Khung cảnh mặt trời mọc là khoảng khắc đẹp nhất.

So sánh với vẻ đẹp tĩnh lặng đạm mạc khi mặt trời lặn, nó càng thêm đồ sộ càng thêm tráng lệ lộng lẫy.

Nơi đường chân trời xa xôi lộ ra một tiểu thái dương, đem bột phấn vàng nhạt thâm thuý rải từ trên bầu trời cao vời vợi xuống mặt biển xanh thẳm óng ánh.

Vương Liên Hoa chân trần đứng trên bờ cát, nước biển sáng sớm lành lạnh trượt lên làm ướt chân y rồi lại trượt xuống.

Y dường như đã đứng ở đây thật lâu, cũng dường như được ngưng kết từ làn sương sớm mông lung, chỉ một kiện y bào thuần trắng cùng một bóng dáng gầy yếu dị thường lại làm cho người ta nhịn không được cảm thấy đau lòng.

Thẩm Lãng đứng sau y, thay y khoác lên áo choàng, nói: “Buổi sáng gió lạnh, cẩn thận hàn khí nhập thân.”

Vương Liên Hoa chậm rãi đem tầm mắt chuyển lên mặt hắn.

“Trời đã sáng.”

Thẩm Lãng dùng tay vuốt gọn sợi tóc bị gió thổi tán loạn của y, dùng dây cột tóc *** tế buộc hảo, cúi đầu đáp: “Ban ngày luôn sáng.”

Vương Liên Hoa cúi đầu nhìn bóng dáng ảnh ngược của hai người họ trong nước, thấy nó bị cánh hoa vừa rơi xuống tạo thành từng đợt sóng nhỏ làm nhòa hình ảnh.

“Kết thúc rồi…”

Thẩm Lãng sửng sờ một chút: “Cái gì?”

Vương Liên Hoa xoay người, buồn bã nhìn hắn đem hai chữ kia nặng nề nói thêm lần nữa: “Kết thúc rồi…”

Tầm mắt xẹt qua bờ vai y, trên mặt Thẩm Lãng lộ ra nét kinh ngạc.

Bởi vì hắn nhìn thấy một chiếc thuyền lớn đang hướng tới chỗ họ.

Cờ hiệu tung bay, một chữ to phất phới trong gió.

Chu.

Vương Liên Hoa bình tĩnh đi sượt qua người hắn, lưu lại một câu.

“Thẩm Lãng, chúng ta quay về Trung Nguyên đi.”

Lát sau, y nghe được câu trả lời với thanh âm đồng dạng bình tĩnh: “Được.”

Ai cũng không quay đầu lại.

Cho nên, ai cũng không nhìn được biểu tình trên mặt đối phương.

Thất Thất ngày càng gầy, gầy tới độ khiến người đau lòng.

Nàng từ trên thuyền chạy vội xuống, chạy thẳng tới chỗ Thẩm Lãng, chưa ngừng lại đã huy qua một cái tát.

Thanh âm thanh thúy giòn tan vang lên, tiếng khóc anh anh của nàng cũng cất lên.

Nước mắt từng giọt từng giọt rơi dài trên gò má, hung hặng nện vào ngực Thẩm Lãng, nghiền nát tim hắn.

Ôm lấy vai nàng, ôn nhu nói: “Thất Thất, thật xin lỗi...”

Chu Thất Thất mờ mịt nhìn hắn một lát, đột nhiên gắt gao ôm hắn, khóc rống lên như một hài tử bất lực yếu ớt. Thẩm Lãng vỗ nhẹ lưng nàng, dịu dàng an ủi.

Nàng thương hắn như vậy, hắn sao có thể phụ nàng?

Hùng Miêu Nhi đứng xa xa nhìn, kinh ngạc nhìn họ.

“Miêu nhi, ngươi làm sao vậy?” Thẩm Lãng nhìn hắn, đập ngực hắn một cái, cười nói, “Không  nhận ra ta nữa sao?”

Hùng Miêu Nhi nghếch miệng nở nụ cười, nói: “Cuối cùng cũng tìm được các ngươi.”

Thẩm Lãng nghi hoặc hỏi:”Nói đến ta cũng thắc mắc, sao các ngươi lại tìm được tới đây?”

Hùng Miêu Nhi sửng sốt, tầm nhìn hướng về phía Chu Thất Thất.

“Là đội thuyền của cha ở cảng khẩu Minh Châu thành nhìn thấy một người chèo thuyền thất hồn lạc phách, nghe bọn họ kể lại chuyện tình phát sinh ở trên biển.” Chu Thất Thất vừa lau đi nước mắt vừa nói, “Chúng ta liền đi theo lộ tuyến người kia nói tìm tới đây, hoàn hảo gần chỗ phát sinh chỉ có một tiểu đảo này, bằng không thật không biết tới khi nào mới có thể tìm được tới đây.”

Thẩm Lãng nói: “Vất vả các ngươi.”

Giọng Chu Thất Thất hơi gắt: “Đây cũng đâu phải là lần đầu tiên.”

Thẩm Lãng chỉ đành áy náy cười cười.

Hùng Miêu Nhi cao thấp đánh giá hắn, hỏi: “Tên khốn Đường Thiên Hàng kia có thương tổn các ngươi không?”

Thẩm Lãng lắc đầu: “Ta không sao.”

“Kia…” Hùng Miêu Nhi đưa mắt lia tới hướng y, “Hắn không sao chứ?”

Thẩm Lãng run lên, chợt nghe tiếng Vương Liên Hoa truyền tới, không chút khác thường nào thậm chí còn nhẹ nhàng êm tai.

“Miêu Nhi lo lắng ta sao?”

Hùng Miêu Nhi gân cổ lên: “Ai… Ai lo lắng… Lo lắng ngươi a…”

Vương Liên Hoa cười trêu: “Từ khi nào Miêu Nhi trở lên nói lắp như thế?”

Mặt Hùng Miêu Nhi đỏ lên, chi chi ngô ngô nửa ngày cũng chẳng nói được câu nào đầy đủ. Này cũng làm Vương Liên Hoa tò mò không thôi, y theo tính tình thẳng thắng của hắn, nghe được câu nói đầy khiêu khích kia đáng lẽ phải rống to phản bác lại, liền hỏi tiếp: “Miêu Nhi, ngươi trở nên ngốc nghếch sao.”

Chu Thất Thất vội nói: “Đại ca hắn.. hắn bởi vì ngồi trên thuyền quá lâu nên có chút say sóng.”

Vương Liên Hoa hồ nghi dò xét hắn, nhìn lâu tới nỗi Hùng Miêu Nhi đổ mồ hôi lạnh đầy đầu, đột nhiên y xì một tiếng nở nụ cười, túm lấy hắn: “Nguyên lai Miêu Nhi bị say sóng, này dễ lắm nha, giờ lên thuyền để thiên hạ đệ nhất thần y ta đây sắc thuốc cho ngươi, đảm bảo thuốc tới bệnh trừ.” Hùng Miêu Nhi thế nhưng không phản kháng, mặc cho y kéo mình lên thuyền

Chu Thất Thất nắm lấy cánh tay Thẩm Lãng, lệ nơi đáy mắt vẫn chưa khô, trên mặt nở ra nụ cười.

“Thẩm Lãng, chúng ta trở về đi.”

Thẩm Lãng cười nhìn nàng, sau đó nhẹ gật đầu.

Vô cùng cát tường an hòa.

Thật sự, hết thảy đều rất cát tường an hòa.

Rượu là thứ tốt a.

Rượu so với nữ nhân càng khiến người mất hồn.

Vương Liên Hoa hiện tại ôm một vò rượu ngồi ở mũi thuyền, uống vô cùng ngon  miệng. Đã lâu rồi y chưa được hưởng qua tư vị của rượu, thân thể tựa hồ không thể chịu được chất lỏng cay độc bất thình lình lảm dạ dày ẩn ẩn đau đớn, đồng thời cũng là một phen tư vị thống khoái khác. Cho nên y quyết định bỏ qua  việc so đo hương vị tốt xấu của rượu, chú tâm di chọc ghẹo Hùng Miêu Nhi.

“Miêu Nhi, ngươi nói xem, rượu giống cái gì?”

Hùng Miêu Nhi tức giận: “Còn có thể giống cái gì? Giống nước!”

Vương Liên Hoa lắc đầu: “Đúng vậy, nhưng rượu cũng giống nữ nhân.”

Hùng Miêu Nhi hung hăng nốc vài hớp, rú lên: “Ngươi lại nói bậy.”

Vương Liên Hoa chậc chậc vài tiếng, nói: “Rượu giống nước, mà nữ nhân cũng giống nước, nếu cả hai đều như nước, vậy chẳng phải rượu cùng nữ nhân đều giống nhau sao.”

Hùng Miêu Nhi nghe mà nhức cả đầu, cả buổi cũng chẳng đáp được gì.

“Cái gì… Cái gì nước a nữ nhân a, nói chuyện thì ngươi hảo hảo nói chuyện, dùng lưỡi nhiều như vậy làm gì.”

Vương Liên Hoa cúi sát vào hắn, ám muội nói: “Rượu cùng nữ nhân, ngươi thích cái nào hơn?”

Hùng Miêu Nhi phản xạ theo quán tính tránh y thật xa: “Ngươi lại muốn đùa giỡn cái gì vậy?”

Vương Liên Hoa nháy mắt mấy cái, cố ý giả bộ bộ dáng ủy khuất: “Ở trong lòng Miêu Nhi ta thật sự bất kham như vậy sao?”

Hùng Miêu Nhi hơi sửng sốt, gãi đầu không biết làm sao.

“Đúng...a không.. không đúng, ta.. là... “

Vương Liên Hoa ha ha cười to, vỗ một phát vào vai hắn: “Miêu Nhi, ngươi là người tốt.”

Hùng Miêu Nhi không đề phòng, bị y vỗ cho một cái nghẹn luôn rượu ở yết hầu, ho đến nỗi mặt đổi cả màu.

“Vương Liên Hoa, ngươi...khụ khụ.. ngươi, ngươi.. “

Thấy bộ dáng chật vật của hắn, Vương Liên Hoa cười rất chi là đắc ý.

“Ta thế nào?”

Vương Liên Hoa trừng y: “Ngươi thật sự là… Thật sự là…” Suy nghĩ nửa ngày, rốt cục nghĩ đến một hình dung từ, “… Kẻ gây tai hoạ!”

Vương Liên Hoa nghiêm trang nói: “Từ xua nay kẻ gây tai họa thường là hình dung nữ nhân, chẳng lẽ Miêu Nhi cho rằng ta là nữ nhân?”

Hùng Miêu Nhi tức tới nỗi đỉnh đầu bốc cả hơi nước, nhưng lại chẳng tìm được câu nào để phản bác.

Không thể trêu vào, chẳng lẽ không thể trốn sao? Xoay người đi hướng khoang thuyền.

Vương Liên Hoa gọi hắn: “Uy, người ta phu thê cửu biệt trùng phùng (xa cách lâu ngày gặp lại), giờ này không chừng đang làm gì đó, không lẽ ngươi muốn vào xem bên trong đang xảy ra chuyện gì sao?”

Thân mình Hùng Miêu Nhi cứng đờ, bước chân ngừng lại.

Thần sắc của hắn thật quái dị, kinh hoảng, bất đắc dĩ, thậm chí là áp lực cùng thống khổ.

Vương Liên Hoa nhìn hắn, nhẹ nhàng cười.

“Người tốt phần lớn đều không hiểu thế nào là gạt người, Miêu Nhi, ngươi cũng như vậy.”