Sau khi lấy hết đống tài phú ở trong hang động thì Kinh Thiên nở nụ cười không thể nào khép lại được, ngoài việc lấy được Bích Thủy Hàn mà hắn còn vơ vét được thêm một mớ nữa.

Kinh Thiên quay lại hành lễ một cái với bức tượng của sư phụ mình rồi đứng lên chuẩn bị rời đi.

Lang Thiếu Quân nhìn bóng lưng hắn đi xa liền thở dài: "Ài, tên này tính tình cũng quá tham lam a, may mà hai khỏa Hắc Ma Châu ở ngay mắt bức tượng của ta hắn không lấy đi, nếu biết công năng của nó chắc tên này cũng không nể mặt ta mà bỏ qua".

Kinh Thiên sau khi đi được một đoạn thì quay đầu lại nhìn bức tượng rồi hét lên: "Sư phụ tạm biệt, ngày sau nếu con đủ sức mạnh sẽ quay lại lấy hai khỏa hắc châu trên mắt người nha".

Lang Thiếu Quân nghe hắn nói thế thì chỉ biết cười khổ: "Tên quỷ ham tiền này, ngay cả đồ vật của sư phụ mà hắn cũng không tha".

Kinh Thiên vừa đi ra phía ngoài thì Tiểu Hắc Bạch đã dẫn hắn đi tới một cái hồ nước to ở gần đó, rồi hai người liền phóng xuống.

Lúc này ở bên bờ Bích Thủy Giang đang có một vài người của Tung gia đang tìm kiếm tung tích của Kinh Thiên.

Một tên thấy dưới sông có ba động liền nhìn xuống, bỗng có hai thân ảnh phi thân ra từ đó.

Kinh Thiên vừa nhìn thấy đám người của Tung gia thì mắt hắn liền lóe lên sát khí, nhưng Kinh Thiên chưa kịp ra tay thì Tiểu Hắc Bạch đã phóng tới cắn vào cổ một tên gần đó, rồi nó đưa vuốt ra xông vào tát chết những tên còn lại.

Sau khi giết hết đám người đó thì nó liền hút hết hắc khí từ trong người bọn chúng, rồi nó nhìn Kinh Thiên với ánh mắt vui mừng.

Kinh Thiên thấy nó làm vậy cũng thoáng kinh ngạc, không ngờ Tiểu Hắc Bạch lại mê cái món hắc khí này a, nếu như nó cứ tiếp tục thôn phệ kiểu này thì thế nào cũng sớm tiền vào tam phẩm mà thôi.

Kinh Thiên nhìn qua đám xác chết rồi hắn vung tay một cái, từng luồng lam lôi phóng thẳng tới làm cho những cái xác đó bị đánh thành bụi phấn.

Kinh Thiên sau khi giải quyết xong thì nghĩ thầm: "Rời đi cũng lâu rồi, nên thanh toán đám tài phú này rồi trở về thôi, nhưng trước hết phải tới Ưng gia cáo từ một tiếng mới được".

Trong lúc Kinh Thiên phóng người nhanh như bay quay về Tung thành thì dọc đường hắn thấy có một toán người vẫn đang lùng sục cái gì đó, nhưng người này ngoài mang ký hiệu của Tung gia ra thì còn có một đám người toàn thân mặc đồ trắng, nhưng xem ra nhân số ít hơn rất nhiều.

Không bao lâu sau thì Kinh Thiên đã âm thầm đi vào trang viên của Tung gia, cảm ứng được khí tức quen thuộc thì Ưng Bá và Ưng Vạn Lý liền chạy ra nghênh đón: "Kinh Thiên tiểu huynh đệ, dạo này ngươi biệt tích đi đâu vậy".

Kinh Thiên thấy hai người ra chào đón mình thì hắn nở một nụ cười rồi đáp lại: "Tại hạ có việc riêng thôi, nên giờ cũng phải rời đi rồi, trước khi đi muốn quay lại tạm biệt hai người một tiếng".

Ưng Bá nghe hắn muốn rời đi thì cũng cảm thấy không nỡ, ông liền mời hắn vào đại sảnh để nói chuyện.

Ông liền kể lại tất cả những sự việc xảy ra trong những ngày Kinh Thiên mất tích, khi nghe xong thì Kinh Thiên cũng thoáng nhíu mày: "Không ngờ đám Tung gia lại biết ta có thần khí bên người".

Nghe Kinh Thiên xác nhận thì Ưng Bá cũng thoáng động dung, cho dù một người kiên định thế nào khi nghe tới thần khí đều không thể kiềm long được.

Thấy biểu hiện của Ưng Bá như thế thì Kinh Thiên thoáng nhìn ông một cái nhưng hắn vẫn không đả động gì cả, không bao lâu sau vẻ mặt của Ưng Bá đã bình tĩnh trở lại, Kinh Thiên thấy biểu hiện của ông như thế thì cũng gật đầu hài lòng: "Không nghĩ tới khi nghe ta nói như vậy lại không có ý cướp đoạt thần khí a, người này đáng kết giao".

Ưng Bá quay sang nói với Kinh Thiên: "Tiểu huynh đệ, ngươi phải mau chóng âm thầm rời khỏi đây thôi, nếu ngươi ở lại thì sẽ gặp chuyện không may".

Kinh Thiên cũng gật đầu đồng ý với ông, nhưng khi hắn định cáo từ rời đi thì Ưng Vạn Lý lên tiếng: "Kinh Thiên đợi đã".

Thấy Ưng Vạn Lý níu kéo Kinh Thiên lại thì Ưng Bá cũng hiểu ra đệ đệ của mình định làm gì, ông chỉ đành bất lực thở dài.

Kinh Thiên nhìn Ưng Vạn Lý rồi hỏi: "Không biết ngài có chuyện gì cần tại hạ".

Ưng Vạn Lý nhìn hắn với vẻ mặt lúng túng, ông không biết mở lời như thế nào, ông ngồi đó suy nghĩ một hồi rồi quyết định nỏi: "Mẹ của Hoa Hoa bị Tung gia giết rồi, còn con bé do quá sốc nên đã hôn mê sâu, chúng ta không biết làm cách nào nên chỉ đành nhờ huynh đệ xem qua dùm".

Kinh Thiên vừa nghe tới đây thì nét mặt hắn đã sầm xuống, một sự tức giận không thể nào diễn tả nổi đã xông thẳng lên đầu, hắc châu trên ngực hắn do cảm ứng được tâm tình kích động của chủ nhân nên nó cũng phát ra hắc khí lạnh thấu xương quán nhập vào cơ thể Kinh Thiên.

Ưng Bá với Ưng Vạn Lý cảm nhận được sát khí khủng bố đó thì hai người cũng bị lạnh cả sống lưng, mồ hôi lạnh chảy ra từng đợt, bọn họ không ngờ được chỉ qua vài ngày mà khí thế của hắn lại thay đổi đáng sợ như vậy.

Kinh Thiên ức chế lại tâm tình rồi hỏi: "Tại sao lại xảy ra việc như vậy, không phải tại hạ nhờ hai vị chăm sóc họ dùm hay sao, Ưng gia lớn như vậy mà hai mẹ con cũng không bảo vệ được". Lúc này Kinh Thiên quá tức giận rồi, hắn không nói chuyện cung kính với hai người Ưng Bá được, mà hắn nói với giọng điệu trách cứ.

Ưng Bá thấy hắn nói như thế nhưng ông cũng không tức giận gì, mà chỉ thở dài rồi nói: "Ài, đều do chúng ta không tốt, chúng ta không ngờ được bọn chúng vì tìm kiếm tung tích của ngươi mà ra tay với hai mẹ con họ".

Kinh Thiên nghe tới đây thì cũng thấy chạnh lòng, không ngờ mẹ của Hoa Hoa chết là do bản thân mình liên lụy họ, Kinh Thiên khuôn mặt bình tĩnh trở lại rồi nói: "Mau dẫn tôi đi xem Hoa Hoa như thế nào rồi".

Ưng Bá nghe hắn nói thế thì gật đầu với Ưng Vạn Lý một cái, sau đó Ưng Vạn Lý đưa Kinh Thiên đi tới phòng của Ưng Xuân Lan.

Khi Kinh Thiên vừa mới bước vào thì thấy Xuân Lan đang chăm sóc cho Hoa Hoa, Xuân Lan nhìn thấy hắn liền đứng dậy nói: "Kin Thiên, việc này…"

Nàng chưa kịp nói xong thì Kinh Thiên đã khoát tay một cái, ý nói mọi việc hắn đã biết rồi.

Kinh Thiên đi lại nhìn sắc mặt của Hoa Hoa, lúc này hắn ngạc nhiên cũng không kém gì đám người Ưng Bá khi nhìn thấy dung mạo sau khi thay đổi của Hoa Hoa.

Thật sự là quá đẹp, quá dễ thương, có thể nói vẻ đẹp của Hoa Hoa hoàn hảo không có tì vết nào cả. Sau một thoáng thất thần thì Kinh Thiên thầm nghĩ: "Đây không phải là dung mạo của Tinh Linh tộc hay sao".

Long ca lúc này thấy thế thì cũng lên tiếng: "Đâu chỉ là Tinh Linh tộc, mà còn có khí tức của Tinh Linh Hoàng nữa, mặc dù Tinh Linh tộc nổi tiếng về dung mạo nhưng cũng không tới mức như vậy đâu, không có dòng máu hoàng giả thì không thể nào sinh ra khí chất và nhan sắc như vậy được".

Kinh Thiên nghe Long ca nói thế thì hắn cũng hiểu ra, hắn nhìn Hoa Hoa với vẻ mặt đầy thương xót, vẻ mặt của Hoa Hoa lúc này đã trắng bệch, không có tí sinh khí nào cả, thân người cô bé cũng gầy gò hơn xưa.

Kinh Thiên thở dài một hơi hối tiếc rồi đặt một tay lên đầu cô bé, hắn vận dụng Hoàng Kim Lôi để chữa trị cho Hoa Hoa, sau một lúc thì khuôn mặt của nàng cũng đã có tí khởi sắc, khi Kinh Thiên vừa điều trị xong thì Hoa Hoa đã tỉnh dậy khóc thét lớn: "Mẹ ơi, mẹ ơi".

Kinh Thiên thấy vậy thì đành ôm cô bé vào lòng: "Không sao cả, có ca ca ở đây, không ai làm gì Hoa Hoa đâu".

Cô bé vừa nhìn thấy Kinh Thiên thì lại khóc lớn hơn, hai tay nàng cứ nắm chặt áo của hắn, nước mắt chảy ra đã làm ướt hết áo của Kinh Thiên, nhưng hắn vẫn ngồi đó vẫn nhẹ nhàng ôm Hoa Hoa.

Hoa Hoa khóc được một hồi thì cảm thấy mệt mỏi nên đã ngủ thiếp đi, Kinh Thiên mới từ từ đứng dậy, hắn nghiến răng nói: "Tung gia chó chết, ta thề sẽ trả các ngươi cả vốn lẫn lãi".

Thấy khuôn mặt đầy sát khí của Kinh Thiên thì Ưng Xuân Lan và Ưng Vạn Lý cũng không nói được lời nào, chỉ đành đứng kế bên quan sát.