Cô ngẩn người nhìn chăm chăm bóng cây hắt trên song cửa chạm khắc rỗng đang đong đa đong đưa, dần mất kiên nhẫn.

Thôi vậy, không đợi nữa.

Hà Vị vừa đứng dậy thì rèm châu được một bàn tay khác vén lên.

Gương mặt Liên Phòng hiện ra sau bức rèm, thấy trong phòng không có người ngoài bèn bước thêm mấy bước, nói nhẹ:

– Công sứ Nga đang không được vui, bên kia đang cố gắng an ủi, ý muốn cô Hai mau qua bên kia.

Đây chính là việc quan trọng nhất hiện giờ.

Hà Vị không dám nán lại, vội vàng dẫn Liên Phòng đi ngay. Đến lúc xe rời khỏi Tân Nhai Khẩu cô mới thấy cổ lành lạnh và nhận ra khăn lông đuôi cáo đã rơi ở nhà đó.

Khi xe đến khách sạn Lục Quốc, Hà Vị xuống xe, gió lạnh thổi qua cổ như cứa da cứa thịt.

Quân cảnh Nga vừa thay đổi cảnh vệ nhẹ giọng nhắc nhở cấp dưới, nói rằng mấy ngày nay trong khách sạn có rất nhiều khách quý, phải cẩn thận.

Hà Vị đi ngược chiều gió bước qua cánh cửa kính, tiếng nhạc từ phòng khiêu vũ phía Tây tràn ngập sảnh lớn vây quanh cô, tưng bừng náo nhiệt không hề giống một đêm cuối đông.

Những năm qua ai cũng biết một sự thật rằng ranh giới an toàn nhất ở Tứ Cửu thành[1] không phải là Tử Cấm Thành mà là ngõ Đông Giao – nơi tập trung nhiều sứ quán của các quốc gia và tòa nhà an toàn nhất ở ngõ Đông Giao cũng chính là khách sạn Lục Quốc. Đúng như tên gọi của nó, khách sạn là nơi ở của các đại sứ từ Anh, Pháp, Đức, Nhật, Mỹ và Nga, nó giống như một thế giới nhỏ độc lập, hay còn gọi là nơi ẩn náu tốt nhất, một hòn đảo an toàn. Dù cho có kẻ muốn giết khách khứa trong khách sạn cũng không dám trực tiếp ra tay mà phải dụ kẻ đó ra ngoài rồi mới diệt khẩu.

Bởi vậy, ngày nay từ quý tộc ở kinh thành, danh nhân các tầng lớp đến các tướng lĩnh chỉ huy đều muốn tụ tập ở đây, nói dễ nghe thì nơi đây là thiên đường, còn nói khó nghe thì nó chẳng khác nào một Tô giới[2] thu nhỏ.

Đất của người Trung Quốc nhưng người Trung Quốc không được phép can thiệp, thậm chí an ninh đều do quân cảnh của sáu nước luân phiên bảo vệ.

Cô đã từng phẫn nộ về điều này nhưng anh trai cô an ủi và nói rằng mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn:

– Hãy nhìn chú Hai và những người khác, họ đang đối mặt với Liên quân tám nước, trước mắt có không ít kẻ địch. Thế nên đến thế hệ chúng ta, nhất định phải lấy lại Sơn Đông. Chờ đến thế hệ sau – Anh trai cười nói – anh e rằng còn chẳng biết tô giới là gì.

Đôi mắt Hà Vị bỗng ươn ướt.

Sớm thôi, chỉ còn mười ngày nữa, ngay trong tháng này, Thanh Đảo, Sơn Đông sẽ trở lại.

Anh trai cô nói đúng, mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn.

Cô nhờ Liên Phòng tìm công sứ, Liên Phòng quay lại nói rằng công sứ đang ở phòng khiêu vũ, dặn cô không phải sốt ruột mà nên đi mua vui.

Hà Vị đến nhà hàng chờ, sai Liên Phòng báo cho công sứ một tiếng, hẹn gặp nhau ở nhà hàng Tây. Chú Hai cô không thích khách sạn Lục Quốc, thậm chí cực kỳ ghét phòng khiêu vũ của khách sạn – nơi tụ tập của đám người nổi tiếng, nếu trước đây bị người ta nhận ra, về nhà sẽ bị mắng.

Thời gian này nhà hàng kiểu Tây tuy ít người nhưng vẫn có vài người ngồi hai, ba bàn.

Trong đó có một bàn khoảng bảy tám người ngồi chen chúc cùng nhau, trông giống như học giả, một người trong số đó lúng túng lật xem thực đơn, còn mấy người kia lại trò chuyện cười đùa. Trực giác của cô phán đoán đám người này đang đi lánh nạn, vì thế cô không muốn gây chuyện, chọn một chiếc sô-pha bốn chỗ xa nhất..

Chẳng mấy chốc Liên Phòng đã trở lại, ngập ngà ngập ngừng như gặp phải chuyện gì.

– Công sứ đi cùng ai? – Cô hỏi.

– Không hẳn ạ! – Liên Phòng nhẹ ngàng ngồi xuống bên cạnh cô, nói khẽ – Một lát nữa ngài ấy sẽ tới.

Dứt lời, cô nàng ngẫm nghĩ gì đó rồi nói thêm:

– Em vừa đi vào thấy công sứ không sốt ruột thì lấy làm lạ, bèn hỏi đôi câu. Bọn họ nói có người giới thiệu một vị khách quý vừa tới Bắc Kinh cho công sứ, hai người nói chuyện đến tận giờ. – Liên Phòng nói tiếp – Bọn họ chỉ cho em người bên trong. Xung quanh có nhiều người quá, em không nhìn rõ, nhưng,… nhìn có vẻ giống anh Bạch.

Bạch ư?

… Tạ mới đúng.

Cô rời khỏi Bách Hoa Thâm Xử không kể với Liên Phòng việc mình nhận nhầm người, đến giờ Liên Phòng vẫn luôn nghĩ đó là cậu, cũng không nói với Liên Phòng về việc cô ấy nhận sai người, đến giờ Liên Phòng vẫn luôn nghĩ đó là con trai nhà họ Bạch.

Chẳng trách anh ta biết rõ nơi ở của công sứ Nga, có vẻ như đã chuẩn bị trước.

Nhưng tại sao trước khi đến khách sạn Lục Quốc, anh ta lại đi tới Bách Hoa Thâm Xử? Để lấy thứ gì đó ư? Trong lúc chờ đợi Hà Vị vô cùng bối rối, một lúc sau công sứ với mái tóc ngắn màu nâu bước vào nhà hàng Tây.

Do trước đó vị công sứ này có một cuộc nói chuyện cực kỳ vui vẻ với quý nhân họ Tạ nên lúc nói chuyện với cô cũng trở nên thuận lợi hơn. Nhà họ Hà vận chuyển hàng hóa ra biển, dọc đường đi gặp phải cảnh sát biển nên bị giữ hàng, cần vị công sứ này giúp đỡ nói vài lời để nhanh chóng đi tiếp. Đây chẳng phải là việc không thể để lộ ra bên ngoài, nhưng mấy năm nay giống như Trung Quốc, Sa hoàng vừa bị lật đổ, đang trong giai đoạn chờ phế bỏ, có nhiều việc sẽ bị trì trệ.

– Tuần này tàu chở khách ra khơi có gặp trục trặc gì không? – Cô lo lắng về tàu chở khách tuần này hơn tàu chở hàng.

Công sứ xua tay và nói cho cô rằng tàu chở khách chở hàng ít hơn, dễ qua hơn tàu hàng, hơn nữa tàu chở khách của nhà họ Hà có tiếng tăm, trong số hành khách trên tàu cũng có nhiều người có chức sắc, ít ai dám cản.

Mọi thứ đã được đàm phám ổn thỏa.

Công sứ trở lại phòng khách, cô ở lại chờ Liên Phòng tính tiền.

Bỗng một cậu nhóc với dáng người cao gầy, khuôn mặt trắng như ngọc bước vào. Nhìn quanh nhà hàng thì thấy Hà Vị, cậu ta có vẻ chắc chắn người cần tìm là cô rồi bước đến. Cậu nhóc cầm một tờ giấy bằng hai tay đưa cho cô một cách lịch sự:

– Có người gửi cho chị.

Liên Phòng và chú Mậu đứng đợi ở cửa thận trọng nhìn cô, sợ có gì khác thường.

Cô lắc đầu giải vây cho bọn họ. Cậu nhóc này trông khá quen, ngẫm lại thì thấy cực kỳ giống người đàn ông nọ.

Cậu nhóc thấy cô nhận lấy thì lầm bầm:

– Chị xem đi, em xem không hiểu.

Hà Vị mở ra.

Ở Bách Hoa Thâm Xử chồng chất hiểu lầm, mong cô hai Hà hãy tha thứ cho tôi, về phía công sứ Nga, tôi sẽ xin lỗi. Tạ Sơn Hải.

Có lẽ là do sợ mọi người xung quanh đọc hiểu, ngoại trừ chữ ký, tất cả đều được viết bằng tiếng Nga.

Điều gì sẽ xảy ra nếu cô chỉ biết nói mà không biết đọc tiếng Nga? Chẳng phải sẽ công cốc ư?

Hà Vị mỉm cười, nụ cười này in sâu vào trong mắt cậu bé. Cậu không biết cô là ai, một cô gái có thể khiến cậu của cậu viết thư riêng… Cậu chưa từng nhìn thấy. Chưa gặp thì tò mò, mà gặp rồi mới biết… đẹp đến ma mị, nổi bần bật.

Cô có khuôn mặt hoa đào trời sinh, nước da trắng ngần, đôi môi nhỏ đầy đặn không chút khuyết điểm, đôi mắt trong veo, nếp mí hai mí sâu, sống mũi không cao nhưng khiến gương mặt trông càng nhỏ nhắn.

– Anh ấy là anh trai của em à? – Hà Vị hỏi.

Cậu bé lắc đầu.

– Sơn Hải không phải là tên, mà là tên chữ phải không?

Tên người thường sẽ kiêng kị những thứ lớn lao như núi với biển, bởi vì người bình thường không gánh nổi sẽ gặp nạn. Cha mẹ có hiểu biết một chút hiếm ai đặt cái tên như vậy, đây nhất định chỉ là tên chữ.

Cậu bé buồn rầu đến nhíu mày, không chỉ xinh đẹp mà còn rất thông minh.

Cô nghĩ, cái tên chữ này không giống như tên chữ mà các thế hệ cũ thích, có lẽ người đặt ra nó chỉ để dễ dùng mà thôi.

Cô không quan tâm đến tên hay cái tên chữ này nữa, tiếp tục hỏi cậu bé:

– Anh ấy tên gì? Người mà em đang nói đến ấy.

– Chị không biết cậu em tên là gì ạ?

Cậu bé sững sờ buột miệng nói ra mối quan hệ của mình và cậu, sau đó nhăn mặt, rầu rĩ nghĩ kiểu cũng bị mẹ mắng cho xem, đúng là một cô gái đẹp dễ khiến người ta mất lý trí…

Thì ra là cháu trai bên ngoại. Hà Vị nhìn kĩ cậu bé.

Không còn sự dữ dằn, dáng vẻ quý nhân họ Tạ thời niên thiếu ắt hẳn giống thế này.

– Chị không biết, anh ấy không nói với chị. – Cô cười hỏi – Tại sao anh ấy không tự mình đến?

– Chị hỏi nhiều thật đấy. – Cu cậu khó chịu – Em không được nói.

Cậu nhóc dường như đang mang một bí mật lớn, rướn đầu qua nói nhỏ:

– Cậu em đã về phòng, trong này có nhiều người bàn chuyện với cậu ấy lắm. Mẹ em không đồng ý để người ta gọi cậu ấy đi. – Nhóc ngẫm lại, thì thầm một tin khác vào tai cô– Cậu ấy không thể đi cùng chị tối nay. Trước khi đến Bắc Kinh, cậu và gia đình em đã thống nhất ba điều. Trước chín giờ tối cậu phải trở về khách sạn Lục Quốc.

Tai cô ngưa ngứa vì hơi nóng của đứa trẻ, dịu lòng cười khẽ.

Đứa trẻ tự đắc đến mức cô rất muốn véo mạnh hai bên má nhỏ nhắn để nó tức giận hơn, hoặc nhìn nó cười, nhìn trẻ con cười tươi thật đẹp biết bao.

Cô phối hợp với cậu nhóc, cúi người, thì thầm khe khẽ:

– Anh ta đã làm mích lòng ai hay sao mà phải trốn ở đây?

Cậu bé đột ngột sừng sộ, lùi về sau hai bước.

Cậu của mình cần phải trốn ai chứ? Chỉ sợ có người làm hại cậu thôi.

Hà Vị không biết suy nghĩ của cậu bé, thấy nó tức giận quay đầu bỏ đi cô không biết mình đã đụng chạm điều gì.

Sau khi đọc tờ giấy trên tay, cô mới nhận ra một chi tiết mà vừa nãy mình không để ý: Anh ta xuất hiện ở đây để giữ chân công sứ Nga cho cô như một lời xin lỗi.

Không phải những gì cô đã đoán trước đó, vì việc riêng của anh.

***

Nhà Hà Nhị là một biệt thự cũ được mua lại, khá gần ngõ Đông Giao.

Cô về đến nhà chưa đến canh ba, tắm rửa sạch sẽ đi ngủ, sau khi đi ngủ loáng thoáng nghe thấy Khấu Thanh lắp bắp nói với Liên Phòng ngoài trời tuyết đáng rơi, giọng nói chất chứa niềm vui sướng. Liên Phòng khẽ nhắc nhở mọi người đã đi ngủ, nói nhỏ thôi.

Hà Vị nghe câu được câu không rồi chìm vào giấc ngủ. Khi mở mắt căn phòng vẫn tối như mực.

Cô trở mình,úp mặt vào gối, lẩm bẩm hỏi:

– Mấy giờ rồi

Quân Khương đáp:

– Hơn chín giờ ạ!

Theo thường lệ Liên Phòng là người làm việc trong phòng ngủ, tuy nhiên hôm nay cô nàng phải vào cung đón người nên Quân Khương được thay thế.

– Trời chưa sáng à? – Cô nói bằng giọng mũi, hậu quả của đợt hứng gió lạnh đêm qua.

– Vì có tuyết rơi nên trời không sáng mấy ạ.

Thấy cô đờ đẫn đứng dậy, Quân Khương mỉm cười mặc chiếc áo sơ mi sa-tanh hai lớp màu trắng kem vào rồi cài cúc cho cô. Trước khi bước vào Quân Khương đã rửa tay bằng nước nóng, ngón tay còn hơi ấm, mềm mại.

Ấm hơn nhiều so với “tảng băng” hôm qua cô cầm. Cô nghĩ vậy.

Hà Vị cầm chiếc áo len gi-lê nhung lông cừu ​​màu trắng khoác ngoài áo sơ mi rồi xuống giường.

Vệ sinh cá nhân xong, cô nghĩ đến việc tìm việc gì đó làm trước buổi trưa để vượt khoảng qua thời gian chờ đợi.

– Con trai nhà họ Bạch là người có tính kiên nhẫn. – Quân Khương cất lời – Chờ một tiếng trong phòng làm việc lớn ở phía Đông.

– Lại tới? – Hà Vị ngạc nhiên.

– Lần đầu tiên đến nhà mà, sao có thể nói “lại” được? – Quân Khương trêu chọc cô.

– Ngày hôm qua … Tuy chưa gặp nhưng cũng coi như đã gặp mọt lần. – Hà Vị tỏ vẻ đau khổ, lưỡng lự không muốn gặp – Anh ta có chuyện gì thế nhỉ, vội vàng tới gặp tận hai lần?

Quân Khương lấy làm lạ:

– Cưới xin đâu phải chuyện gấp gáp?

… Có, quan trọng lắm đấy.

Thời gian gần đây cô đi xã giao nhiều, hôm nay hiếm khi có thời gian rảnh rỗi, thực sự không muốn nói chuyện lịch sự với một người mà mình không quen biết. Cô ngụy biện cho bản thân:

– Người người nhà nhà muốn kết hôn, tháng Giêng nhiều ngày lành tháng tốt, có chạy cũng không thoát. Chú Hai mà có ở đây thì không đến mức không biết nói gì.

Khấu Thanh bưng đến một cốc sữa nóng, thuyết phục cô giúp Quân Khương:

– Cô Hai, cậu chủ nhà người ta nói hôm nay đến đây để xin lỗi. Ngồi chờ đã lâu, thôi thì gặp một lần được không?

Hà Vị nhấp một hớp sữa mà buồn cười, mấy con người này thích xin lỗi nhỉ? Tối qua rồi hôm nay vẫn vậy.

Cô từ từ uống sữa, miễn cưỡng đồng ý, sau đó nhờ Quân Khương tìm một chiếc khăn choàng lông chồn màu trắng rộng cho mình để choàng bên ngoài, thắt quanh eo bằng một dải lụa rộng bằng bốn ngón tay. Quân Khương đưa khăn đến trước mặt thì cô lại thay đổi quyết định, từ đây đến phòng khách phía Đông không có mái che, phải đi trong gió tuyết hơn mười phút thì quá lạnh.

– Mời người ta tới đây đi, hẹn gặp ở phòng làm việc nhỏ.

Cô thay đổi quyết định, từ đây đến phòng làm việc lớn phía đông không có mái che, cô phải đi trong gió và tuyết mười phút, trời quá lạnh.

Căn phòng nhỏ nằm ở phía Đông, không cần đi ra khỏi gian chính mà chỉ cần băng qua hai phòng là đã đến. Cực kỳ thuận tiện.

– Cậu Hai tương lai có đưa theo hai người đến, cô có muốn mời họ đến cùng không? – Quân Khương hỏi.

Cô đáp ừm, thầm nghĩ là sĩ quan phụ tá.

Chỉ trong chốc lát khách đã đến.

Hà Vị đi vào phòng một mình, chân vừa cất bước đã khựng lại.

Trong phòng chỉ có một người, chính là người có tên chữ Sơn Hải, một nười hỉ có một người, vẫn là vị có biệt danh Sơn Hải, một người không được phép ra khỏi nhà lúc nửa đêm – khách quý họ Tạ. Trang phục của anh ta khác với tối qua, mặc quân phục và đi ủng đen. Anh ta ngồi đó một mình, đặt một tay lên thành ghế, trông không còn sức sống như tối qua, có vẻ say rượu chưa tỉnh.

Ủng dính tuyết, trên người không thấy có, có vẻ đã chảy gần hết.

Bức rèm châu lủng lẳng đằng sau Hà Vị, anh nhìn sang, ánh mắt đặt trên người cô đầy nghiêm túc giống như tối qua vậy.

Tim Hà Vị nảy lên, cô nhìn anh ta bằng ánh mắt đầy hoài nghi.

Anh ta không nói lời nào, giơ ngón tay ra ngoài cửa sổ, ý bảo người mà Hà Vị muốn gặp đang ở bên ngoài.

Tiếng bước chân gần hơn.

Hà Vị lập tức xoay người đối diện với cửa phòng làm việc, lần này không thể sai được, người đi vào là con trai nhà họ Bạch vùng Tây Bắc. Tuyết vẫn còn đọng trên sợi tóc, anh ta nhoẻn cười rồi chìa tay phải ra trước mặt cô:

– Tôi là Bạch Cẩn Hàng.

Hà Vị vô thức nắm chặt tay:

– Hân hạnh được gặp anh.

– Vừa rồi sĩ quan phụ tá có chuyện quan trọng yêu cầu tôi vào đây. –  Bạch Cẩn Hàng nhẹ nhàng giải thích.

Cô mỉm cười với Bạch Cẩn Hàng nhưng không nói gì, không tài nào đối đáp tự nhiên như tối qua được.

Bạch Cẩn Hàng là một người đàn ông có nụ cười ấm áp và đôi mắt biết cười tựa như mặt nước đầm sen giữa đêm hè, không chỉ chứa đựng ánh trăng mà còn tràn đầy hơi ấm Mặt Trời ban ngày. Anh ta mặc quân phục, dáng người thẳng đứng nhưng mang lại cho người ta một cảm giác ung dung thoải mái. Đúng như lời ông Bạch đã nói, anh ta là một nhà mưu lược, một vị tướng quân Nho gia đã chinh chiến mấy năm.

Căn phòng tĩnh lặng rất lâu.

– Tối qua…

– Tối qua…

Cả hai cùng lên tiếng rồi lại đồng thời dừng.

Bạch Cẩn Hàng cúi đầu nhìn cô, cười:

– Tôi nói trước nhé?

Dù gì thì anh ta cũng lớn hơn Hà Vị, biết tại sao con gái không nên nói trước.

Hà Vị gật đầu.

Bạch Cẩn Hàng giải thích:

– Tối qua trên đường từ chùa Hộ Quốc về tôi gặp một người thầy nên đã làm lỡ thời gian của cô. Thành thật xin lỗi.

– Không trách anh. – Cô lắc đầu, nói một cách công bằng – Tôi đợi một lát rồi cũng vội vàng đi ngay. Đáng lẽ tôi nên để lại một câu giải thích.

Có lẽ vì đang có người ngoài nên giọng cô dịu hơn một chút.

Hai con người đang chuẩn bị kết hôn mà hôm nay mới là lần đầu tiên gặp mặt như thể có đôi chút ngượng ngùng. Trong hoàn cảnh như vậy lại có người ngoài… Nói gì người nok cũng nghe thấy thì quả là khó xử.

Bây giờ cô là chủ nhà, không nên quá tẻ nhạt được.

– Các anh uống cà phê không? Hay trà? Hoặc là gì đó? – Hà Vị chủ động hỏi, cô muốn tiếp đãi họ – Ở đây chúng tôi có bột ca cao, tôi giới thiệu các anh món ca cao sữa. Hôm nay có tuyết rơi, uống ca cao càng ấm người.

– Tôi sao cũng được. – Bạch Cẩn Hàng nhìn người phía sau – Để tôi giới thiệu hai người với nhau.

Xa xa người nọ lên tiếng thay:

– Hôm nay không nên giới thiệu tôi.

Anh ta đi tới chỗ hai người họ, lịch sự gật đầu với Hà Vị rồi nhìn Bạch Cẩn Hàng:

– Lần đầu hai người gặp nhau, tôi là người ngoài không tiện. Anh nói chuyện đi, tôi đi ra ngoài chờ.

Sau đó, anh ta nhìn cô:

– Xin lỗi, cô hai Hà. Làm phiền cô rồi.

– Không sao đâu. – Cô cư xử lịch sự – Đã đến đây hẳn quan hệ của hai anh khá tốt, sau này có lẽ phải nhờ vả anh nhiều hơn. Mời anh ngồi.

Anh ta nhắc lại:

– Tôi đi ra ngoài.

Nói xong, anh ta rời khỏi phòng làm việc.

Hà Vị tưởng anh ta khách sáo, ngoài trời đầy tuyết thế này làm sao mà chờ ở bên ngoài được.

Thấy anh ta thật sự đi ra ngoài, đầu óc cô trống rỗng vài giây chợt cất tiếng gọi:

– Khấu Thanh.

Khấu Thanh xuất hiện từ sau bức mành hỏi ý kiến cô.

– Em dẫn khách sang phòng phía Tây rồi pha một chén trà mời người ta.

Ở đó tuy không ấm áp bằng phòng ngủ và phòng làm việc nhưng ngay bên cạnh phòng ngủ, có thể hưởng chút hơi ấm từ phòng ngủ.

– Vâng, ai ạ? – Khấu Thanh nhớ ra – Ồ, người đó.

Người đó cũng bớt lo.

Lúc hai người họ vừa tới mọi người thấy cả hai đều mặc quân phục, không biết ai mới là chủ nhân tương lai, túm tụm lại bàn tán: nhìn bề ngoài không thể phân biệt được người miền Nam hay miền Bắc, nhưng có thể nhận ra đối phương được nuôi dạy từ gia đình quyền quý, khoác trên mình bộ quân phục. Loại người này dù cho bản tính không phong lưu nhưng cũng sẽ bị người khác dâng mỹ nhân nên không thể không lo lắng. Người còn lại đoan chính, khiêm tốn lễ phép là loại người mà bất cứ ai cũng thèm muốn, song không dám xúc phạm bám đuôi.

Bớt lo việc nào hay việc đó.

Khấu Thanh thầm cảm thấy may mắn thay cho cô Hai, chạy tới nghênh đón.

Hà Vị không hiểu khi nhìn thấy gương mặt tươi cười của Khấu Thanh.

– Cậu ta nói tối hôm qua cô hiểu lầm cậu ta là tôi dẫn đến mọi chuyện không mấy vui vẻ. Hôm nay vốn dĩ không muốn đến nhưng lại bị tôi đã ép buộc gọi đến đây. – Lời nói của Bạch Cẩn Hàng kéo suy nghĩ của cô trở lại.

Hà Vị lắc đầu:

– Không khó chịu, chỉ là hiểu lầm. Bạn của anh tên là gì vậy? Đến giờ tôi vẫn chưa được biết tên của anh ấy.

– Tạ Vụ Thanh. – Bạch Cẩn Hàng đáp.

Hà Vị sững sờ.

– Hẳn là cô đã từng nghe. – Bạch Cẩn Hàng nói ra suy nghĩ của cô.

Thật khó để chưa từng nghe đến cái tên này.

______________

Chú thích:

[1] Tức Bắc Kinh hiện nay, một cách gọi khác của Bắc Kinh thời Dân quốc và vẫn được sử dụng cho tới ngày nay

[2] Khu đất người nước ngoài xây nhà và kinh doanh buôn bán tại các thành phố thông thương với người nước ngoài