Hơi thở của anh khiến cho nhịp tim của cô hỗn loạn, hô hấp cũng khó khăn. Thậm chí, lúc môi sắp chạm vào nhau, cô thiếu chút nữa đã chùn bước, cuối cùng vẫn nhắm mắt, hạ quyết tâm hôn xuống.

Cô cảm thấy mình giống như Trư Bát Giới nuốt trộm quả nhân sâm. Trước đó bị anh bất thình lình chiếm đoạt nụ hôn như vậy mà lại chưa kịp nhấm nháp hương vị của nó nên lúc này, trong tiềm thức của cô đang tự khuyến khích mình trộm lại một nụ hôn, một nụ hôn mà cô có thể cẩn thận thưởng thức hương vị.

Môi của anh vẫn mềm mại như vậy, có thể là do uống rượu nên không còn lạnh như trong trí nhớ của cô mà là âm ấm, lúc đụng chạm cũng có vẻ mềm mại hơn, mềm mại đến mức khiến cô say mê, quên hết mọi thứ.

Phụ nữ đúng là một loài động vật mâu thuẫn. Vì nghĩ sức khỏe của anh nên mới ghét anh uống rượu nhưng đến lúc hôn lại thích bờ môi đang thoang thoảng mùi rượu của anh, thật say lòng người, rất say lòng người.

Vốn chỉ muốn hôn nhẹ một cái, lướt qua rồi ngừng lại nhưng hơi thở mang theo mùi rượu khiến cho người ta ý loạn tình mê ấy lại có sức mạnh đem cô dính chặt, không nỡ rời đi.

Cho đến khi anh đột nhiên khẽ động một cái.

Cô kinh hãi, lập tức thối lui, nét mặt đỏ bừng lại thấy anh cau mày, đôi mắt nửa khép nửa mở trông rất mê man.

“Anh…Anh đã tỉnh…” Giọng nói của cô trở nên lắp bắp. Anh tỉnh lại từ lúc nào? Có thể vừa đúng lúc cô cúi xuống hôn trộm anh không?

Anh dường như rất khó chịu, khẽ rên rỉ vài tiếng, “Ừ…Vừa rồi hình như có người gọi tôi.”

Sống lưng cô bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, anh nghe thấy tiếng cô gọi anh rồi à? Vậy lúc đó anh đã tỉnh lại chưa? Như vậy chẳng phải anh đã biết có người hôn mình rồi sao? Xong rồi xong rồi, cô biết giải thích thế nào đây?

“A…Việc đó…Chắc là anh nằm mơ đấy? Ở đây không có người nào khác.” Cô cố gắng vùng vẫy giẫy chết.

“Vậy sao? Hình như gọi ba tiếng.” Vẻ mặt của anh trông rất mệt mỏi, hai mắt lại nhắm lại.

Xong đời! Ngay cả chuyện này cũng biết? Cô có thể khóc được không?

Vẻ mặt của cô giống như đưa đám, “Anh đang nằm mơ, thật đấy. Tôi vẫn luôn ở đây nhưng lại không thấy ai gọi anh cả.” Cô muốn trở thành người biết thôi miên, đem suy nghĩ của cô nhét vào đầu anh để anh không thể quá thanh tỉnh, có được không vậy?!

“Ừ…Có lẽ là vậy.” Anh lẩm bẩm.

Cô thở phảo nhẹ nhõm nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, cúi người tiếp tục truy vấn: “Việc đó…Anh còn nằm mơ thấy cái gì nữa?”

“Ừ…” Anh giống như tiến vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh, ừ một tiếng rồi không nói gì nữa. Lúc cô nghĩ rằng anh đã ngủ lại nghe thấy anh lẩm bẩm: “Lạ thật, hình như còn mơ thấy có người hôn mình.”

Phốc ——

Cô muốn phun ra…

“Ảo giác…Đó nhất định là ảo giác.” Cô ghé vào tai anh đỏ mặt cắn răng nghiến lợi nói.

Đang lúc lúng túng, cửa phòng bệnh đột nhiên bị gõ nhẹ. Cô hít thở sâu một hơi, tiến lên mở cửa, người đứng ngoài cửa chính là người cô đã gặp vào tối hôm đó ở Ám Hương tên gọi Sa Lâm.

“A…Cô…À!” Nhìn thấy Hạ Vãn Lộ, ánh mắt Sa Lâm lộ ra một tia kinh ngạc, sau đó lại giống như chợt hiểu. Ngắn ngủi vài giây, trong đầu anh chỉ có thể nhảy ra được ba chữ này.