Tính khí của Tả Tam thiếu luôn luôn hỉ nộ vô thường.

Thường ngày rất ít khi cười, hơn nữa ánh mắt cũng rất đặc biệt, có lúc bạn nghĩ anh ấy đang chằm chằm nhìn bạn, nhưng có lẽ lúc ấy anh đang nhìn đến một nơi khác, dù sao bạn cũng không nhìn thấy được hình ảnh của mình trong mắt anh.

Có lúc anh nói chuyện vui vẻ với bạn nhưng thật ra lửa giận trong lòng thiêu đốt đến nỗi muốn xé nát bạn mà bạn lại hồn nhiên không biết.

Mà khi ánh mắt anh cô đơn, sắc mặt u sầu, một mình trầm tư hướng về cửa số sát đất, đó là khi anh muốn được yên tĩnh suy tư…

Cho nên, nếu muốn ở bên cạnh Tam thiếu thì phải đủ can đảm và sự hiểu biết về tính cách của anh, nhưng làm được điều đó liệu có mấy người? Vì vậy, Tam thiếu dùng người, hơn một nửa đều là người đã có nhiều năm giao tình, dù không đoán được tâm tư của anh, nhưng cũng không đến nỗi động một tý đã mạo phạm đến anh.

Ví như, cái người tài xế tên Vĩ Ca này, đã làm tài xế cho anh được mấy năm.

Ách, cái tên Vĩ Ca này là Tam thiếu đặt cho, anh ta liều chết kháng nghị cũng không hiệu quả, cuối cùng chỉ có nén khổ tiếp nhận…

Lại ví như, cô gái Tiểu Toa trước mặt này, Vĩ Ca biết rõ, cùng Tam thiếu sẽ không có chuyện sau này, nhưng Tam thiếu bỏ đi như vậy, anh ta nên làm thế nào đây?

“Tiểu thư, cô có muốn trở về nhà ông nội của cô không?” Tam Thiếu cùng cô gái này nói chuyện, anh ta cũng không dám nghe nhiều, lòng không yên, nên chỉ mơ hồ nghe được câu đó.

Tiểu Toa rất ấm ức, Tam thiếu được coi là vị thần trong lòng bao nhiêu người? Có thể ngồi lên con thuyền của Tam thiếu này, dù không lên được giường của anh, cũng không vào được phòng của anh, ít nhất cũng có thể khiến anh hài lòng, nhờ đó mà tiền đồ rộng mở. Mà cô thì sao, cố hết sức chín trâu hai hổ nhưng nửa đường lại bị người ta quăng xuống, thử hỏi làm sao cô chịu nổi? So sánh với những bạn gái tin đồn nổi tiếng của Tam thiếu trước kia, cô cảm thấy dù thế nào mình cũng không thua kém họ.

“Tôi kém cỏi hơn bọn họ sao?” Cô tức giận bất bình hỏi một câu.

“Cái đó…” Vĩ Ca bị hỏi đến lúng túng, dù sao cũng là lần đầu tiên có người ép hỏi anh ta câu này, cuối cùng chỉ nói ra một câu: “Tam thiếu…Cậu ấy không thích những cô gái ở Đông Bắc…”

***

Xe taxi không được đi vào trong đại viện, Tả Thần An xuống xe, giữa đêm khuya bước từng bước vào khu đại viện yên tĩnh, gió nhẹ lướt qua, hoa hòe rơi lả tả, dưới ánh đèn mờ ảo, giống như những bông tuyết trắng, tâm tình bỗng nhiên bình tĩnh lại, nơi cổ họng lại có chút ran rát đau.

Đời người, sợ nhất là hoa hòe như tuyết, yêu nhất cũng là hoa hòe như tuyết…

Từ cửa đại viện tới nhà mình, con đường này lại đi rất lâu, về đến nhà thì đôi vai đã dính đầy cánh hoa trắng như tuyết, ánh mắt cũng sáng rõ vô cùng.

Đẩy ra cánh cửa nhà ông nội, lại bất ngờ nhìn thấy, mẹ anh Tiêu Hàn đang chờ anh ở phòng khách.

Mẹ anh là một người phụ nữ mạnh mẽ, cho dù là ngồi một mình trong đêm khuya như vậy, bả vai bà vẫn thẳng tắp, không hề xiêu vẹo chút nào. Nghe được tiếng mở cửa, bà ngoảnh đầu nhìn qua với ánh mắt đầy trách cứ, “Con còn biết trở về?!”

“Thế nào? Cha lại bảo mẹ tới bắt con?” Anh lại nở một nụ cười bất cần nói: “Mẹ, mẹ tới nhầm địa điểm rồi, ở nhà ông nội con có thể làm ra chuyện gì? Mẹ nên cho người theo dõi con, thấy con tới khách sạn thuê phòng, rồi hãy đến bắt một lượt.”