11

Ngựa trắng đột ngột dừng trước mặt ta, hai vó trước giơ lên rất cao.

Ta không trốn, nhìn Tạ Trọng Lâu bằng vẻ mặt bình tĩnh.

Không nhìn thấy dáng vẻ kinh hoàng và buồn thương vốn nên xuất hiện trên mặt ta hình như là việc ngoài dự đoán của hắn, hắn nhíu mày: "Lục đại tiểu thư đứng đây chờ ai?"

"Dĩ nhiên là chờ ngươi."

Không đợi Tạ Trọng Lâu trả lời, Thẩm Tụ ngồi đằng trước hắn đã cười khẽ một tiếng, nhích về phía sau, thái độ vô cùng thân thiết:

"Nếu Lục cô nương đã từ hôn với Tạ tướng quân rồi thì giữa hai người các ngươi không còn liên quan gì đến nhau nữa. Ngươi nên đi tìm ý trung nhân của mình đi, sao còn đến dây dưa tình cũ làm gì?"

Trong mắt nàng là vẻ tự đắc muốn giấu đều không được.

Ta kéo áo choàng lại, bình thản nói: "Đây là chuyện của ta và Tạ Trọng Lâu, liên quan gì tới ngươi?"

"Đương nhiên có liên quan tới ta, ở chiến trường Tây Nam ta cứu chàng một mạng, Tạ Tướng quân đã bày tỏ muốn lấy thân báo đáp để đền đáp ơn cứu mạng này."

Trong trí nhớ kiếp trước, đây rõ ràng là chuyện của một năm sau, vậy mà bây giờ lại diễn ra trước thời gian dài như vậy.

Có thứ gì đó chợt lóe lên trong đầu, nhưng nhanh chóng biến mất khiến ta không kịp nắm lấy.

"Ngươi cũng nghĩ thế sao Tạ trọng Lâu?"

Ta không thèm nhìn Thẩm Tụ, đặt ánh mắt lên người Tạ Trọng Lâu. 

Hắn nghiêng đầu nhìn nàng ta, trong mắt là muôn vàn tình ý:

"Ý muốn của A Tụ, tất nhiên cũng là ý muốn của ta."

"Huống chi...Lục đại tiểu thư, rõ ràng là người từ hôn trước là ngươi, bây giờ ngươi toại nguyện rồi sao còn không vui? Ngươi cho rằng mình là tiểu tiên nữ thật à? Ai cũng phải chờ ngươi hay sao?"

Lời nói tràn đầy hàm ý trào phúng, cùng Tạ Trọng Lâu của kiếp trước giống nhau như đúc.

Nhưng đến cùng đã có chuyện gì xảy ra? Rõ ràng trước khi đi Tây Nam dẹp loạn, hết thảy vẫn đang tốt đẹp.

Ta đưa tay chạm vào trâm cài tóc hải đường xuân trên búi tóc trong vô thức, ngước mắt nhìn hắn:

"Ngươi đã nói muốn đi tới chiến trường Tây Nam lấy cho ta một cái cáo mệnh, chờ ngươi chiến thắng trở về liền xin thái hậu ban hôn cho chúng ta một lần nữa. Cũng chính ngươi nói tấm lòng của ngươi vĩnh viễn sẽ không thay đổi, chỉ cần ta không buông tay thì ngươi sẽ không bao giờ từ bỏ ta."

Ánh mắt Tạ Trọng Lâu nhiễm chút giận dữ: "Bây giờ ta đổi ý, không thích người nữa được chưa?!"

"Lục Chiêu Ý."

Thẩm Tụ lại tiếp tục mở miệng, nàng ta dùng một ánh mắt thương hại lại bao hàm chút kinh thường nhìn ta, cười nhạt nói:

"Dù gì ngươi cũng là một tiểu thư khuê các, chừa cho mình chút thể diện đi, cần gì phải đến làm phiền một người không yêu ngươi?"

Làm phiền?

Ta cong khóe môi chậm rãi cười rộ lên:

"Phủ Tuyên Bình hầu quả nhiên gia giáo nghiêm khắc, nhưng dường như Thẩm tiểu thư đã quên rằng chính ngươi cũng là nữ tử trong khuê các, dưới hàng trăm con mắt của mọi người lại ngồi chung một con ngựa với Tạ tướng quân, chẳng phải càng không thỏa đáng hay sao? Nếu muốn dạy bảo ta thì tự mình làm gương trước sẽ tốt hơn đấy."

Sắc mặt của Thẩm Tụ cứng đờ, xấu hổ nghiêng đâu nhìn ra đằng sau, Tạ Trọng Lâu thấy thế nhíu mày lạnh lùng khiển trách ta:

"Ngươi thật sự cho rằng A Tụ giống mấy đóa hoa yếu ớt nuôi trong nhà như các ngươi ư? Lục đại tiểu thư, ta còn muốn tiến cung phục mệnh, duyên phận giữa ta và ngươi đã hết, không cần làm phiền lẫn nhau nữa!"

Hắn nói xong cũng không thèm nhìn ta, ôm Thẩm Tụ rồi thúc ngựa đi luôn.

Tiểu Chức từ phía sau nhào tới, nắm lấy tay của ta, giọng nói mang theo tiếng nấc nghẹn: "Cô nương!"

Ta cúi đầu nhìn mới phát hiện ra móng tay đã đâm vào lòng bàn tay, máu tươi hỗn độn, ngay cả chiếc trâm bạch ngọc ta cầm trong tay cũng bị nhuộm một màu đỏ thắm.

"Cô nương lên xe ngựa về phủ Thái phó trước đã...." Môi nàng run run, vẫn cố gắng khuyên ta: "Thân thể của cô nương mới vừa khỏi hẳn, không thể lại chịu lạnh mà thành bệnh nữa."

Không biết có phải do nhìn tuyết quá lâu không mà trước mắt ta đột nhiên trở nên mù mịt trắng xóa, đành nghe nàng khuyên bảo leo lên xe ngựa.

Trong xe có lò sưởi, cảm giấc ấm áp tràn đến mới khiến thân thể ta lấy lại cảm giác.

Ta đột ngột nói: "Đó không phải Tạ Trọng Lâu."

Tiểu Chức dỗ dành ta như một đứa trẻ:

"Cô nương nói không phải thì là không phải---Tạ tướng quân coi nhẹ cô nương như vậy, phủ tướng quân nhất định phải cho chúng ta một lời giải thích."

Ta biết nàng không nghe lọt tai.

Nhưng đấy không phải là ta tự an ủi bản thân, ta thật sự không tin đó là Tạ Trọng Lâu.

Hôm đó ở trước cửa chùa Kim Lăng, hắn hôn ta, hắn nói mình không tin mệnh trời, không tin duyên phận.

Nhưng người vừa rồi, hắn ngồi trên lưng ngựa từng câu từng chữ nói với ta: "Duyên phận giữa ta và ngươi đã hết."

Hắn không phải Tạ Trọng Lâu.

Hắn không phải Tạ Trọng Lâu!

Kiếp trước ta chưa từng nghĩ tới việc này, nhưng bây giờ đã sống lại một đời, ta không tin cũng phải tin.

Có những chuyện li kỳ khó tin nhưng chưa chắc chỉ là truyền thuyết truyền miệng.

Ta dựa vào suy nghĩ to gan nghe có chút hoang đường này, cố gắng chống đỡ bản thân trở về phủ Thái phó, ngay sau đó lao vào tàng thư các lật tìm sách cổ.

Thỉnh thoảng cũng có vài tin tức từ bên ngoài truyền vào phủ.

Nghe nói lúc Tạ Trọng Lâu vào cung tạ ơn còn dẫn theo Thẩm Tụ, thậm chí còn thỉnh cầu hoàng thượng tứ hôn cho bọn họ.

Ý chỉ sắp được truyền xuống thì bị Thái hậu ngăn lại, người nói rằng dù sao Tạ Trọng Lâu mới hủy hôn với ta không được bao lâu, việc này tốt nhất nên chờ một thời gian nữa thì hơn.

Ngay sau đó người của phủ Tuyên Bình hầu tới đón Thẩm Tụ về.

"Nghe nói Thẩm cô nương kia là do người vợ đã mất của Tuyên Bình hầu sinh ra, tuy nói là con gái trưởng nhưng sau khi Tuyên Bình hầu tái giá thì cuộc sống của nàng ta cũng không tốt..."

Tiểu Chức thì thầm với ta một hồi rồi mới nhìn về phía chồng sách dày cộp bên cạnh ta: "Rốt cuộc cô nương đang tìm thứ gì vậy?"

Ta đè trang giấy trên tay xuống, ngẩng đầu nhìn nàng, hoảng hốt một lúc sau mới nói: "Cách phá trận."

Trong dã sử ghi lại không ít chuyện li kì cổ quái, nhưng không có một chuyện nào giống ta và Tạ Trọng Lâu bây giờ.

Dường như có một đám sương mù dày đặc quanh quẩn trong đầu, ta cố gắng xông tới vây bắt cũng mãi không nắm được trọng điểm.

Lúc đã hết đường xoay xở ta mới chợt nhớ đến một người.

- -- Huyền Trần đại sư.

12

Còn chưa chờ ta tìm đến chùa Kim Lăng thì Tạ bá phụ và Tạ bá mẫu đã dẫn Tạ Trọng Lâu tới phủ Thái phó.

Tạ bá mẫu và mẫu thân ta có mối quan hệ rất thân thiết, nhắc tới chuyện hủy hôn cũng không hề trách cứ ta, từ đầu đến cuối đều nói đó là lỗi của Tạ Trọng Lâu.

"Cả đời này ta chỉ nhận Chiêu Chiêu là con dâu thôi, mấy người tâm thuật bất chính đừng hòng gả vào nhà này!"

Tạ Trọng Lâu trầm mặt: "Mẫu thân, hôn sự của ta và Lục chiêu Ý đã hủy!"

"Hủy rồi thì sao?" Hai mắt Tạ bá mẫu mở to: "Ngay cả khi ngươi không cưới được Chiêu Chiêu thì cũng đừng mơ tưởng cưới Thẩm Tụ phủ Tuyên Bình hầu vào cửa."

Vẻ mặt của Tạ bá phụ cũng vô cùng nghiêm túc: "Xin lỗi nhanh lên, mấy hôm trước ngươi làm như vậy trước cửa thành, hôm nay phải xin lỗi Chiêu Ý đàng hoàng vào."

Tạ Trọng Lâu bị ép đi về phía ta đang đứng, khom lưng nói xin lỗi ta nhưng mặt mũi tràn đầy vẻ không cam lòng, giống như hắn đã phải chịu sự nhục nhã lớn lao cỡ nào vậy.

Lúc hắn nghiêng đầu, ánh mắt đặt trên người Tạ bá phụ và Tạ bá mẫu lướt qua vài tia sát ý hung ác.

Ta đang cầm chén trà trên tay, bỗng nhiên cứng đờ tại chỗ, trong lòng dâng lên sóng to gió lớn.

Chuyện kiếp trước Tạ bá phụ và Tạ bá mẫu đột nhiên chết bệnh lại một lần nữa xuất hiện trong đầu ta.

Tạ bá phụ tập võ hơn mười năm, thân thể của Tạ bá mẫu cũng luôn khỏe mạnh, sao có thể cùng nhiễm bệnh mà ly thế?

"Mấy hôm trước ở cổng thành là do ta nhất thời xúc động, mạo phạm Lục cô nương."

Tạ Trọng Lâu hơi khom lưng gật đầu với ta, lúc đứng thẳng người khóe môi lại thoáng qua một nụ cười châm biếm.

"Nhưng hôn sự của ta và ngươi đã hủy, bây giờ ta cũng có người trong lòng, mong rằng ngày sau không cần có chuyện gì liên quan đến nhau nữa."

Ta rũ mắt: "Ta chưa bao giờ muốn gả cho ngươi."

"Ồ vậy sao, như vậy tất nhiên là cực tốt..."

Không đợi hắn nói xong ta lại lần nữa ngẩng đầu nhìn hắn, gằn từng chữ một: "Người ta muốn gả, là Tạ Trọng Lâu!"

Là thiếu niên quỳ trên nền tuyết cho ta một lời hứa chân thành, là Tạ tiểu tướng quân lén lút dạy ta học kiếm cưỡi ngựa,  là người tự tay khắc trâm cài tóc cho ta, là Tạ Trọng Lâu hôn ta dưới gốc hoa lê nở rộ.

Không phải người đang đứng trước mặt.

Hắn nhìn chằm chằm vào ta, ánh mắt xuất hiện vô vàn cảm xúc phức tạp, có chút lệ khí hiện ra giữa mày, cuối cùng tất cả trở thành lời trào phúng lạnh như băng.

Hắn nói: "Nhưng ta chính là Tạ Trọng Lâu."

Sau khi người của phủ tướng quân rời đi, mẫu thân nhìn ta, muốn nói rồi lại không biết mở miệng thế nào.

Ta bình tĩnh nói: "Con muốn đi chùa Kim Lăng một chuyến."

"Chiêu Chiêu, con nghĩ thoáng một chút..."

Giọng điệu của mẫu thân cẩn thận từng ly từng tí, dường như sợ ta sẽ thương tâm muốn chết.

"Mối hôn sự này không thành thì ta và phụ thân con tìm cho con một mối khác là được. Cuối tháng này ca ca của con sẽ về kinh, đến khi đó ca ca đưa con đi cũng được..."

Kiếp trước mẫu thân cũng khuyên ta như vậy.

Nhưng trái tim chân thành của ta ngay từ khi mười hai tuổi đã đánh rơi trên người Tạ Trọng Lâu, đương nhiên sẽ không chấp nhận, vậy là tiến cung cầu kiến Thái hậu, thỉnh cầu một ý chỉ ép buộc Tạ Trọng Lâu lấy ta.

Cho dù là vậy mẫu thân cũng chưa từng tức giận với ta.

Mẫu thân vẫn thường tới phủ tướng quân, nhỏ giọng khẩn cầu Tạ Trọng Lâu đối xử tốt với ta một chút.

Mà Tạ Trọng Lâu chỉ thơ ơ nói:

"Nàng ta đã gả vào phủ tất nhiên cũng sẽ là người của Tạ gia. Nếu Lục phu nhân có gì bất mẫn, ta có thể viết một bức thư bỏ vợ, ngươi tới đưa nàng ta về là được."

Sau này Lục gia thất thế, ngay cả cửa phủ Tạ gia mẫu thân cũng rất ít khi bước vào.

Kiếp trước gian nan là tự ta chọn, ta tự nếm quả đắng, không trách được người khác.

Nhưng hôm nay ta sống thêm một lần, đã nhìn thấy dáng vẻ Tạ Trọng Lâu đối với ta tình thâm không đổi, ký ức bị phủ bụi ngày trước cũng hiện ra một lần nữa, giống như thảo xà hôi tuyến*, nhìn lại kiếp trước ta mới đột nhiên phát hiện---

Có quá nhiều chỗ không hợp lý.

Ta hạ quyết tâm, muốn đi chùa Kim Lăng gặp lại Huyền Trần đại sư một mặt.

[*Gốc là "thảo xà hôi tuyến, phục diên thiên lý" (草蛇灰线, 伏延千里). "Thảo xà hôi tuyến" dùng để chỉ những dấu vết mơ hồ không rõ.]

Nhưng mấy hôm nay trong kinh thành tuyết rơi liên tục vài ngày, hôm ta đến chùa Kim Lăng, gió tuyết chặn đường, tất cả xe ngựa đều bị ngăn lại dừng dưới chân núi.

Một tiểu hòa thượng đứng dưới chân núi khom lưng chắp tay trước ngực với chúng ta: "Tuyết rơi quá dày, không bằng các vị thí chủ đợi tuyết tan rồi lại đến."

Tiểu Chức khuyên ta: "Cô nương, hay là chúng ta về phủ trước, chờ hôm khác quay lại..."

"Nếu đã đến rồi, ta không muốn tay không trở về."

"Nhưng hôm nay tuyết rơi ngập núi, xe ngựa không lên được!"

Ta lắc đầu, cầm áo choàng trên người thật chặt, vịn thành xe leo xuống xe ngựa: "Ngươi ở dưới chân núi chờ ta, ta tự đi lên."

Núi Nhược Hoa bị tuyết dày bao phủ, yên tĩnh đến mức không thể nghe thấy âm thanh nào, tuyết đọng tới tận đầu gối của ta, len theo mép ủng lông thỏ chảy vào, vừa ướt vừa lạnh.

Ta cắn răng từng bước từng bước đi lên, từng cơn đau nhói xuất hiện do gió lạnh thổi tới, nhưng chấp niệm trong lòng lại luôn thúc giục ta nhất định phải lên núi, tìm một câu trả lời.

Nếu người đó thật là Tạ Trọng Lâu, vậy từ đây ta không còn chấp niệm.

Nếu người đó không phải...

Cho dù hắn còn sống hay đã chết, ta cũng phải dùng mọi cách tìm thấy Tạ Trọng Lâu thật sự.

Lúc ta lội trên tuyết đọng đến phía sau điện thờ của chùa Kim Lăng thì sắc trời đã gần đến hoàng hôn.

Không đợi ta gõ cửa thì cửa điện đã từ từ mở ra.

Trong phòng trang trí cực kì đơn giản, trên bàn thắp một ngọn đèn, Huyền Trần đại sư nhắm mắt ngồi trước bàn, dường như đang trầm tư.

Ta lấy lại bình tĩnh, đi qua cung kính chào hỏi: "Làm phiền đại sư."

"Trong lòng thí chủ có nghi hoặc, nếu là chuyện có thể giải đáp thì không coi là quấy rầy."

Huyền Trần đại sư ý bảo ta ngồi xuống, trong làn khói đàn hương lượn lờ xung quanh, lòng ta dần cũng yên ổn lại.

"Ta đến tìm đại sư là muốn hỏi, thế gian này có cách gì có thể khiến một người ngoại trừ dáng vẻ ngoại hình thì tất thảy những thứ còn lại đều biến thành người khác hay không?"

"Người thí chủ muốn nói là Tạ thí chủ?"

Trong lòng ta bỗng nhiên bùng lên một ngọn lửa, không nhịn được mà đứng dậy nhìn chằm chằm vào đại sư: "Đúng vậy! Đại sư có biết hiện tại hắn đang ở nơi nào không?"

Im lặng một hồi Huyền Trần đại sư mới chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt sâu xa mà thương xót, tựa như vạn vật thế gian đều hiện diện ở đó, nhưng rồi cũng chẳng có gì tồn tại bên trong.

"Thân thể là lao tù, mắt có thể nhìn, tai có thể nghe nhưng --- miệng không thể nói."

Cửa điện chẳng biết đã mở ra tự lúc nào, gió bắc cuốn theo bông tuyết lẻn vào từ khe hở, giống như một tảng đá khổng lồ rơi thẳng vào lòng ta.

Rõ ràng đã mặc áo choàng thật dày, thân thể ta lại cứ như đã rơi vào hầm băng, lạnh đến nỗi cả người run cầm cập.

Tạ Trọng Lâu...

Nếu sự thật là vậy, người ở kiếp trước không phải là chàng, thế có phải tất thảy mọi chuyện xảy ra ở kiếp trước chàng đều nhìn ở trong mắt, nghe vào trong tai, chỉ là miệng không thể nói?

....Không được nghĩ nữa.

Ta cắn môi thật mạnh làm mình tỉnh táo: "Đại sư có biết cách gì để ít nhất ta có thể lại gặp chàng một lần nữa không?"

Huyền Trần địa sư im lặng rất lâu mới nói một cách từ tốn: "Đối với Tạ thí chủ mà nói, chấp niệm có thể phá vạn vật."