Phi điểu to lớn tập trung ở thành nam Đào Nguyên quận, cánh chim che đậy ánh sáng mặt trời buổi sáng.

Mưa đã tạnh rồi, thế nhưng trong không khí tràn ngập tiếng gào thét, kính nỗ giống như mưa xối xả trút xuống, người chạy trốn trên đường đều bị bắn chết tại chỗ, máu với nước mưa ở đầy trên đường, vẽ ra một bức tranh nhìn thấy mà giật mình.

“Thiếu tướng có lệnh, một khi phát hiện Hoàng Thiên thì lập tức phong tỏa con đường ở đó, tất cả đều đều giết! Giết sai một nghìn cũng không có thể bỏ qua một người!” Phong chuẩn màu bạc dẫn theo đội ngũ khắp nơi tập trung, lượn vòng đang thành nam, trên phong chuẩn, thiếu nữ giao nhân tóc màu lam lạnh lùng nhắc lại mệnh lệnh, ánh mắt lãnh đạm — nàng không hề phát ra tiếng có thể nghe thấy, tất cả đều là dùng “Tiềm âm” của giao nhân: đó là phương pháp truyền tin qua lại ở dưới nước của bộ tộc giao nhân, có thể ở trong không khí và trong nước truyền ra khoảng cách mười dặm.

Đó cũng là một trong những lí do mà Thương Lưu đế quốc quyết định đem giao nhân làm con rối, khống chế phong chuẩn.

Giao nhân khôi lỗi trên phong chuẩn gần Tiêu nhất nhận được mệnh lệnh, mặt không biểu tình đọc ra, truyền đạt lại cho chiến sĩ Thương Lưu đế quốc trên máy móc, mệnh lệnh cứ như vậy một người lại một người mà chuyển cho nhau.

Phong chuẩn ngày hôm qua từ Già Lam Thành phái ra có tất cả mười cái, giữa đường bị Hoàng Thiên phá huỷ một cái — phong chuẩn từ sáu vạn bốn nghìn thước trên cao bay xuống, có thể bay khắp một vòng trời đất Vân Hoang, nhưng đi qua một ngày liền bị cạn nguyên liệu, nửa đêm hôm qua chín cái phong chuẩn còn lại đúng hạn bay trở về bên trong Bạch tháp Già Lam Thành, do đó nhóm chiến sĩ thứ hai từ đỉnh tháp lại lần nữa lập đội xuất phát.

Luân phiên thay nhau một ngày một đêm như thế mới có thể liên tục truy kích con mồi trên mặt đất.

“Vâng!” Nhận được mệnh lệnh của thiếu tướng, chiến sĩ bên trong phong chuẩn cùng nhau lĩnh mệnh — nhưng mà ở bên trong chiếc phong chuẩn gần nhất do phó tướng Thiết Xuyên chỉ huy, tất cả chiến sĩ Thương Lưu đế quốc đều lạnh lùng liếc nhìn thiếu nữ đã ra lệnh, trong lòng cười nhạo: Thiếu tướng thật không biết làm cái gì, không ngờ lại cho giao nhân đến trấn giữ Chinh Thiên quân đoàn!

“Phong tỏa chín con đường ở thành nam, hễ là ai bỏ trốn liền bắn chết! Đem tất cả người chạy trốn đồng loạt đến, sau đó mọi người để lại một nửa số người trên phong chuẩn, những người còn lại theo ta xuống đất tìm ra cô gái mang theo cái nhẫn kia!” Phó tướng Thiết Xuyên hạ lệnh, quay đầu nhìn, thấy trên phong chuẩn phía trước không ngờ lại chỉ còn một người giao nhân khôi lỗi, thờ ơ mà khống chế khống chế máy móc, mà trên khuôn mặt luôn bất biến của chiến sĩ Thương Lưu đế quốc cấp trên bất thình lình sắc mặt đại biến.

Lẽ nào, lẽ nào lại gặp cường địch? Rốt cuộc lần này vâng mệnh xuất chinh, tìm kiếm Hoàng Thiên và thiếu nữ mang cái nhẫn ấy, nguyên do là sao?

Trăm năm nay Thương Lưu đế quốc nghiêm khắc thống trị, làm cho Không Tang của trăm năm trước triệt để tiêu thất từ tầm mắt mọi người trong Già Lam Thành.

Đó là một đoạn lịch sử bị chôn cất trở thành điều “Cấm kỵ” của đế quốc.

***

Ở Thành nam chỗ nào cũng hoảng loạn, tất cả mọi người đang chạy trốn, muốn trốn khỏi những kính nỗ như mưa đổ xuống này, mà những dân thường đó làm sao có thể chạy trốn được dưới thứ máy móc đáng sợ như thế, vô số người bị bắn chết ngay tại chỗ.

Vô số tiếng khóc, tiếng kêu sợ hãi, tiếng rên rỉ sắp chết, tràn ngập trong màng tai.

“Thành nam bên kia làm sao vậy?” Quan nha của Đào Nguyên quận trên đường cái, một đội sĩ binh tuần tra mới đi tới kinh ngạc, người dẫn đầu ngửa mặt trông lên những cánh chim to lớn lượn vòng trên bầu trời phía nam, nghe được trong gió mơ hồ truyền đến tiếng khóc, khuôn mặt màu đỏ đồng của người đàn ông đó tràn ngập khiếp sợ và tức giận, “Bọn chúng đang giết người? Không ngờ lại ở Trạch Quốc của chúng ta tùy tiện giết người!”

“Tổng binh, đừng, đừng kích động a!” Thấy tổng binh tay cầm chặt bội đao, cực kỳ phẫn nộ, biết hắn luôn luôn quý trọng dân chúng ở dưới, phó tổng ở bên cạnh liền vội vàng kéo hắn, sợ hãi, “Là Chinh Thiên quân đoàn của Thương Lưu đế quốc! Bọn chúng mỗi lần xuất động đều có lệnh đặc xá, vô luận giết bao nhiêu người cũng sẽ không bị truy vấn.

Chúng ta không quản được — chúng ta chẳng qua chỉ là thuộc địa thôi a.”

“Nói bậy, là người dân của nước thuộc địa liền không phải là người nữa sao?” Tổng binh càng thêm phẫn nộ, gân xanh trên mặt nổi lên, “Lần này bọn chúng cũng không có báo cho chúng ta biết trước xông tới, vô duyên vô cớ giết người lung tung! Chẳng lẽ để một đám chó điên đó ở trên địa bàn chúng ta cắn bậy người? Các huynh đệ, theo ta đi tới cho bọn hắn biết tay xem!”

“Vâng!” Đại đội sĩ binh phía sau ầm ầm hưởng ứng, nắm tay tán thành — gia quyến của rất nhiều người còn đang trong khu vực thành nam, bây giờ trong lòng hừng hực khí thế, hận không thể đi tới đem đám quân đội Thương Lưu đế quốc tàn sát bách tính kia băm làm nghìn mảnh.

“Mọi người dám!” Đang muốn mang theo đám binh sĩ tiến lên thì đột ngột phía sau có người muốn chợt quát, “Phản rồi! Tất cả phản rồi!”

“Thái Thú?” Một đám binh sĩ giậm chân, thấy được Thái Thú của Đào Nguyên quận Diêu Tư Nguy từ cửa phủ vội vã đi ra, hiển nhiên còn đang dùng đồ ăn sáng, Diêu thái thú ngay cả y phục cũng không chỉnh tề, nghe thấy bên ngoài muốn đi gây chuyện liền chạy đến, chỉ vào tổng binh, giận dữ khiển trách, “Quách Yến Vân ngươi muốn chết sao, muốn kích động quân đội mưu phản sao? Các ngươi đều muốn bị diệt cửu tộc?”

Hai chữ “mưu phản” này vừa thốt ra, đám sĩ binh đang sôi sục tinh thần bỗng trầm mặc, an tĩnh lại.

Kết cục cùng Thương Lưu đế quốc đối đầu sẽ là thế nào, vài chục năm nay trên Vân Hoang đã không ai không biết.

Năm mươi năm trước, Hoắc Đồ bộ ở Sa Quốc phương bắc không thể chịu đựng được sự thống trị của Thương Lưu đế quốc, tiên phong giơ lên lá cờ phản bội, nhảy vào tế đàn của Băng tộc trên núi ở phương Bắc, đoạt được “Đế vương máu” Bị phong ấn tại nơi ấy, nỗ lực mượn lực lượng của Không Tang trước đây chống lại Thương Lưu đế quốc.

Nhưng mà dưới sự lãnh đạo của Vu Bành, Chinh Thiên quân đoàn xuất động một trăm cái phong chuẩn, năm cái Bỉ Dực điểu, đem Hoắc Đồ bộ giết không còn một ai, trốn rồi trốn, tản ra lại tản ra, Sa Quốc vốn là bộ tộc cường đại nhất lại hóa thành không tồn tại.

Hai mươi năm trước, giao nhân thành lập Phục quốc quân, muốn quay về Bích Lạc Hải.

Cũng là dưới Vu Bành lãnh đạo, cầm đầu quân đội hành động, mạnh mẽ trấn áp xuống.

Sau khi dẹp yên, Phục quốc quân giao nhân cơ bản toàn bộ bị diệt, còn lại ít người trốn vào đáy nước sâu nhất của Kính hồ, máu chảy ra nhiễm đỏ nghìn dặm mặt hồ.

Vu Bành đem tù binh của chiến sĩ Phục quốc quân treo cổ đang mỗi cái cửa thành của Diệp Thành, thi thể chi chít không ngờ lại ôm trọn vài vòng tường thành.

Còn lại những tù binh có khuôn mặt đẹp thì bị phú thương đưa tiền ra mua, bị đưa tới chợ nô lệ phía đông sôi nổi mua bán.

Qua một lần ấy, số lượng giao nhân bị đem buôn bán trên Vân Hoang chợt giảm, chỉ còn không đến mười vạn người, giá nô lệ do đó lại càng cao.

(huonggiangcnh: Ta hận bọn người Không Tang, ta căm thù bọn rợ Băng, hỏi tại sao một thiếu chủ như Tô Ma lại có lòng căm thù với người Không Tang đến vậy, căn bản Không Tang chính là tộc người đã khiến giao nhân đời đời kiếp kiếp thành nô lệ.)

Thương Lưu đế quốc có thể vững vàng thống trị như vậy, nguyên nhân rất lớn là dựa vào Chinh Thiên quân đoàn với sức chiến đấu lạ thường, làm cho thuộc địa khắp nơi không có nơi nào dám không tuân theo mệnh lệnh được phát ra.

Cũng là quân nhân, những binh sĩ này đương nhiên cũng biết bốn chữ “Chinh Thiên quân đoàn” đại biểu cho ý nghĩa gì.

Mới vừa rồi còn phẫn nộ vì người dân của nước mình bị tàn sát, nhiệt huyết trong lòng giống nhau lửa nóng thiêu đốt, tổng binh đứng đầu hô một câu mọi người liền cái gì cũng không sợ mà chuẩn bị đi ngăn trở những người xông vào đó — nhưng mà, Thái Thú bây giờ nhắc nhở giống như gáo nước lạnh hắt vào đầu, làm cho tất cả mọi người trầm mặc xuống.

Nói cho cùng nếu bất chấp mà cùng Chinh Thiên quân đoàn đối đầu thì chỉ là châu chấu đá xe, lấy trứng chọi với đá, đã nói thân là quân nhân, không có nhận được mệnh lệnh liền tập kích quân đội của chính quốc, tội danh “Mưu phản” này đè xuống cũng không thể đùa như vậy, dù cho bọn họ không sợ chết nhưng loại tội lớn này lại liên luỵ cả gia tộc, ai cũng không thể bất chấp tất cả như vậy.

“Các ngươi tuần tra thật tốt cho ta là được, đừng động vào chuyện của nam thành bên kia!” Thái Thú thấy đám binh sĩ đã an tĩnh lại mới thở phào nhẹ nhõm, trừng Quách Yến Vân liếc mắt một cái, “Tổng binh, ngươi ngày hôm nay cũng đừng đi ra, về nhà ôm vợ cho ta! Ngươi đừng làm chuyện như thế nữa, làm cho ta cảm thấy mũ ô sa ở đỉnh đầu mỗi ngày đều lung lay sắp đổ.”

“Thái Thú, người, người mặc kệ cái đám vô lại đó?” Quách Yến Vân chỉ vào phía nam chân trời, trong gió có tiếng gào khóc vô cùng thê thảm, miệng hắn giật giật, cái trán gân xanh nổi lên, “Bọn chúng đang giết người Đào Nguyên quận chúng ta! Đám cường đạo kia!”

“Câm miệng! Ngươi làm sao có thể chửi quân đoàn của đế quốc là cường đạo? Bọn họ mới là tấm gương cho tất cả quân đội Vân Hoang!” Diêu thái thú trừng mắt nhìn tổng binh, “Không có mệnh lệnh của Cao Tổng đốc, bất luận bọn chúng làm cái gì, chúng ta chỉ có thể phục tòng.

Ngươi là quân nhân của Trạch Quốc, dù sao vẫn không thể cãi lời của Cao tổng đốc chứ? … Hơn nữa bọn chúng nhất định cũng là vì bắt phản tặc mới buộc lòng phải làm vậy.”

“Buộc lòng phải làm vậy?” Quách tổng binh bỗng nhiên dở khóc dở cười, “Đám người kia là buộc lòng phải làm vậy? Thái Thú người có đúng hay không ngủ còn chưa tỉnh?”

“Ai, chẳng thèm cùng cái tên không biết tốt xấu như ngươi lắm lời!” Diêu thái thú bĩu môi, nhớ tới đồ ăn sáng của mình còn chưa dùng hết, “Dù thế nào không có mệnh lệnh của Cao Tổng đốc, tuyệt đối không được có bất luận cái gì bất kính với Chinh Thiên quân đoàn! Ngươi về nhà ôm vợ vui vẻ đi, để ý đến chuyện này làm gì?”

Nhìn thái thú Diêu Tư Nguy vuốt bộ râu sơn dương (huonggiangcnh: râu giống như con dê ấy, dễ hình dung chứ?), lảo đảo đi trở về trong phủ, nghe trong gió truyền đến tiếng khóc, con mắt của Quách Yến Vân mở lớn, nắm tay chặt lại, một quyền đánh vào sư tử bằng đá trước nha môn.

***

Sau mấy ngày liền vất vả đi tới Vân Hoang, Mộ Dung Tu khó khăn lắm mới được ngủ yên một giấc, nhưng mà sáng sớm chưa bắt đầu liền nghe được tiếng người nháo nhác bên ngoài.

Hắn còn chưa kịp phản ứng là rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, một tiếng “phốc”, một mũi tên xuyên qua ngói trên nóc nhà, ghim ở gần trên cửa sổ, phần đuôi mũi tên còn run nhè nhẹ.

Mộ Dung Tu giật mình nhảy lên, nhanh chóng mặc áo khoác, đem chỗ cỏ Dao đêm qua mang ra hong khô thu lại, gói lại để lên trên lưng, mở cánh cửa, hướng về phía căn phòng phía trước, vừa chạy vừa kêu tên của người bảo vệ: “Tây Kinh, Tây Kinh tiền bối!”

Nhưng mà Như Ý đổ phường sớm đã không còn ai, một cảnh hỗn loạn, bừa bộn, ngói khắp nơi vỡ vụn, từ nóc nhà xuyên qua vào trong phòng có rất nhiều kính nỗ, từng cái ghim ở trên đồ vật trong phòng.

Mộ Dung Tu tránh được một mũi tên bay xuống, vào một gian phòng tìm kiếm Tây Kinh, nhưng mà chung quanh không thấy cái kiếm khách kia, ánh mắt hắn chậm rãi ngưng trọng — mẫu thân đưa hắn giao phó cho cái đại thúc xa lạ này, nhưng lại không ngờ là kẻ không đáng tin như vậy.

Mọi nơi đều không thấy một bóng người, một ngày trước sòng bạc náo nhiệt như vậy không ngờ lại trong nháy mắt hoang vắng, ngay cả bà chủ Như Ý phu nhân cũng không biết chạy đi đâu rồi.

Thương nhân châu báu trẻ tuổi từ Trung Châu tới đến từng gian phòng tìm kiếm, trong lòng có một chút hy vọng rằng cái kiếm khách say rượu ấy sẽ ở trong gian phòng nào đó ngủ say.

Nhưng mà hy vọng dần dần mất đi, cửa phòng của căn phòng cuối cùng bị đẩy ra, bên trong tối om.

“Tây Kinh! Tây Kinh!” Mộ Dung Tu lớn tiếng gọi, không ai trả lời.

Nhưng mà trong giây lát cở thể hắn chấn động, một nhánh tên từ không trung bắn xuống, xuyên qua chân hắn, hắn lảo đảo ngã vào giữa cửa.

Cùng lúc rất nhiều mũi tên bay như những gọt mưa, phá nát ngói trên hành lang, bắn về phía hắn, không có chỗ nào có thể trốn.

“Vào đây!” Vị thương nhân châu báu khônbg hề có võ công nhấc tay muốn bất chấp ngăn cản tên bay tới, trong bóng tối bỗng nhiên có một giọng nói nhỏ , Mộ Dung Tu cảm thấy có cái gì đó kéo tay hắn, kéo hắn vào trong phòng.

Cánh cửa phịch một tiếng đóng ở sau lưng, tiếng mũi tên soạt soạt ghim ở trên cửa, giống như là mưa lớn.

Hắn chịu đựng đau nhức trên đùi, ở trong căn phòng đen như mực lần mò, chậm rãi lê đến vách tường, dựa vào tường đứng lên, đánh giá nơi này rốt cuộc là nơi nào.

Chỗ ngón tay chạm đến tựa hồ là phòng ngủ có chút xa hoa, bốn vách tường xây bằng những tảng đá trơn bóng, chắc là bởi vì trần nhà cao dày, một căn phòng tối đen mà lại không hề có một mũi tên nào bắn phá vào.

Bên trong phòng tối om, tràn ngập một mùi vô cùng quỷ dị, hương thơm ngọt ngào mà hư thối.

“Tan rã rồi? Phải như thế nào mới có thể ngưng tụ lại?” Trong bóng tối, một thanh âm đột nhiên hỏi.

Mộ Dung Tu sợ run một chút, mơ hồ nhớ lại giọng nói ấy hình như đã nghe qua ở đâu đó.

Nhưng mà không đợi hắn đặt câu hỏi là ai đã ra tay cứu giúp, một giọng nói khác ở trong bóng đêm mở miệng trả lời, “Cần nhờ Hoàng Thiên tới dẫn phát lực lượng bên trong của Hậu Thổ — mới có thể giữ cho linh thể không tiêu tán.”

Cái giọng nói lúc đầu trầm mặc một chút, hơi ngạc nhiên: “Hoàng Thiên? Lẽ nào bản thân lực lượng của Hậu Thổ không bảo vệ chủ nhân của nó sao? Hoàng Thiên Hậu Thổ không phải hai cái nhẫn có lực lượng ngang nhau sao?”

“Lực lượng của Hậu Thổ thực ra khác xa so với Hoàng Thiên.” Đối phương ngừng lại một chút, giọng nói bỗng nhiên thấp xuống, “Lực lượng của nó đã bị phong ấn rồi, vốn không đủ để ngưng tụ lại linh thể đã tan rã.”

“Ai phong ấn?” Giọng nói khác hỏi, “Ai có thể phong ấn ‘Hậu Thổ’ của Bạch Vi hoàng hậu?”

Không có trả lời, lời đối thoại tới đây liền giống như không muốn lại tiếp tục, tạm dừng lại.

Trầm mặc.

“Xin, xin hỏi là vị nào? –” Đợi đến khi con mắt có chút quen với bóng tối trong phòng, Mộ Dung Tu mở miệng hỏi, thấp thoáng thấy hai bên giường lớn có che tầng tầng màn gấm có hai người đang ngồi, hắn nhìn không rõ ràng, tìm kiếm giá cắm nến, đang định tháp cây nến lên, đột nhiên cánh tay không biết vì sao tê rần, giá cắm nến leng keng bay ra ngoài.

“Đừng thắp.” Trong bóng tối có người lạnh lùng dặn dò, một tiếng soạt xé màn xuống, dường như rất sợ có một chút ánh sáng chiếu vào.

Mộ Dung Tu bỗng nhiên giật mình, không hiểu sao cảm thấy ớn lạnh, hắn cuối cùng nghe ra giọng nói này! Khôi lỗi sư?

“Ken két, ken két.” Trong bóng tối hình như có cái gì đi tới, lôi kéo góc áo của hắn, Mộ Dung Tu kinh ngạc cúi đầu, thấy được trong bóng tối có một đôi mắt sáng quắc, cách mặt đất hai thước ở trên cao, cười một cách quỷ dị với hắn.

“Trời ơi!” Hắn vô cùng hoảng sợ, lui từng bước ra phía sau, lại nghe trong phòng có một giọng nói khác vang lên, có chút kinh ngạc hỏi hắn: “Ngươi lúc nãy gọi gì đó? Khi đẩy cửa vào ngươi gọi tên của Tây Kinh? Ngươi biết Tây Kinh?”

Đó là một giọng nói xa lạ, Mộ Dung Tu phỏng chừng đối phương không có địch ý, gật đầu thừa nhận: “Đúng vậy, hắn là bạn cũ của mẹ tôi.”

“A?” Trong bóng tối hình như có cái gì đi tới bên cạnh người hắn, lại nhẹ đến mức không có tiếng bước chân, người kia khoác áo choàng kín người, chỉ có khuôn mặt tái nhợt lộ ra dưới mũ trùm đầu, nhìn hắn, gật đầu, “Mẹ ngươi là –”

“Hồng San.” Trong chỗ tối nhất, một thanh âm khác thản nhiên giúp hắn trả lời, “Giao nhân Hồng San.”

Đó là giọng nói của Tô Ma — Mộ Dung Tu vẫn có sự đề phòng khó nói rõ với khôi lỗi sư này, cảm thấy người như vậy cho cảm giác “không phải là người”, bây giờ trong bóng tối chợt nghe thấy giọng nói của Tô Ma, không tự kìm hãm được rùng mình một cái.

“Khó trách ngươi chịu ra tay cứu hắn.” Người khoác áo choàng cười rộ lên, đáp lại một câu, vươn tay vỗ vỗ vai của Mộ Dung Tu, “Tây Kinh đi nơi nào rồi? Ta muốn gặp hắn!”

Mộ Dung Tu giật mình, lắc đầu: “Không biết, sáng sớm tỉnh lại đã không tìm thấy hắn rồi.”

“Cái gì, Tây Kinh làm sao làm sao lại trở thành kẻ ba lăng nhăng như vậy?” Người bên cạnh vô cùng kinh ngạc, “Lúc xảy ra chuyện quan trọng lại trốn mọi người đến không tìm thấy? Lẽ nào thực sự uống rượu đến mức thành kẻ bỏ đi rồi? Ta đi ra ngoài tìm gặp hắn.”

Tầng tầng lớp lớp màn che bị nhấc lên, trên giường một đống màu trắng chuyển động, giống như là tuyết đầu mùa tan ra, nhưng lại phát ra một thứ ánh sáng nhạt kỳ lạ, mơ hồ nhìn ra được là hình dạng của một người, chậm rãi ngưng tụ.

Khôi lỗi sư buông màn che lại, đột nhiên đứng lên: “Chân Lam, ta đi ra ngoài tìm Hoàng Thiên, ngươi ở lại.”

Cánh cửa ở trước mặt hắn đóng lại, trong phòng đột nhiên lại đen như mực, Mộ Dung Tu không hiểu gì cả mà đứng ở nơi đó, cũng không có phát hiện khôi lỗi sư ấy làm thế nào từ trong phòng này biến mất.

“Quả nhiên…là như vậy a.” Trong bóng tối, phảng phất có cái gì đó xúc động, Chân Lam đột nhiên thở ra một hơi, thì thào.

“Ách, ít thấy hắn nhiệt tình như vậy.” Mộ Dung Tu nhớ tới trên Thiên Khuyết cái khôi lỗi sư máu lạnh kia khoanh tay đứng nhìn, không tự kìm hãm được cảm thán một câu, nói với người bên cạnh — bằng trực giác hắn cũng cảm thấy người gọi là “Chân Lam” này khác xa so với Tô Ma.

Nhưng mà lại cảm thấy cái tên “Chân Lam” này đặc biệt quen thuộc… Hình như, hình như khi mẫu thân nói về việc đã qua của Vân Hoang đã từng nhắc tới?

Hắn đang một bên cố gắng nhớ lại, nhưng mà nam tử khoác áo choàng bên cạnh rất lâu không nói gì, khóe miệng chậm rãi có một tia cười khổ: “Đâu có… Hắn là bởi vì sợ hãi mà thôi.

Hắn một mình đứng ở trong bóng tối không có gió, sẽ bị ‘Kính’ ở trong ‘Ác’ của ‘song sinh’ khống chế, không biết đã làm ra những chuyện gì đi?”

“Hả?” Mộ Dung Tu cái hiểu cái không, có chút kinh ngạc nhìn người bên cạnh.

Chân Lam đã không cùng hắn nói chuyện, đi tới trước giường vén màn lên, cúi người xuống nhìn một bãi tuyết trắng hoà tan, tay phải của hắn dừng ở phía trên, đột nhiên giữa tuyết trắng lóe ra ánh sáng nhạt, đáp lại lực lượng trên tay hắn, phù một tiếng nhảy vào lòng bàn tay.

Một cái nhẫn màu ngân bạch, hai cánh tạo thành bệ ôm một mảnh ngọc bích sáng láng rực rỡ.

“Hoàng Thiên?!” Thương nhân châu báu kinh ngạc nói, nhìn về phía người khoác áo choàng và đống màu trắng kỳ quái ở trên giường.

Chân Lam đem nhẫn nắm ở lòng bàn tay, hình như đang chuyển lực lượng nào đó sang, trên giường một bãi tuyết trắng đang chuyển động bỗng biến đổi, giống như từ trong tan rã ngưng tụ lại.

Mộ Dung Tu trợn mắt há hốc mồm mà nhìn một màn kỳ dị đó, Chân Lam không có mở mắt, hồi lâu chỉ là thản nhiên nói: “Không, đây không phải Hoàng Thiên, mà là Hậu Thổ.”

“Hậu Thổ?!” Mộ Dung Tu nhìn, đột nhiên giống như nhớ lại cái gì, bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Ngươi, ngươi chính là –”

—————–

“Đừng lộn xộn!” Lần thứ năm đem đầu của Na Sinh ấn xuống phía dưới, giọng nói của Viêm Tịch đã có vẻ tức giận do không kiên nhẫn được, lực đạo trên tay cũng gia tăng, đem Na Sinh ngã nhào vào góc đường cứng nhắc trên đường, phát ra tiếng vang nặng nề.

“A!” Nhưng mà thiếu nữ Đông Ba bỗng nhiên liều mạng giãy dụa, muốn lại ngẩng đầu lên, “Máu! Máu! Thả ta ra!”

Trên đường đã không có mấy người còn sống, xác chết chồng chất, máu chảy ra ở trên mặt đất chảy ngoằn ngoèo, hòa lẫn vào với nước mưa lúc sáng sớm.

Má trái của Na Sinh dính một mảng lớn máu loãng, nàng thét chói tai, liều mạng muốn gạt tay của hắn ra, “Để ta đi ra ngoài! Bọn chúng đang tìm ta có đúng không? Ta đi nhất định phải ra ngoài! Ta không muốn giết người… Không nên giết nhiều người như vậy!”

“Hồ đồ.” Tay của Viêm Tịch không thả lỏng chút nào, đem khuôn mặt của nàng ấn ngã vào trong chỗ đầy máu loãng, ở trong góc chết ẩn nấp, (huonggiang: góc chết là nơi khuất, tránh được đòn tấn công) Nhìn phong chuẩn tập trung ở trên không, ánh mắt băng lãnh — Chinh Thiên quân đoàn thật độc ác! Không ngờ lại bắn chết toàn bộ mọi người chạy ra giữa đường!”

Đương nhiên, vì “Hoàng Thiên” trả giá đại giới như vậy chỉ sợ cũng là không đáng kể gì đi?

Na Sinh còn đang ầm ĩ.

Mắt của cô gái này nhìn không đâu là không thấy màu máu, nhìn nhiều máu như vậy vì nàng chảy ra, nhiễm hồng cả con đường – hẳn là vì thế cho nên nàng mới không ý thức được trên người mình đang gửi gắm sinh mệnh và hy vọng của bao nhiêu người đi? Cho nên nàng mới hùng hồn không sợ hãi mà đòi nhảy ra ngoài, tưởng rằng bản thân bất cứ giá nào cũng phải chấm dứt cảnh đổ máu này — nhưng nàng lại không biết từ trong thân thể của nàng chảy ra sẽ là máu của mười vạn người Không Tang.