Dưới ánh sao lờ mờ, những đôi cánh đen nháy mắt đã đi xa, chỉ để lại hai người đứng im giữa đống tử thi đầy đất.

Gió cuốn theo mùi máu ập tới, thổi qua cửa sổ rách nát phát sinh tiếng thì thầm nỉ non, Bạch Anh nhìn chăm chú vào đống thi thể chất như núi ở trong đêm tối, đột nhiên thu hồi kiếm quang, hai tay cùng đặt ở giữa trán, khẽ đọc lên những lời cầu khấn dài dòng mà phiền phức.

Dưới bóng đêm dày đặc, cô gái minh linh trắng ngần tựa như bức tượng thần phát sáng, trầm tĩnh dịu dàng, vẻ mặt thương xót.

Tô Ma quay đầu không nhìn về hướng nàng, con mắt trống rỗng mờ mịt nhìn về phía đường phố bị đốt cháy không còn gì ở Nam thành , đột nhiên hắn khẽ nhíu mày —

Tuy rằng con mắt không nhìn thấy, thế nhưng hắn dựa vào cảm ứng của huyễn lực trong lòng, ngược lại có thể nhìn thấy rất nhiều cảnh tượng mà người thường không thấy.

Lúc này, ngay dưới màn đêm, hắn nhìn thấy vô số hồn phách hư ảo từ trên người những người dân vừa mới chết không bao lâu tản ra bốn phía, đang vùng vẫy lao vào không trung, sau đó tập hợp lại.

Mỗi một Quỷ Hồn đều mang theo sự sợ hãi, cừu hận và tuyệt vọng đáng sợ trước khi chết, là chết mà không nhắm mắt.

Hơi thở của cái “Ác” tràn ngập như vậy làm khôi lỗi sư khẽ nhíu mày.

Từng cái Quỷ Hồn này giãy giụa thoát ra khỏi cơ thể của người chết, quấn vào nhau ở giữa không trung, gào thét, chửi bới một cách hung tợn.

Hai tay Bạch Anh đè mạnh vào mi tâm, khẽ đọc những lời văn khấn, nỗ lực áp chế lệ khí của những cô hồn dã quỷ nọ.

“Sinh tử đời đời lưu chuyển không ngừng, cuộc đời này đã kết thúc, đi tới bỉ ngạn chuyển kiếp đi thôi!” Lời văn khấn dài dòng đã niệm xong, bạch y nữ tử duỗi mở hai tay, lòng bàn tay hướng về lệ quỷ ở phía trước, khẽ nói lời dặn dò; mái tóc trắng dài tới mắt cá chân dường như bị gió thổi, bay nhẹ nhàng ra sau.

Nhưng mà, đám cô hồn dã quỷ tập hợp lại đó không hề tản ra, ngược lại phát ra tiếng gào thét phẫn nộ, nhốn nháo ở giữa không trung lượn vòng quấn quýt, biến ảo thành một hình dạng kì dị.

Đột nhiên nó thét lên một tiếng chói tai rồi lao xuống phía dưới, nhào về phía hai người còn sống trong đống phế tích, vẻ mặt của mỗi cái cô hồn đều rất dữ tợn, rõ ràng là muốn hủy diệt hết tất cả những vật còn sống trên mặt đất.

Bạch Anh cả kinh, những cô hồn lệ quỷ gào thét mà lao đến, đâm xuyên qua thân thể của nàng, sau đó tiếp tục bay ra sau.

Trên mặt mỗi quỷ hồn đều đầy vẻ khiếp sợ, quay đầu nhìn lại thiếu nữ tóc bạc này — là minh linh? Cô gái vì bọn họ đọc văn khấn cũng là một minh linh?

“Phẫn nộ, cừu hận và tuyệt vọng của những người gần chết lớn như vậy, ngươi cho rằng chỉ cần dựa vào mấy câu nói là có thể trừ khử sao?” Ở một bên, Tô Ma thu hồi những dây dẫn vừa mới phát ra vừa rồi, trên những sợi tơ trong suốt vẫn còn quấn lấy mảnh nhỏ của những hồn phách đã bị cắt vỡ tiêu tan, toàn bộ lệ quỷ đánh về phía hắn đều bị khôi lỗi sư giơ tay phá hủy một cách không lưu tình chút nào.

“Những con mắt đã chết đi này sẽ không khép kín…trừ khi chúng nó nhìn thấy được báo ứng cuối cùng.

Bằng không –” Tô Ma thản nhiên nói, khuôn mặt nghiêm túc, đột nhiên hắn giơ tay chỉ lên trời, “Cho dù hóa thân thành ma vật, cũng sẽ không buông tha việc báo thù!”

Bạch Anh ngẩng đầu, cánh chim đen kịt ngay trong giây lát ở đỉnh đầu nàng mở rộng.

Cô hồn lệ quỷ chết đi nhiều như vậy, sau khi quấn lấy nhau lại có thể hình thành một ma vật mới.

Cừu hận, tuỵêt vọng, phẫn nộ và bi thương không thể tán đi, ở trong đêm tối hóa thành tà linh — ngay trên đỉnh đầu của nàng, một điểu linh mới đã sinh ra.

Con điểu linh mới từ trong cái chết sinh ra nọ có khuôn mặt của trẻ sơ sinh, trơn bóng mượt mà, ánh mắt ngây thơ.

Nhưng mà phía sau lưng của đứa trẻ này, cánh chim màu đen to lớn đã bao phủ bầu trời.

“Muốn giết liền thừa dịp lúc này.” Khôi lỗi sư bỗng nhiên cười lạnh lùng, “Nếu không cái ma vật đó sẽ trốn vào thế gian ăn người!”

Ngón tay của Bạch Anh nắm chặt kiếm quang, xoẹt một cái rút ra — nhưng mà, cái ma vật vừa mới sinh ra kia còn không biết săn mồi và trốn tránh, rõ ràng chỉ là một đứa trẻ vô tri, không sợ nữ đệ tử Kiếm Thánh cầm kiếm quang trong tay, nó chỉ cười hì hì, mở rộng cánh bay tới bay lui, xoay một vòng rồi vỗ cánh chuẩn bị bay xa.

Tay của Bạch Anh có phần run rẩy, nàng cắn chặt răng.

Nhưng mà ngay tại cái giây phút đó, Tô Ma đã không hề do dự mà giơ tay lên, một sợi tơ màu trắng giống như mũi tên lao ra, đâm xuyên qua não của đứa trẻ sơ sinh ấy, sau đó dùng sức xoắn lại, làm toàn bộ cơ thể của đứa trẻ bị xé ra thành từng mảnh nhỏ nát vụn.

Lông chim màu đen giống như tuyết đen bay nhẹ nhàng xuống, kèm theo tiếng kêu thảm thiết của ma vật lúc sắp chết, máu đen rơi như mưa xuống, đi xuyên qua cơ thể của Bạch Anh, rơi lên trên đống phế tích vốn đã chảy đầy máu.

“Uổng công có được tuyệt kỹ, không ngờ ngay cả cái ma vật cũng không giết được.” Khôi lỗi sư thu hồi dây dẫn đang nhỏ máu, lạnh lùng trào phúng, “Vì sao để cho cái điểu linh vừa rồi chạy mất?”

Bạch Anh bỗng nhiên cười cười, giống như không chú ý tới giọng điệu của đối phương, thản nhiên nói: “Đó là vì ta biết nó…”

Tô Ma sửng sốt một chút, ánh mắt mờ mịt bỗng nhiên hiện lên ý cười lớn, thất thanh cười lạnh: “Sao? Ngoại trừ giao nhân, ngươi còn quen biết cả điểu linh! Lợi hại thật, thái tử phi, ngươi vì sao lại cùng ma vật này có quan hệ vậy?”

Giọng điệu cay nghiệt như thế làm cho tiểu người gỗ ngồi ở trên vai khôi lỗi sư cũng không nhịn được mở miệng cười khẩy, nó nhìn vẻ mặt của bạch y nữ tử đã rốt cục thay đổi.

Bạch Anh trấn tĩnh lại, không nói gì, chỉ nhìn chăm chú vào người mình yêu nhiều năm trước đang ở trước mặt.

Trăm năm trôi qua, cái thiếu niên giao nhân ấy đã lớn lên, trở thành nam tử cao to anh tuấn trước mặt này, nhưng mà ánh mắt tối tăm kiệt ngạo đó lại chưa từng thay đổi, khi nói chuyện luôn kèm theo giọng điệu ác độc, khắc nghiệt.

Đó là ma tinh trong số mệnh của nàng.

“Trăm năm qua tính tình của ngươi tựa hồ càng ngày càng không tốt.” Đem kiếm quang mới vừa rồi rút ra thu vào trong tay áo, Bạch Anh quay đầu nhìn hắn, bỗng nhiên khẽ cười cười, “Bất quá, cám ơn ngươi lúc ban ngày đã cứu Na Sinh.”

Khóe miệng Tô Ma bỗng nhiên co rúm, dường như ở giữa mi gian có ý hối hận chợt vụt qua, hắn không nói gì.

Người gỗ trên vai hắn cùm cụp xoay đầu lại, dường như có điểm chế giễu mà nhìn chủ nhân của chính mình, trên khuôn mặt nho nhỏ lộ ra vẻ mặt quỷ dị khó nói rõ, khóe miệng cong lên, lặng lẽ cười.

“Trăm năm trước ta nợ nguơi một mệnh.” Trầm mặc một lúc lâu khôi lỗi sư mới mở miệng, cầm theo người gỗ, xoay người rời đi, “Hôm nay trả lại cho ngươi nhân tình này.”

Người gỗ có phần “tâm không cam lòng không chịu” mà từ trên vai khôi lỗi sư nhảy xuống đất, nó bị dây dẫn trong suốt lôi kéo, cùm cụp cùm cụp nhảy tới đống thi thể lộn xộn ở phía trước.

Dưới màn đêm đen, hơi thở của sự chết chóc tràn ngập, Tô Ma đi ở giữa đống phế tích, gió đêm thổi tung mái tóc dài màu lam của hắn, dáng vẻ tà dị mà cô độc khó nói rõ thành lời.

“Nếu như ngươi còn nói tới ‘nhân tình’, thì có thể tới đặt ra một cái minh ước được không?” Dường như là suy nghĩ đã rất lâu, trước khi nhìn thiếu chủ giao nhân đi vào bóng đêm, Bạch Anh rốt cục mở miệng đề nghị, “Vì tộc giao nhân các ngươi, cũng vì người Không Tang chúng ta, mong rằng ngươi có thể suy nghĩ một chút chuyện liên minh — hiện nay cả hai bên chúng ta đều không thể tự mình đơn độc đối kháng với Thương Lưu đế quốc.”

Bước chân của Tô Ma dừng ở bên cạnh một bức tường đã sụp đổ một nửa, hắn không hề quay đầu lại, nhưng mà khuôn mặt người gỗ lại ngẩng lên, nhìn thấy trong ánh mắt trống rỗng mờ mịt của khôi lỗi sư chợt hiện ý cười kì dị.

Trầm mặc trong chốc lát, thiếu chủ giao nhân rốt cục vẫn là khẽ nở nụ cười: “Sao, hóa ra là ngươi tới làm thuyết khách sao? Việc hệ trọng như vậy, hoàng thái tử Chân Lam không ra mặt, lại để ngươi tới nói, thực sự khiến người ta cảm thấy có phần kỳ quái — hắn cho rằng hắn đã tính toán cẩn thận, đáng tiếc, có một số việc có lẽ lại không ở trong dự đoán của hắn.”

“Chân Lam sẽ nói chuyện với ngươi — còn đây là do ta tự mình muốn nói, không liên quan đến chuyện của hắn.” Ánh mắt Bạch Anh cũng lạnh đi, che giấu sự không thoải mái, tiếp tục thản nhiên nói, “Chúng ta chỉ muốn đoạt lại quyền được sinh sống trên mảnh đại lục này, các ngươi cũng có tâm nguyện nghìn năm qua của các ngươi — kẻ địch của cả hai bên chúng ta hôm nay đều là Thương Lưu đế quốc, nên liên minh với nhau chứ không nên đối đầu.

Khi mười vạn người dân Không Tang có thể thấy ánh mặt trời, sau khi Không Tang phục quốc, giao nhân liền có thể quay về Bích Lạc Hải.”

Tô Ma nghe lời khuyên giải của thái tử phi, ánh mắt hơi đổi, nhưng khi nghe đến câu nói cuối cùng thì lại không nhịn được mà cười lạnh: “Tâm nguyện nghìn năm qua? Tâm nguyện này của chúng ta chẳng phải là có từ lúc người Không Tang các ngươi diệt Hải Quốc ngàn năm trước sao? Giúp các ngươi phục quốc? Khi phục quốc rồi, có mới nới cũ, ai sẽ đảm bảo các ngươi sẽ giữ lời, giúp chúng ta trở về Bích Lạc Hải? — Trăm năm trước, Băng tộc cũng đã nói điều kiện như vậy với chúng ta, chúng ta đã dốc toàn lực giúp bọn chúng, đến lúc cuối cùng, sau khi Thương Lưu đế quốc thành lập thì bộ tộc giao nhân chúng ta đã bị đối xử như thế nào? Chúng ta càng phải chịu nô dịch và trấn áp độc ác tàn khốc hơn!”

Khôi lỗi sư bỗng nhiên quay đầu lại, lần đầu tiên, trong ánh mắt trống rỗng mờ mịt của hắn lại ngưng tụ hào quang mà chỉ người thường mới có, lạnh lùng sắc nhọn như châm.

Đây đã không còn là tranh luận giữa nam nữ thiếu niên trên đỉnh Bạch Tháp trăm năm trước, mà đã liên quan đến hưng vong của hai cái quốc gia và dân tộc — hết thảy “nhân tình” cũng không thể nhắc đến…huống chi hôm nay đâu còn có nhân tình có thể nói.

“Tô Ma! Ngươi phải tin tưởng Chân Lam, hắn không phải người như vậy.” Bạch Anh đi tới gần một bước, lên tiếng tranh luận, “Hắn vẫn luôn đồng tình với cảnh ngộ của giao nhân, muốn gắng sức dùng chính tay mình chấm dứt hoàn toàn bi kịch mà Tinh Tôn Đế đã gây ra! Ta biết suy nghĩ của hắn — ngươi phải tin tưởng hắn.”

“Đồng tình?” Tô Ma bỗng nhiên cười lạnh, “Ai muốn cái thứ này! — Được rồi, coi như là trăm năm trước hắn có năng lực làm được, vậy khi đó một hoàng thái tử như hắn đã làm được những gì? Phải chờ tới lúc bị lưu lạc vào Vô Sắc thành mới đến bày tỏ sự hòa hợp để cầu viện, biểu thị ra sự thông cảm của hắn sao?”

“Khi đó trên thực tế là Chân lam không có quyền lực.” Hoàng thái tử phi Không Tang không ngừng biện hộ giúp trượng phu, nói ra cục diện chính trị trăm năm trước, “Thanh Vương lũng đoạn triều chính, mà các vị vương lại lục đục với nhau, lệnh của vua khó được tiến hành, ngổn ngang trăm mối.

Chân Lam lúc đó chỉ là một cái hoàng tử xuất thân dân dã mới từ phương bắc trở về, có thể làm được cái gì? Là hữu tâm vô lực mà thôi.”

“A, ngươi thật là khéo ăn nói nha…” Nghe được những lời nói như vậy, khôi lỗi sư bỗng nhiên lại cười nhạt một tiếng, khẽ lắc đầu nhìn nàng, ánh mắt của hắn không biết là châm chọc hay là khinh thường, “Quận chúa tiểu thư từ lúc nào đã trở nên khéo dùng lời nói để biện luận như vậy? Không phải là trước kia cô luôn là người bị người khác bắt bẻ một câu liền đỏ mặt lúng túng không dám trả lời sao?”

Bạch Anh đang cố hết sức biện luận, khi nghe thấy khôi lỗi sư nói như thế liền cảm thấy nghẹn lời, không biết nói gì.

Có lẽ là bởi vì mẹ đẻ vứt bỏ nàng mặc kệ từ khi nàng còn nhỏ, mà mẹ kế lại nghiêm khắc, cái cô gái quý tộc trăm năm trước luôn câu nệ mà ngại ngùng.

Sau lại bị đưa lên đỉnh Bạch tháp cao cao, cô độc sống khi mười lăm tuổi, nàng lại càng sống cẩn thận, lúc nào cũng lưu ý, rất sợ có một cái cử chỉ không đúng sẽ bị nữ quan dạy lễ nghi quát lớn.

Tuy rằng thân phận tôn quý, nhưng lại nhát gan câu nệ, đối với kẻ nào nàng cũng ăn nói nhỏ nhẹ.

Ngay cả cái đứa trẻ nô lệ giao nhân biết múa rối, khi không có thị nữ ở bên, cũng dám nói những lời phạm thượng với nàng.

Nhưng mà, có thể bởi vì chỉ có thiếu niên giao nhân này nói với nàng những lời thú vị hơn nữ quan dạy nghi lễ, cô gái quý tộc tuy rằng mỗi lần đều bị hắn bắt nạt đến khóc, lại vẫn luôn luôn thích lén tìm đến hắn để cùng nói chuyện phiếm — nàng lại không biết rằng đứa trẻ giao nhân với đôi mắt trống rỗng mờ mịt ấy, sau khi nghe giọng nói của nàng, chỉ dùng thái độ âm u nguy hiểm để đáp trả nàng, không buông tha bất cứ cơ hội làm tổn thương người nào.

Tựa như con nhím dựng thẳng gai toàn thân lên, vô cùng hung ác, nếu như đối phương lộ ra một chút khinh thường và ác ý, nó liền phản kích — nhưng cô gái quý tộc đó luôn chỉ cần bị hắn nói lại một câu liền đỏ mặt lắp bắp, không biết phản bác lại như thế nào.

Tới ngày thứ hai cô gái lại muốn triệu đứa trẻ giao nhân tới múa rối như thường, sau đó lén lút tìm hắn chơi.

Thế nhưng trăm năm đã trôi qua, cái gì cũng đã thay đổi.

“Ngươi…Vậy thì, xin ngươi tin tưởng ta.” Không có cách gì để đối phương tin phục, Bạch Anh rốt cục nói ra một câu, trong lúc nhất thời có chút lắp bắp: “Nếu như ngươi không tin Chân Lam, ít nhất thì xin hãy tin tưởng ta — ta là thật tâm muốn giúp các ngươi, cũng giúp Không Tang.

Nếu tương lai Chân Lam bội ước, ta sẽ không tiếc bất cứ giá nào ngăn cản hắn.”

Lời nói tản vào trong gió đêm, làm Tô Ma càng thêm trầm mặc.

Cho dù hắn không biết ý nghĩ của hoàng thái tử Không Tang, nhưng thái độ của Bạch Anh, trăm năm trước đã sáng rõ.

Nếu như nói, trong nghìn vạn người Không Tang, còn có ai làm lòng thù địch của bộ tộc giao nhân hóa giải một chút, thì chỉ có thể là hai người: Đại tướng quân Tây Kinh trước đây vì bảo vệ giao nhân không bị tàn sát mà bị trục xuất, cùng với hoàng thái tử phi Bạch Anh đã từ đỉnh Bạch tháp nhảy xuống.

Giờ đây, hai người Không Tang này cùng vươn tay giảng hoà với giao nhân.

“Dù cho ta tin tưởng ngươi — ngươi còn dám tin tưởng ta sao?” Trầm mặc một lúc lâu, khôi lỗi sư bỗng nhiên cười rộ lên, mang theo sự châm chọc lạnh lùng, “Cho dù định ra khế ước, ta cũng không phải là một người giữ chữ tín, ta trời sinh liền thích thay đổi thất thường, phản bội hại người.

Nếu như ta nuốt lời một lần nữa, ngươi cũng đã không thể lại dùng cái chết để tạ lỗi với tộc nhân rồi.”

Nói xong, không hề dây dưa với vấn đề này, hắn xoay người lại, đi vòng về hướng Như Ý đổ phường.

Bạch Anh đứng ở giữa đường, chưa nghĩ ra câu trả lời, Tô Ma đã đi tới.

Con đường quá hẹp, hắn không hề né tránh bất luận cái gì, cứ đi thẳng tới, bờ vai không hề bị ngăn cản mà đi xuyên qua cơ thể hư ảo của minh linh, hắn cũng không hề quay đầu lại.

“Ta nguyện ý lại tin ngươi một lần nữa.” Đột nhiên, thái tử phi Không Tang mở miệng, giọng nói kiên định, “Ta tin ngươi sẽ không thất hứa — nếu như lần này ta vẫn thua, đó cũng là vận mệnh của ta.”

Khôi lỗi sư và người gỗ dừng chân, nhưng không quay đầu lại, cười nhạt, “Có dũng khí nha! Ngươi dựa vào cái gì mà tin?”

“Cái này.” Bạch Anh hạ tầm mắt xuống, tay bỗng nhiên từ trong ống tay áo vung lên.

Một cái gì đó thật nhỏ cắt không khí, bắn trúng bờ vai của Tô Ma.

Tô Ma theo bản năng đưa tay ra bắt lấy, lòng bàn tay mở ra, đột nhiên cơ thể cảm thấy chấn động, dường như có cái gì đó rất nhỏ bắn trúng trái tim của hắn, hắn lặng lẽ không lên tiếng mà nhanh chóng nắm chặt tay lại.

Vẻ mặt của tiểu người gỗ cũng có chút cứng ngắc, nó cúi đầu nhìn tay của chủ nhân, miệng mím lại thành một đường.

Tô Ma không hề đáp lại một lời nào, cũng không quay đầu lại mà đi trở về Như Ý đổ phường, trên mặt hắn mơ hồ xuất hiện vẻ đáng sợ, có chứa cả phẫn nộ và sát khí.

Ngón tay tái nhợt thon dài cố sức nắm chặt, cố sức đến mức đâm thủng da thịt ở lòng bàn tay của hắn.

Trong đêm tối, có tiếng gì đó khẽ vang lên, dường gì có vật gì trong nháy mắt đã nát vụn.

Bột phấn nhỏ li ti từ khe hở giữa những ngón tay của khôi lôi sư rơi xuống, ở trong màn đêm tối đen lóe ra ánh sáng nhạt của trân châu.

Hai cánh trong suốt của thiên mã và cánh chim đen kịt ở giữa không trung xen kẽ với nhau mà qua, tiếng gió rít gào.

Minh linh và điểu linh đều không hề nói một tiếng, nhanh chóng đi sát qua nhau.