CHƯƠNG 5

Sa Ngữ đi rồi, Tiền Tiểu Phi biết hắn thực sự đã ly khai. Mỗi người đều cần đối mặt với chính mình, trốn tránh vĩnh viễn đều chỉ là biện pháp tạm thời.

Tưởng niệm sao? Nói thật, còn chưa tới mức độ đó. Hắn không thuộc về nơi này, nơi này hết thảy với Tiền Tiểu Phi đều chỉ là một tuồng kịch, mà hắn vừa là diễn viên vừa là khán giả, hắn cùng với bọn họ vốn chỉ có thể là hai đường thẳng song song, dù có gần đến mấy, cũng chẳng thể tương giao.

Nhưng hắn lại ngẫu nhiên đến đây, cho nên hắn mới nói “Tha thứ” với Sa Ngữ, là bởi vì hy vọng hai chữ kia có thể giúp Sa Ngữ sống tốt hơn.

Bất quá thực rõ ràng, hai chữ này chính hắn cũng không làm được, bởi vì hắn không có ý định tha thứ cho tội ác của nam nhân kia [Tiền Tiểu Phi cảm thấy gọi hắn là hắc y nam tử nghe thực giống trong [thám tử lừng danh Conan] (ặc), cảm thấy là lạ, cho nên trước khi biết tên hắn thì cứ tạm gọi là nam nhân].

Đúng, chính là tội ác. Tiền Tiểu Phi thực không hề khoa chương, hắn luôn yêu quý bản thân mình suốt hai mươi năm, thiếu chút nữa bị một câu nói của nam nhân kia phá hủy, người như thế không thể tha thứ được.

Tiền Tiểu Phi càng nghĩ càng tức, càng xem càng bực, cuối cùng cúi xuống mặt hồ lẩm bẩm lẩm bẩm: “Ta là người thế kỷ hai mươi mốt ai, từ bé đến lớn lúc nào cũng kính già yêu trẻ vui vẻ giúp đỡ người khác ngũ giảng (ngũ giảng: giảng văn minh, giảng lễ mạo, giảng vệ sinh, giảng trật tự, giảng đạo đức) tứ mỹ (tứ mỹ: tâm linh mỹ, ngữ ngôn mỹ, hành vi mỹ, hoàn cảnh mỹ)mỗi ngày mỗi tốt, vì cái gì lại tới phải tới cái chỗ khỉ ho cò gáy này đâu? Đến đây còn chưa tính, nơi đầu tiên tới lại là cái Xuân Phong Môn kỳ quái, gặp đầu tiên cũng là cái nam nhân quái đản kia! Ta lại không đánh hắn không chọc hắn cớ gì lại cứ đi làm khó ta, thiết! Khẳng định là ghen tị ta có khí phách, có phẩm vị, có học thức, kiến thức rộng rãi lại tính cách sáng sủa thiên chân hoạt bát…”

Cách đó không xa, nam nhân cau mày nhìn Tiền Tiểu Phi vừa lầm bầm lầu bầu vừa khoa chân múa tay vui sướng, bắt đầu hoài nghi liệu có phải mình giam lỏng lâu quá làm cho đầu óc hắn có vấn đề không, tuy rằng hắn vốn cũng chẳng thông minh gì.

“Ngươi nếu có nhiều oán khí không chỗ phát tiết như thế, có thể trực tiếp nhảy vào hồ là xong, ta không vớt đâu.” Nam nhân rốt cuộc hết cả nhẫn nại mở miệng.

Nghe thấy tiếng của cừu nhân, Tiền Tiểu Phi nhanh chóng quay đầu lại, cũng không kịp suy nghĩ thì cái miệng đã theo phản xạ công kích: “Nhảy vào hồ? Ngươi không có ý thức bảo vệ môi trường sao! Nhiều cá sống trong hồ như vậy, con nào cũng đáng yêu, bơi tới bơi lui, nơi này chính là tổ ấm hạnh phúc của chúng nó a, ngươi cư nhiên như thế tàn nhẫn muốn phá sao? Biết không, nếu như ta nhảy xuống, sẽ tương đương với sáu ngàn năm trăm vạn.. không đúng, là hơn sáu ngàn bốn trăm chín mươi chín vạn chín ngàn ba trăm năm trước sao chổi đâm vào địa cầu, mấy con cá này sẽ y như khủng long tuyệt chủng hết…”

Tiền Tiểu Phi thực sự hoàn toàn lạc đề, lạc đến bất luận hiện đại cổ đại nam nữ già trẻ bần hàn phú quý đều biết hắn lạc đề. Nam nhân đương nhiên cũng biết.

“Ta nói…” Nam nhân muốn kéo Tiền Tiểu Phi về vấn đề chính, hắn không phải tới đây để nghe Tiền Tiểu Phi nói về vận mệnh của cá trong hồ, mà tới để… Chết tiệt! Chính là, nghe lung tung một hồi, chính hắn cũng quên tới để làm gì!

“Nói cái gì mà nói!” Tiền Tiểu Phi thấy nam nhân mở miệng, lập tức ngắt lời, đồng thời cũng đã nói xong cái đoạn lạc đề kia, bắt đầu chuyển sang chủ đề khác, “Ngươi không cần giải thích, cũng đừng vọng tưởng ta sẽ tha thứ cho ngươi! Nói cho ngươi biết, ta vĩnh viễn… Ân… một thời gian dài… cũng không có tha thứ cho ngươi!”

Giải thích? Nam nhân mạc danh kỳ diệu (không hiểu gì cả), bộ dạng hắn giống đến để giải thích lắm sao?! Không phải Tiền Tiểu Phi bị đau mắt chứ?

Trong lòng tự bảo phải nhẫn nại, ở trước mặt kẻ địch hắn thống hận nhất, nam nhân cũng chưa từng không khống chế được cảm xúc, hiện tại cư nhiên bị một tiểu tử chọc giận.

Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn mà, nam nhân tự nhủ.

“Ta vì cái gì phải giải thích?” Nam nhân nhẫn nại nhẫn nại rồi lại nhẫn nại, cuối cùng nghiến răng hỏi.

“Ngươi lừa ta, còn hỏi vì cái gì!” Tiền Tiểu Phi hiên ngang lẫm liệt nói dõng dạc, “Ngươi có biết, vì một câu nói của ngươi, ta thiếu chút nữa tự sát!”. Vừa nghĩ đến sinh mệnh tuổi trẻ tươi đẹp của mình thiếu chút chôn vùi trong tay hắn, Tiền Tiểu Phi liền thấy chán nản.

“Xem ra Sa Ngữ đối với ngươi không tệ, trước khi đi vẫn còn muốn giúp ngươi một phen.” Nam nhân lập tức hiểu rõ ngọn nguồn.

“Hắn chính là người thiện lương, không đành lòng thấy ta bị ác nhân lừa gạt.” Tiền Tiểu Phi nói.

“Thiện lương? Ha ha…” Nam nhân cười không nhịn nổi, “Ta lần đầu nghe thấy có người nói Sa Ngữ thiện lương!”

“Ngươi… Không sao chứ?” Phản ứng của nam nhân làm Tiền Tiểu Phi không hiểu nổi, hắn cũng đâu có nói cái gì kì quái, làm sao lại khiến người ta cười thành như vậy?

“Ta tốt lắm, bất quá ngời nghe ta nói xong, chỉ sợ sẽ không tốt thôi.” Nam nhân cuối cũng cũng ngừng cười, vẻ mặt làm Tiền Tiểu Phi mao cốt tủng nhiên.

“Thiện lương Sa Ngữ của ngươi đã từng vì một nữ nhân mà tự tay giết ca ca của hắn…”

Lời nói của nam nhân như một dây leo độc, không ngừng uốn lượn sinh trưởng, gắt gao quấn quanh Tiền Tiểu Phi, làm cho hắn hít thở không thông.

Sa Ngữ luôn ôn nhu mỉm cười với hắn, Sa Ngữ thường xuyên lộ ra vẻ mặt đau thương ấy, cư nhiên…

“Như thế nào? Biết chân tướng rồi sợ hãi?” Nam nhân vừa lòng với phản ứng của Tiền Tiểu Phi, “Có phải là bắt đầu hối hận chính mình từng cùng một kẻ tự tay giết huynh thân cận qua?”

Tiền Tiểu Phi cúi đầu thật lâu, đến khi ngẩng lên, ánh mắt nhìn về phía nam nhân đã tràn đầy kiên định, không có lấy một tia nghi ngờ.

“Mỗi người đều có một bộ mặt bị che dấu đi, hoặc tàn nhẫn, hoặc ôn nhu, hoặc thiên chân, hoặc lõi đời, không có ai phơi bày hết bản thân mình ra trước mặt người khác, mỗi người tự thân đều có một loại tự bảo hộ, đó chính là bản tính của con người.”

Cho nên ta một chút cũng không hối hận, Tiền Tiểu Phi tự nói trong lòng. Ngược lại, hắn còn thấy thực may mắn, tối hôm trước khi nói câu kia, hắn chính là hy vọng Sa Ngữ có thể tha thứ cho người khác, mà hiện tại, hắn còn hy vọng Sa Ngữ có thế tha thứ cho chính bản thân mình.

Bản tính con người? Nam nhân kinh thường lặp lại trong lòng. Hắn gặp qua, con người chỉ có ích kỷ, tham lam, cùng vĩnh viễn không dừng lại giết chóc, cái gọi là mặt bị che dấu cũng chỉ có thể là những loại bản tính này thôi.

Nam nhân nhìn về phía Tiền Tiểu Phi, hắn bỗng nhiên rất muốn biết bộ mặt người này che dấu là như thế nào, so với hiện tại còn ngu xuẩn hơn, hay là lại vô cùng khôn khéo. Hoặc là cả hai đều không phải, mà là một bản chất xấu xí?

“Ngươi không cần nhìn ta như vậy,” Tiền Tiểu Phi bị nam nhân nhìn chằn chằm đến mất tự nhiên, “Bộ mặt ngươi che dấu kia khẳng định không phải ôn nhu gì, nói không chừng còn đẫm máu hơn bây giờ.”

Thực ra Tiền Tiểu Phi không phải muốn nói vậy, chính là nam nhân nhìn khiến hắn không tự nhiên, nên mới cố ý nói lớn tiếng để che dấu, nhưng hắn cũng không ngờ nam nhân cư nhiên chấp nhận.

“Nga, nguyên lai là như vậy…” Nam nhân cố ý tỏ vẻ đăm chiêu, sau đó lạnh giọng nói, “Nếu đều đã bị ngươi nhìn thấu mà lại không thể hiện chút thì thực xin lỗi ngươi rồi…”

Không cần! Tiền Tiểu Phi hiện tại đã biết rõ thế nào là đào hố chôn mình, chính là nguyên bản hố bẫy người khác, kết quả chính mình nằm vào.

Nhìn nam nhân từng bước tới gần mình, Tiền Tiểu Phi răng đập vào nhau lộp cộp, đầu cũng hoạt động hết khả năng, cuối cùng nghĩ ra một lý do: “Uy! Thế nào là mặt bị che dấu chứ, sao cho thể tùy tiện cho người khác biết, chúng ta cũng không phải quen thuộc đến thế, đúng không?”

Nam nhân dừng lại, chóp mũi hắn cách mặt Tiền Tiểu Phi chỉ có 0.01.cm, Tiền Tiểu Phi thậm chí có thể cảm nhận được hô hấp của hắn.

Tiền Tiểu Phi không biết hắn nghĩ gì, nhưng là mình đúng là đã thoát được một kiếp.

Rốt cục, nam nhân mở miệng, giọng nói hoàn toàn mất đi độ ấm, trở nên dị thường xa lạ: “Ngươi nói đúng, chúng ta cũng không phải là rất quen thuộc. Cho ngươi một ngày thu dọn dồ đạc, ngày mai ta phái ngươi đưa ngươi rời khỏi Xuân Phong Môn.”

Nói xong, nam nhân bước đi, để lại Tiền Tiểu Phi một người đứng sững sờ.

Tình trạng gì thế này, sao không ai giảng giải cho hắn một chút đi? Nam nhân là muốn đuổi hắn đi sao, kính nhờ, hắn cũng có muốn ở lại đây đâu, chính là hắn bị giam lỏng mà! Nói cứ như là hắn ở lại không đi! Não tên kia có phải là bị ngâm nước rồi không?

Một phen tự hỏi xong xuôi, Tiền Tiểu Phi vẫn không tìm được lý do gì để giải thích. Bất quá, hắn hiểu được một việc, chính là sự khác nhau giữa hiện đại và sáu trăm năm trước quả nhiên là không thể san bằng.

Quên đi, mặc kệ hắn nghĩ thế nào, chính mình có thể rời khỏi đây vẫn là chuyện đáng mừng. Tiền Tiểu Phi nghĩ tới tương lai tốt đẹp phía trước, nhanh chóng thu dọn đồ đạc [kỳ thực hắn cũng chẳng có thứ gì, mấy thứ mang đến từ thể kỷ hai mươi mốt đến đều để cả trên người, bọc đồ chỉ dùng để chứa đủ thứ thượng vàng hạ cám chôm được từ vệ môn].

Trong lúc Tiền Tiểu Phi hưng phấn không ngủ được, bên kia nam nhân cũng không ngủ.

Thả hắn đi có lẽ là đúng, tuy không thể nói rõ vì sao, nhưng nam nhân có dự cảm rằng, Tiền Tiểu Phi sẽ thay đổi tất cả mọi thứ của hắn, bao gồm cả tinh thần cùng vật chất.

Mà hắn, thực chán ghét thay đổi.