Hai ngón tay hắn búng ra. Một tiếng "đinh" vang lên, thật sự có một mũi châm.
Sau một tiếng "vèo", mũi chân vô hình dùng khí ngưng tụ thành lập tức bay về phía Lão Lâm đại sư.
Ám khí hữu hình dễ cản, mũi châm vô hình khó phòng.
Lôi Trận Vũ dùng Thiên Hỏa thần đao bị gãy chém vào khí châm.
Khí châm đột nhiên biến mất, sau đó lại xuất hiện sau lưng một cách xuất quỷ nhập thần.
Lôi Trận Vũ trở tay dùng sống đao đập vào châm.
Châm lại biến mất, sau đó quay vòng trở về một cách quỷ thần khó lường.
Châm bắn vào giữa chân mày Lôi Trận Vũ.
Lần này Lôi Trận Vũ lại đứng yên bất động.
Y chờ khí châm đánh vào chính giữa, cách chân mày không quá nửa thước mới vung đao chém xuống.
Không phải chém châm, mà là chém khí.
Châm bị khí dẫn động, không có khí thì châm cũng không tồn tại.
Cho nên trước tiên chém khí, sẽ không cần sợ châm nữa.
Y quyết định mạo hiểm một lần, nhưng trước tiên phải chờ mũi châm tiếp cận.
Chuyện này rất nguy hiểm, cũng rất mạo hiểm. Nhưng đối phương
chỉ dùng một mũi châm vô hình đã khiến y chật vật như vậy. Nếu như không giải quyết sớm, không bằng chết tại đương trường, kết thúc một cách
sảng khoái.
Một người tuy không có quyền quyết định mình sinh ra, nhưng lại có quyền quyết định mình chết đi.
Mà cuộc đời một người quan trọng nhất chính là khiến mình vui
vẻ, đương nhiên nếu như có thể khiến người khác cũng vui vẻ thì càng
tốt.
Lôi Trận Vũ hơn nửa đời đều không vui vẻ, bởi vì hắn có dã tâm quá lớn.
Chí lớn sợ nhất tài hèn. Người có chí khí cao xa nhưng tài năng
bình thường rất khổ sở, bởi vì những thứ mà hắn mong muốn lại không thể
có được.
Lôi Trận Vũ lại có bản lĩnh lớn, chí khí cũng lớn, cho nên y
không cam lòng chôn mình tại Giang Nam Phích Lịch đường Lôi gia bảo vốn
phân biệt già trẻ, quy định nghiêm ngặt, khiến cho người mới khó xuất
đầu lộ diện. Lôi môn rất coi trọng luật lệ, bảo thủ quy định, phân cấp
quản lý. Tập tục của bọn họ hoàn toàn khác với Thục Trung Đường môn vốn
coi trọng trẻ hóa, chỉ cần là người có tài hoa thì đều có thể nhanh
chóng thăng tiến.
Do đó khi Lôi Chấn Lôi lập môn hộ khác, đồng thời cũng thay mặt
thế lực của Phích Lịch đường tiến vào kinh thành, đã dẫn theo hai hảo
thủ là Lôi Trận Vũ và Lôi Tổn. Không mất bao lâu, trải qua nhiều gian
khổ phấn đấu, cuối cùng đã thành lập Lục Phân Bán đường.
Y cũng rất vất vả mới có cơ hội thi triển tài năng.
Đáng tiếc, lúc còn trẻ y ở trong Phích Lịch đường không được như ý, cho nên dấn thân vào sa trường, lãnh binh tác chiến, sau đó lại bị
vu oan là quân phản loạn. Đến gần trung niên mới được Lôi Chấn Lôi vượt
cấp đề bạt, nhiều lần đấu tranh, cuối cùng lúc tráng niên sáng lập nên
Lục Phân Bán đường. Nhưng sau đó trong nội đấu, y lại thất bại dưới tay
Lôi Tổn. Vì nóng lòng cứu vãn danh vọng của mình, y đã đi khiêu chiến
Quan Thất Thánh gia, kết quả gần như bị Quan Thất đánh thành tàn phế.
May mắn là có Thiên Y Cư Sĩ hết lòng chữa trị cho y, nhưng muốn
chữa khỏi thương thế cũng mất mười mấy năm, đến khi khôi phục hoàn toàn
thì cũng đã đến tuổi già.
Hùng tâm thì sao?
Càng lúc càng ít.
Chí khí thì sao?
Hao mòn gần hết.
Y vẫn luôn không được như ý, mỗi lần có chút thành tựu, hơi thấy thành tích thì lại bị rơi xuống.
Hiện giờ y đã nghĩ đến đèn xanh phật cổ, làm bạn cả đời.
Vở kịch cuộc đời đã diễn gần xong, kết cục còn lại cũng có thể
đoán được tám chín phần mười, càng khó có bất ngờ xảy ra. Cho dù có bất
ngờ, cũng nhất định không phải là sự bất ngờ vui vẻ.
Hôm nay, y quyết tâm phải làm tốt một chuyện, đó là bảo vệ Thiên Y Cư Sĩ.
Không có Thiên Y Cư Sĩ thì y đã sớm chết rồi, nếu không thì cũng thành tàn phế. Làm người trong võ lâm, tàn phế thì còn không bằng chết.
Con cháu Lôi gia đều có tính khí thẳng thắn này, đây là đặc tính chung của bọn họ.
Vừa rồi cùng Nguyên Thập Tam Hạn binh khí giao kích, ánh lửa bắn ra, hét lên một tiếng, lại khiến cho y ngộ được chuyện mà những năm gần đây gõ mõ niệm kinh vẫn không ngộ được.
Đó là được sống trong chết.
Tất cả dục vọng trên đời, kết quả đều là cò trắng chết không
nhiễm hồng trần. Chỉ cần có lòng từ bi, không chấp, không ngại, không
tiếc tử chiến vì người còn sống, khí phách này đủ để chấn nhiếp tất cả
những kẻ đam mê còn đang lưu luyến.
Người sống trên đời không sợ mạo hiểm, chỉ sợ không có chuyện
đáng để ngươi mạo hiểm; không sợ gánh vác, chỉ sợ không có chuyện đáng
để ngươi gánh vác.
Bây giờ Lôi Trận Vũ lại có.
Y quyết tâm phải đánh tốt trận này. Mặc dù y biết rõ kết cục, thất bại là điều không thể nghi ngờ.
Nguyên Thập Tam Hạn vốn quá mạnh, huống hồ hắn vừa thấu hiểu
cảnh giới tối cao của "Thương Tâm nhất tiễn", lại kết hợp làm một với
Đạt Ma kim thân, con người không thể nào đánh bại được.
Muốn đối phó với loại kẻ địch như Nguyên Thập Tam Hạn, chỉ có một con đường chết.
Nếu như phải chết, hãy để ta sống thật tốt trong giây phút này!
Lôi Trận Vũ vung đao chặt đứt hậu kình của khí châm.
Một đao này chặt rất đúng.
Kình khí vừa đứt, khí châm cũng biến mất một cách vô hình.
Lôi Trận Vũ một chiêu thành công, lập tức lại vung đao xông đến Nguyên Thập Tam Hạn.
Nguyên Thập Tam Hạn chợt bứt một sợi tóc, dùng tay vuốt qua, lập tức nổi lên một luồng sáng xanh.
Hắn quát lên:
- Nhìn thấy khí kiếm không?
Sau đó hắn vung tay lên, "kiếm" như rồng xanh bay về phía Lôi Trận Vũ.
Một mũi khí châm vô hình đã khiến cho Lôi Trận Vũ phải vất vả
ứng phó, huống hồ đây là khí kiếm hữu hình (mặc dù chỉ là một sợi tóc).
Khí kiếm vừa phát ra, Nguyên Thập Tam Hạn đã lướt đến trước mặt Thiên Y Cư Sĩ, vung tay muốn đánh xuống.
Thiên Y Cư Sĩ chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Nguyên Thập Tam Hạn thật sự đánh xuống, một chưởng này đánh vào đỉnh đầu Thiên Y Cư Sĩ.
Thiên Y cư sĩ đột nhiên mở mắt ra.
Bởi vì một chưởng này lại hóa giải tất cả huyệt đạo bị phong tỏa trên người y.
Ít nhất "kết cục" này cũng hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của đám người Lôi Trận Vũ.