Khi bước vào đại sãnh thì Đoạn Chiến mời Kinh Thiên ngồi xuống cái bàn lớn được đặt ở giữa, sau đó ông liền kêu ngươi dâng trà lên.

Đoạn Chiến nhấp một ngụm trà rồi quay sang hỏi Đoạn Không.

"Hai năm nay con ở Kiếm Tông ra sao rồi, có bị người ta ức hiếp không"

Đoạn Không quay sang từ từ kể lại một số việc hắn đã trãi qua ở Kiếm Tông, mặc dù thường ngày vẫn có người châm chọc hắn là phế vật đôi khi còn đả thương hắn nhưng hắn vẫn có xem như không có gì. Hắn vẫn cố gắng chịu đựng mọi thứ để tiếp tục tu luyện ở Kiếm Tông. Đoạn Không còn kể một ít sự tình về việc mình kết nghĩa huynh đệ với Kinh Thiên, Ảnh Tử và Hình Phong cho Đoạn Chiến biết.

Đoạn Chiến nghe tới đây thì cũng mỉm cười mà xoa đâu hắn.

"Không nhi, thời gian qua cực khổ cho con rồi, ta cũng rất cao hứng vì thấy con đã trưởng thành"

Đoạn Chiên nói xong thì mới nhớ ra gì đó rồi quay sang hỏi Đoạn Không.

"Con nói trong đám huynh đệ của con có người tên Hình Phong à".

Đoạn Không nghe cha mình hỏi thế thì gật đầu rồi quay sang hỏi lại.

"Cha sao lại hỏi tới việc này"

Đoạn Chiến ánh mắt cổ quái nhìn qua Kinh Thiên rồi nhìn lại Đoạn Không, mặc dù ông không biết Kinh Thiên và Ảnh Tử thuộc gia tộc nào nhưng cái tên Hình Phong kia thì ông nghe có vẻ quen thuộc.

"Nhị ca Hình Phong của con là người của Hình gia ở dãy núi Bạo Phong có đúng không"

Đoạn Không nghe ông hỏi thế thì cũng không biết trả lời ra làm sao, hắn thật sự chưa từng nghe nói tới nơi ở của Hình Phong.

Kinh Thiên thấy Đoạn Không trả lời không được thì hắn mới quay qua gật đầu xác nhận với Đoạn Chiến.

Đoạn Chiến thấy Kinh Thiên xác nhận điều ông vừa nói thì ông cũng thoáng kinh ngạc.

"Thật sự không ngờ tới coi lại kết nghĩa với một người trong Hình gia ở dãy núi Bạo Phong a, họ từng là một trong những đại gia tộc ở nhân giới này đấy"

Đoạn Không nghe xong thì mới ngỡ ra lai lịch của Hình Phong lại lớn tới thế, ngay cả Ảnh Tử cũng không tiết lộ tí gì về thân phận của hắn cho Đoạn Không biết, nếu không phải một vị trưởng lão của Kiếm Tông vô tình chọc với Ảnh Tử thì Đoạn Không cũng chả biết gia tộc của Ảnh Tử lại là Huyễn gia đứng đầu trong giới sát thủ.

Đoạn Không nói.

"Ngoài lão đại Ảnh Tử ra thì còn cũng không rõ thân thế của tam ca và nhị ca cho lắm"

Đoạn Chiến mỉm cười rồi nói.

"Chắc họ không muốn nói ra là có nguyên do. Sau này con phải cố gắng lên không làm mất mặt huynh đệ của mình a"

Đoạn Không nghe vậy thì gật đầu rồi nói với Đoạn Chiến.

"Con muốn báo cho cha một tin vui, đó là tam ca đã chữa trị cho con nên bây giờ kinh mạch của con không còn bị tắc nghẽn như trước, mà tu vi cũng đột phá lên cấp 16 rồi đấy"

Đoạn Chiến nghe được lời này thì kích động đứng lên, không vội cầm lấy cổ tay của Đoạn Không xem xét một hồi.

"Quả nhiên là kinh mạch đã hết tắc nghẽn, còn dẻo dai hơn xưa nữa"

Vừa nói xong thì ông quay sang ôm quyền đa tạ Kinh Thiên.

"Ơn này của ngươi làm cho ta đây không biết phải tạ ơn bằng cách nào"

Kinh Thiên thấy ông ta làm vậy vội đứng lên.

"Đoạn bá bá không cần làm như vậy, dù sao Đoạn Không cũng là huynh đệ của ta nên không có gì"

Đoạn Chiến không biết nói gì nữa chỉ đành tạ ơn thật sâu rồi ngồi xuống trò chuyện với hai người.

Đến buổi trưa thì một tên hạ nhân đi vào rồi nói với Đoạn Chiến.

"Bẩm gia chủ, thuộc hạ đã chuẩn bị xong phòng ốc rồi ạ"

Đoạn Chiến phất tay cho hắn lui ra rồi nói.

"Ta chuẩn bị phòng cho hai ngươi rồi, cứ từ từ mà ở lại đây đi"

Đoạn Không đứng dậy nói.

"Con phải đi thăm mẫu thân, đã lâu rồi không có gặp người"

Đoạn Chiến gật đầu xong thì đã thấy Đoạn Không vội chạy đi, thấy thế ông chỉ cười khổ một cái: "Tên nhóc này lớn rồi mà tính tình vẫn thế"

Sau khi Đoạn Không rời đi thì Kinh Thiên hỏi Đoạn Chiến về việc Băng Linh Quả.

Đoạn Chiến nói cho hắn biết là ở phía bắc của Bắc Bình Trấn còn một ngọn băng sơn, quả núi này không phải làm từ đất đá bình thường mà nó hoàn toàn là một tảng băng cho nên thực vật không thể nào sống được ở trên đó. Ngay cả thú hoang cũng không có con nào vì địa hình băng sơn này rất trơn trượt và thức ăn cũng không có.

Nhưng không hiểu sao trên đỉnh ngọn băng sơn này lại mọc lên một cây Băng Linh Thụ, cây này toàn thân được làm bằng băng, ngay cả lá và quả của nó cũng thế.

Cứ mỗi một trăm năm thì Băng Linh Thụ lại kết xuấ một Băng Linh Quả, có người đồn rằng cây này có hơn mười Băng Linh Quả nhưng vẫn chưa một ai đi tới được đó để lấy xuống.

Tảng băng sơn này cao hơn hai nghìn mét mà địa hình rất trơn trượt nên khó có ai trèo lên đó được, với lại càng lên cao thì hàn khí tỏa ra càng đậm nếu không phải cao thủ thì ít ai mà chịu đựng nổi, có một số người vượt qua được hơn nghìn mét đã bị băng phong trở thành băng điêu rồi.

Dần dần thời gian trôi qua số người bị băng phong trên núi càng nhiều, từ giữa núi đi lên thì xuất hiện hàng nghin bức băng điêu tạo nên một khung cảnh rất âm u và đáng sợ, nhưng đối với một số người hiếu kỳ thì nơi đó lại trở thành một thắng cảnh trông rất đẹp mắt và hùng vỹ.

Sau khi nghe Đoạn Chiến nói sơ về Băng Linh Sơn thì Kinh Thiên đứng dậy ôm quyền chào ông một cái rồi rời đi, hắn muốn tận mặt nhìn xem tòa Băng Linh Sơn này có chỗ nào độc đáo.

Trước khi đi Đoạn Chiến còn bảo hắn cẩn thận, do Băng Linh Thụ cứ cách một đoạn tời gian ngắn sẽ rụng xuống một cái lá màu lam nhạt người ta gọi nó là Băng Linh Diệp, đây cũng là một loại linh dược dùng để luyện đan nên có rất nhiều người tới đó để thu thập, ngay cả Tống gia cũng ở đó nữa.

Kinh Thiên theo lời của Đoạn Chiến mà hưởng thẳng về phía bắc đi tới, khi càng tới gần Băng Linh Sơn thì trên đường ngày càng xuất hiện nhiều người, những người này tu vi không tệ tí nào, thấp nhất cũng là tam phẩm cấp 20 rồi.

Khi Kinh Thiên đi tới gần chân núi nhìn lên thì hắn cũng bị sự hùng vỹ của tòa Băng Linh Sơn này làm cho choáng ngợp, tòa núi này toàn một màu lam nhạt, trên núi quả thật không có lấy một gốc cây ngọn cỏ nào hết và cũng chẳng có bất cứ con thiên thú nào sống ở đây, đôi khi chỉ thấy vài thân ảnh đang di động ở trên núi mà thôi.

Vừa tới chân núi mà Kinh Thiên cũng cảm thấy một cỗ hàn khí lạnh thấu xương quét qua người, nếu như vài tên nhị phẩm bình thường mà tới đây thì cũng chịu đựng không được bao lâu.

Kinh Thiên đi tới chân núi thì thấy đa số mọi người đều tụ tập ở đây, lều trại được dựng nên ở khắp nơi, lâu lâu có một đội ngũ mặc áo đen thêu chữ Tống sau áo đi qua đi lại như dò xét cái gì đó.

Kinh Thiên thấy đám này thì cười lạnh một cái cũng không thèm gây chuyện làm gì. Khi Kinh Thiên đi tới gần thì mấy người ngồi trước lều trại đều quay qua nhìn hắn.

"Một tên nhóc con mà cũng muốn tới đây thử vận may à"

"Đúng là tiểu bối vô tri"

Kinh Thiên không thèm để ý tới bọn chúng mà bắt đầu từ chân núi đi lên, hắn muốn thử xem lần đầu mình có thể đi lên cao bao nhiêu.

Nhưng ngay lúc Kinh Thiên bước chân lên ngọn núi thì hắn liền bị trượt chân, thân hình lảo đảo sắp té xuống, ngay lúc đó hắn đã lấy Ma Ngục Kiếm cắm xuống mặt băng ở dưới để ổn định lại thân thể.

"Thật không ngờ băng ở đây lại trơn trượt như thế"

Kinh Thiên thấy nếu không chuẩn bị đầy đủ mọi thứ mà muốn trèo lên Băng Linh Sơn thì thật sự quá khó khăn. Trừ khi ngươi là cao thủ lục phẩm biết bay mà thôi.

Kinh Thiên không muốn tiếp tục đi lên nữa mà liền thoái lui, hắn tin chắc chỉ cần cưỡi Tiểu Mã thì sẽ lên tới đỉnh núi dễ dàng nên hắn không muốn phí sức ở đây. Việc quan trọng là phải đợi khi nào ở đây vắng người mà thôi.