc anh xem nó mềm mại hay thô cứng, nhưng không dám vươn tay, chỉ có thể tự ngẫm nghĩ trong lòng.

Giai nhân tuyệt thế, ẩn cư trong u cốc. Mà giai nhân này, ít ra tối nay thuộc về cô.

Ngoài cửa có người nói một câu, tuyết rơi rồi.

Tạ Vụ Thanh bắt gặp trong đáy mắt cô ánh lên sự vui vẻ, nghĩ chắc cô thích tuyết. Nhà Phật từng nói, hoan hỉ chỉ có một nghĩa, chính là trong tình cảnh thuận lợi, cảm nhận được niềm vui từ tận thân tâm. Mà tình cảnh thuận lợi, thật khó có được.

Anh chỉ muốn cô cả đời sống trong tình cảnh thuận lợi ấy, một đời an vui.

— HẾT CHƯƠNG 15 —