Vào cái đêm Phó Tông Thư bị ám sát, khi Vương Tiểu Thạch vừa rời khỏi
phủ Thần Hầu, Gia Cát tiên sinh lập tức triệu tập Lãnh Huyết, Truy Mệnh, Thiết Thủ và Vô Tình bí mật thương nghị.
- Ta thấy…
Gia Cát tiên sinh suy đoán:
- Vương Tiểu Thạch quyết chí hành thích Thái Kinh hoặc Phó Tông Thư, lúc ấy chuyện xảy ra quá nhanh, cũng không kịp giải thích.
Lãnh Huyết nói:
- Cháu đã giao đấu với hắn, võ công của hắn rất khá. Nhưng bên
cạnh Phó Tông Thư và Thái Kinh còn có Lục Hợp Thanh Long, Bát Đại Đao
Vương, Thiên Hạ Đệ Thất, Nhậm Lao, Nhậm Oán, hai môn thần Nhất Gia Nhất
Tướng và "Thiết Thụ Khai Hoa, Chỉ Chưởng Song Tuyệt", Vương Tiểu Thạch
sẽ không dễ thành công.
Truy Mệnh nói:
- Thế nhưng, có ít nhất bốn người trong Lục hợp Thanh Long còn
đang ở lại phụ cận dò xét tin tức, Bát Đại Đao Vương và Thiết Thụ Khai
Hoa luôn đi theo "Trở tay làm mây, lật tay làm mưa" Phương tiểu hầu gia, Nhậm Lao và Nhậm Oán lại là hai cánh tay trái phải của Chu hình tổng,
chưa chắc tất cả đều ở bên cạnh hai người Thái Phó như hình với bóng.
Thiết Thủ hỏi:
- Bây giờ chúng ta nên làm gì?
- Làm cho người khác tưởng rằng ta thật sự đã chết.
Gia Cát tiên sinh trả lời:
- Dẹp yên bốn con Thanh Long kia rồi hãy bàn.
Quả nhiên, không lâu sau đã có tin Phó Tông Thư bị ám sát.
Thiết Thủ lại xin chỉ thị của Gia Cát:
- Chúng ta nên phối hợp với Vương Tiểu Thạch như thế nào?
- Sử dụng lực lượng trong tối, giúp hắn có thể bình an chạy ra khỏi kinh thành rồi nói sau.
Gia Cát tiên sinh đáp:
- Phó tướng bị ám sát, toàn thành sôi sục, trong triều nhất định sẽ có lời đồn chuyện này là do Thái Kinh gây nên. Thái đảng chắc chắn
sẽ tìm cách giảm đau chữa thương, chiêu binh mãi mã, bố trí sát cục lần
nữa. Các cháu có ý kiến gì về chuyện này không?
Vô Tình nói:
- Chủ ý của Thái Kinh là an bài Vương Tiểu Thạch đến ám sát thế thúc.
Gia Cát tiên sinh biết Vô Tình rất ít khi lên tiếng, nhưng mỗi lời nói đều có thâm ý, liền gật đầu nói:
- Nhưng Vương Tiểu Thạch lại giết Phó Tông Thư.
Vô Tình nói:
- Hắn nhất định sẽ đâm lao theo lao, gặp vua gièm pha, nói rằng
thế thúc xúi giục Vương Tiểu Thạch trong môn phái hành thích Tể tướng
đương triều.
Thiết Thủ lập tức hiểu ý của Vô Tình:
- Bởi vì trước khi hành thích Phó Tông Thư, Vương Tiểu Thạch
thật sự là từ phủ Thần Hầu đi ra. Có bằng chứng này, cộng thêm Thái Kinh xúi giục, có thể chủ thượng sẽ thật sự trách tội.
Lông mày trắng của Gia Cát tiên sinh nhướng lên, nói:
- Cho nên, ý của cháu là…
Sắc mặt của Vô Tình trắng như thần của hoa, mũi của trăng, hồn của tuyết, phách của ngọc:
- Tiên hạ thủ vi cường.
Lúc Phó Tông Thư bị ám sát, Thái Kinh đang ở trong Vong Ngư các, chỉ cách điện Ngã Ngư mấy chục bước chân.
Thiên Hạ Đệ Thất, Diệp Kỳ Ngũ và Tề Văn Lục bảo vệ bên cạnh hắn.
Khi đó, hắn đang nói chuyện với một thanh niên dung mạo sáng sủa, mày rậm mắt tinh, mặt đẹp như ngọc, cười nói tự nhiên.
Thái Kinh hỏi:
- Tô Mộng Chẩm tiến thẳng đến Lục Phân Bán đường, quyết một trận tử chiến với Lôi Tổn. Trong chiến dịch đó, Lôi Tổn cũng mời ngươi đến
Lục Phân Bán đường đúng không?
Thiếu niên kia dường như hơi ngượng ngùng, đáp:
- Phải.
Thái Kinh hỏi tiếp:
- Nhưng trong chiến dịch đó, ngươi xuất ra một kiếm, không phải giúp Lôi Tổn mà lại là Tô Mộng Chẩm.
Thiếu niên kia chính là "Thần Thông Hầu" Phương Ứng Khán, y đáp:
- Phải.
Thái Kinh hỏi y:
- Tại sao?
Phương Ứng Khán trả lời:
- Bởi vì cha tôi từng dặn dò, trong kinh thành có ba bang hội
lớn kiềm chế lẫn nhau, trong đó Mê Thiên Thất Thánh làm nhiều việc ác,
Lục Phân Bán đường cũng không tốt lành gì, chỉ có Kim Phong Tế Vũ lâu là còn có phần hào hiệp trượng nghĩa, bảo tôi cố gắng giữ gìn một chút
nguyên khí cho bọn họ.
Thái Kinh lại hỏi:
- Lúc ấy Chu Nguyệt Minh cũng đến đó, hắn nghiêng về phía Lục Phân Bán đường sao?
Phương Ứng Khán đáp:
- Phải.
Khi không cần thiết, y ở trước mặt Thái Kinh nhất định không nói nhiều hơn một chữ. Trên mặt y luôn nở một nụ cười có vẻ trong sáng ngây thơ.
Thái Kinh truy hỏi:
- Nhưng Lôi Tổn nổ quan tài giả chết, lúc ấy chỉ có ngươi là
nhảy lên cao, nhìn thấy tất cả. Ngươi đã biết rõ có gian trá, nhưng lại
không cảnh báo cho Tô Mộng Chẩm, có chuyện này hay không?
Phương Ứng Khán đáp:
- Phải.
Thái Kinh liền hỏi:
- Giải thích thế nào?
Trên mặt Phương Ứng Khán có một vẻ trưởng thành còn chưa thoát khỏi ngây thơ:
- Nghĩa phụ chỉ dặn tôi giữ lại một chút nguyên khí cho Tô Mộng
Chẩm. Nếu như Lôi Tổn giết y, tôi nhất định sẽ ra tay ngăn cản. Nhưng
Lôi Tổn lại quyết định chạy trốn, vì muốn giữ thế trung lập nên cũng
không tiện vạch trần.
Thái Kinh cười hỏi:
- Bởi vì ngươi cảm thấy, gần đây Mê Thiên Thất Thánh trong kinh
thành đã không còn ảnh hưởng, Kim Phong Tế Vũ lâu và Lục Phân Bán đường
kiềm chế lẫn nhau lại là chuyện tốt. Ngươi không muốn để cho một bên lớn mạnh hơn, có phải thế không?
Phương Ứng Khán đáp:
- Phải.
Thái Kinh lại hỏi:
- Có điều, khi Lôi Tổn dẫn người toàn lực phản công Kim Phong Tế Vũ lâu, ngươi đã tặng cho Tô Mộng Chẩm một tấm bình phong, bên trong
lại ẩn giấu một Lôi Mị, có chuyện này hay không?
Phương Ứng Khán đáp:
- Đó là do Lôi Tổn sai thủ hạ khống chế người mà tôi phái đi tặng quà, giữa đường đánh tráo.
Thái Kinh hỏi lần nữa:
- Cho nên Lôi Mị không phải là do ngươi tặng?
Lần này Phương Ứng Khán lại đáp:
- Không phải.
Ánh mắt Thái Kinh lấp lóe:
- Nhưng mà, nghe nói Lôi Mị lại là hồng phấn tri âm của ngươi.
Phương Ứng Khán hơi kinh ngạc, nhưng vẫn đáp:
- Phải.
Thái Kinh lại hỏi tiếp:
- Lôi Tổn phái Lôi Mị đến ám sát Tô Mộng Chẩm, nhưng vào thời
điểm quan trọng Lôi Mị lại trở giáo đánh ngược, giết chết Lôi Tổn.
Chuyện này… ngươi có biết trước hay không?
Trong mắt Phương Ứng Khán đã lộ ra vẻ khâm phục:
- Lôi Mị ám sát Lôi Tổn là vì oán hận Lôi Tổn. Lôi Tổn đã giết
phụ thân của cô ấy là Lôi Chấn Lôi, lại đoạt đi tất cả mọi thứ của Lục
Phân Bán đường, còn bức cô ấy làm tình nhân trong tối của hắn. Hơn nữa
Lôi Mị đã sớm được Tô Mộng Chẩm trọng dụng, trở thành Quách Đông Thần
trong Tứ Đại Thần Sát của Kim Phong Tế Vũ lâu. Những chuyện này, lúc đầu tôi chỉ biết sơ qua một chút, nhưng không hề biết chuyện Lôi Mị muốn ám sát Lôi Tổn.
- Tốt lắm.
Thái độ của Thái Kinh trở nên hòa hoãn, trong lòng lại rất tán
thưởng người trẻ tuổi trước mắt này, hi vọng có thể thu về dưới trướng.
Nếu như có thể chiêu mộ Phương Ứng Khán, cũng đồng nghĩa với việc chiêu
mộ được nghĩa phụ của y là Phương Cự Hiệp. Có nhân vật võ công tuyệt thế như Phương Cự Hiệp, còn lo gì những kẻ như Gia Cát tiên sinh.
- Hiện giờ, trong kinh thành lại trở về cục diện Kim Phong Tế Vũ lâu và Lục Phân Bán đường tranh hùng, ngươi có ý kiến gì không?
- Bề ngoài xem ra Kim Phong Tế Vũ lâu đã chiếm hết thượng phong, Lục Phân Bán đường bị ép cho không thể đánh trả, nhưng trên thực tế thì sóng ngầm cuộn trào. Căn cơ của Lục Phân Bán đường vẫn vững chắc như
cũ, tùy thời có thể kết hợp với lực lượng của Lôi môn Giang Nam Phích
Lịch đường, tranh bá thiên hạ với Kim Phong Tế Vũ lâu. Có điều, khác
biệt là trước kia do Tô Mộng Chẩm và Lôi Tổn long tranh hổ đấu, nhưng
Lôi Tổn đã chết, Tô Mộng Chẩm bệnh nặng, hiện giờ kẻ tranh hùng lại là
Bạch Sầu Phi và Địch Phi Kinh.
Phương Ứng Khán nói một cách đĩnh đạc, rõ ràng rành mạch, trên mặt vẫn mang theo nụ cười hòa nhã:
- Cũng nên chú ý một chuyện, Quan Thất vẫn còn chưa chết. Theo
tin tức, Mê Thiên Thất Thánh đang một lần nữa chỉnh hợp thế lực, muốn
tiếp tục tranh bá trong kinh thành.
Thái Kinh gật đầu nói:
- Cho nên bang phái trong kinh, hiện nay vẫn là Kim Phong Tế Vũ lâu, Lục Phân Bán đường và Mê Thiên Thất Thánh chia ba thiên hạ?
Phương Ứng Khán gật đầu nói:
- Phải.
Thái Kinh chợt nói với giọng điệu rất ôn hòa:
- Nhưng mà, ba mươi năm trước, các môn các phái trong võ lâm đều bầu lệnh tôn đứng đầu. Theo lý mà nói, ngươi đương nhiên phải là võ lâm chí tôn của thế hệ này. Chắc là ngươi cũng có hùng tâm này chứ?
Trong lòng Phương Ứng Khán run lên, ánh mắt từ kính nể nhanh chóng chuyển thành sợ sệt, chỉ đáp:
- Ứng Khán cảm tạ ân huệ của triều đình, chỉ muốn ra sức vì
nước, báo ơn tri ngộ của Thái sư, sao dám nhúng tay vào thị phi giang
hồ, ân oán võ lâm.
- Vậy cũng không hẳn.
Trong ý cười của Thái Kinh có một sự khôn khéo và kiêu ngạo:
- Đưa những hào kiệt nhân sĩ hăng hái dũng cảm, thân mang tuyệt kỹ vào trong quân đội, ra sức vì nước, đó cũng là chuyện tốt.
Nói xong hắn lại mỉm cười.
Phương Ứng Khán trầm ngâm một lúc, có phần vui vẻ, giống như hiểu được ý của Thái Kinh.
Lúc này, Đới Đao Thị Vệ cấp một Nhất Gia cấp báo, Phó Tông Thư bị ám sát, thích khách là Vương Tiểu Thạch.
Sau khi Thái Kinh hạ lệnh toàn lực và toàn diện truy bắt Vương
Tiểu Thạch, trong lòng cũng cảm thấy mù mờ. Đau xót vì mất đi cánh tay
phải, hơn nữa lại nhìn lầm Vương Tiểu Thạch, cho dù tâm lý của hắn có
vững vàng, trong lòng cũng cảm thấy không thoải mái.
Hắn lại hỏi Phương Ứng Khán:
- Chuyện này, ngươi có ý kiến gì không?
- Bất kể thích khách này có phải do Gia Cát tiên sinh phái tới hay không.
Phương Ứng Khán nói:
- Phàm là người phụ trách bảo vệ kinh kỳ, đều khó tránh khỏi tội sơ xuất.
Thái Kinh hỏi y:
- Ý của ngươi là?
- Thứ cho tại hạ nói thẳng, Phó tướng gia bị ám sát, trong triều và ngoài triều, người được lợi lớn nhất hiển nhiên là Gia Cát.
Phương Ứng Khán biết mình nên nói cụ thể. Cho dù người thông
minh như Thái Kinh đã sớm hiểu được ẩn ý, nhưng chính vì vậy nên y càng
phải nói rõ ràng:
- Tướng gia và Thái sư là tri giao, Tướng gia gặp phải bất hạnh, Thái sư cũng không thể để hung thủ ung dung ngoài vòng pháp luật, càng
không thể mặc cho kẻ địch sát hại tướng gia tiêu dao tự tại.
Thái Kinh vuốt râu mỉm cười, từ từ đứng lên, đi đến bên cạnh lan can, nhìn một gốc mai lạnh, chỉ nói một cách xa xăm:
- Gia Cát và ta cũng là bạn tốt, bạn cũ tương tàn, bảo ta phải làm sao đây, ôi!
Trong lòng Phương Ứng Khán thầm mắng một câu "lão hồ ly", ngoài
mặt lại không biến sắc, lấy cớ không tiện ở lại quấy rầy Thái sư xử lý
công việc, lập tức từ biệt.
Phương Ứng Khán vừa đi, Thái Kinh lập tức triệu Long Bát vào các, bí mật thương nghị.
Long Bát vội vàng đi tới, vừa vào các liền quỳ xuống dập đầu, liên tục tạ tội, tự trách mình bảo vệ tướng gia bất lực.
Thái Kinh cũng không truy cứu, chỉ hỏi rõ tình hình vụ ám sát. Sau khi Long Bát kể lại rõ ràng, lập tức thỉnh giáo:
- Thái sư, ngài thấy chuyện này…
Thái Kinh trầm giọng nói:
- Chúng ta đã xem thường Vương Tiểu Thạch, ngược lại khiến cho
Gia Cát đắc ý. Thảo nào chữ viết của Vương Tiểu Thạch phù du bất định,
ánh mắt lập lòe, hóa ra là hắn đang lừa gạt chúng ta.
Long Bát lại hỏi:
- Bây giờ nên làm thế nào?
- Toàn diện truy nã Vương Tiểu Thạch về quy án, nhớ là phải sống, sống mới có thể giết cả Gia Cát lão nhi.
Thái Kinh nói không nhanh không chậm:
- Ngoài ra, ngày mai ngươi hãy theo ta vào cung, ở trước mặt thánh thượng tố cáo tội trạng của lão bất tử kia.
Long Bát vừa nghe, lại cảm thấy Phó Tông Thư vừa chết, Thái sư càng trọng dụng mình hơn, trong lòng mừng thầm, cung kính đáp:
- Rõ!
Thái Kinh chắp tay đi vài bước, đột nhiên nói:
- Còn có một chuyện.
Long Bát vội nói:
- Xin Thái sư phân phó!
- Gia Cát làm vậy cũng tốt, trái lại có thể kéo nhân vật số một kia ra ngoài…
Thái Kinh thâm trầm tự nói, sau đó dặn dò:
- Tối mai ngươi hãy đi mời một người!
Long Bát cảm thấy nghi hoặc hỏi:
- Thái sư nói là…
- Nguyên Thập Tam Hạn.
Thái Kinh đáp.
Hắn khoanh tay, hơi nhíu mày, trong lòng có phần cảm khái. Phó
Tông Thư vừa chết, tiếp theo sẽ phải an bài rất nhiều chuyện. Phải bày
sát cục một lần nữa, quyết phân cao thấp với Gia Cát. Cũng có thể lợi
dụng chuyện này, giáng cho kẻ thù chính trị một đòn chí mạng. Thực ra
Phó Tông Thư chết cũng là chuyện tốt. Thời gian vừa qua, một tay hắn
nâng đỡ Phó Tông Thư trèo lên, nhưng hiện giờ thế lực của Phó Tông Thư
đã dần dần lớn mạnh, rất khó khống chế. Hơn nữa võ công của Phó Tông Thư lại cao cường, càng không dễ giải quyết. Gần đây Phó Tông Thư còn lén
lút luyện chữ, rõ ràng là muốn lấy lòng thánh thượng, mưu đồ bất lương.
Hôm nay Phó Tông Thư bị giết cũng tốt, vừa lúc có thể giúp hắn nắm lại
quyền hành. Thánh thượng nhất định sẽ không cách chức hắn, bởi vì không
có hắn thì Triệu Cát làm hoàng đế cũng không dễ dàng gì. Gia Cát cho
người giết Phó Tông Thư, vừa lúc có thể mượn chuyện này kéo Nguyên Thập
Tam Hạn ra ngoài. Bởi vì Phó Tông Thư từng bái Nguyên Thập Tam Hạn làm
sư phụ, người của Gia Cát tiên sinh lại giết Phó Tông Thư, chẳng khác
nào muốn hạ chiến thư với Nguyên Thập Tam Hạn… Đương nhiên, muốn Nguyên
Thập Tam Hạn liều mạng với Gia Cát Chính Ngã, trước tiên phải tìm ra một "ngòi nổ".
Thái Kinh lại nhớ đến Thiên Y Cư Sĩ.