Kang Je Hwa theo tôi về nhà, trên đường đi, mặt tên đó trông kiểu nhìn thật khó đoán.

Ờ... Thật sự là rất khó đoán đấy!

Tôi còn không quên dặn hắn:

- Nhắc trước với cậu, nơi ở của tôi không giống với con người chút nào!

Kang Je Hwa mỉm cười, chẳng giống vẻ ngạc nhiên hay là chế giễu gì cả, thật khiến tôi muốn cười.

Trên tay hắn vẫn là hai bì đồ nặng trịch, trong khi tôi lại chỉ mang mỗi ba lô đi học, tên đó cũng mang ba lô nhưng có vẻ nặng hơn tôi nhiều.

Nhìn thấy trán tên đó vã mồ hôi, tôi chạnh lòng:

- Đưa tôi xách!

Kang Je Hwa lắc đầu:

- Để tớ xách cho! Tớ là bạn trai cậu mà!

Tôi cười cười, quả thật, nghe cậu ta tự nhận là bạn trai tôi, cảm giác nó cứ lâng lâng sao sao ấy! Với lại, cũng tại cậu ta đẹp trai, cũng có thể so với thần tượng nên tôi đương nhiên là cảm thấy rất chi sảng khoái, tam trạng phới phới bước đi.

Đi ngang qua dãy hành lang, tôi nhìn thấy một bóng người đi vào một căn phòng, căn phòng đó là ở ngay bên cạnh phòng tôi, thật sự là rất trùng hợp nghen.

Chẳng phải là hắn ta sao?

Tôi cười, thật sự ngày hôm đó tôi chỉ nghĩ hắn ở cùng dãy với tôi thôi, tại vì âm thanh ở đây "lọt lòng" khá tốt nên nếu như nhà nào mở nhạc thì y như rằng cả tòa nhà đó đều nghe thấy.

Thật chẳng thể ngờ lại ở sát nhà cô như vậy, chắc chắn là suốt ngày sẽ nghe cô ầm ĩ suốt rồi.

Chỉ nghĩ đến đây, cô phì cười, khiến Kang Je Hwa ngạc nhiên.

- Cậu cười gì vậy?

Tôi lắc đầu, cười xuề xòa, tiếp tục bước:

- Không có gì, chỉ thấy vui vui một chút thôi.

Làm sao mà tôi biết được, nhờ câu nói của tôi, tên đó cứ nghĩ là tôi vui vì đến nhà hắn chớ.

Tôi lấy chìa khóa căn hộ trong cặp, mở cửa phòng.

- E hèm... - Tôi ho khan một tiếng, nhìn tên đó nhắc nhở - Kang Je Hwa, phòng tôi rất kinh khủng.

Tên đó vẫn cười, chỉ có điều mặt hắn đỏ lên, đưa tay gãi gãi đầu.

Tôi mở cửa, đứng nghiêng người một bên cho hắn nhìn thấy một góc bên trong căn phòng, mỉm cười:

- Mời vào.

Kang Je Hwa bước vào căn hộ của tôi, mắt tên đó, giống như kiểu là lần đầu tiên thấy nhà vậy.

Mặt hắn từ lúc bước vào nhà tôi luôn luôn ở trạng thái ửng hồng, có lúc còn là đỏ lựng nữa, nhìn khuôn mặt đẹp trai kia đi, tôi chỉ muốn cắn cho hắn một phát!

- Sao... Cậu thấy sao hả? - Tôi nhìn hắn, ngây ngô cười, hắn ta cũng cười, vẫn là cái điệu bộ đưa tay gãi gãi đầu đó.

Ừ, phải công nhận, nhìn nhà tôi như một cái chuồng lợn, đúng hơn là hơn cái chuồng lợn.

Trên bàn, rất nhiều vỏ bánh vỏ kẹo ly nước ngọt mà tôi ăn uống xong vẫn để đó, dưới nhà, dưới giường, khắp nhà toàn là giấy, đồ lặt vặt.

Trời ạ, còn có đồ lót của tôi nữa.

Mặt Kang Je Hwa ngày một đỏ lên, hắn đứng im nhìn toàn bộ căn nhà, thật sự chuyện này là ngoài sức tưởng tượng của hắn.

Kim Soo Hyun ngồi trên một chiếc ghế, bên cạnh, người tạo mẫu tóc vẫn nhìn anh chăm chú, chỉnh lại tóc cho anh, còn tô thêm chút son hồng.

Môi anh vẫn mấp máy từng từ, thể hiện rõ một sự tập trung cao độ, đây là đoạn quan trọng, nhất định phải thuộc lời nhân vật bằng được, bắt buộc phải thuộc đến từng câu từng chữ.

Anh ngồi dưới tấm dù lớn mát dịu, đặt bên cạnh bàn là một hộp kem lạnh, bên cạnh hộp kem còn có một chai nước khoáng.

"Em là cô gái đầu tiên anh yêu thật lòng kể từ khi ra đời...

Em không bình thường, không dịu dàng như bao cô gái khác...

Nhưng anh yêu con người của em!"

Đôi mắt đen của anh đột nhiên sáng lên, vụt qua một suy nghĩ...

Người con gái không bình thường...

Khóe môi anh cong lên, gương mặt điển trai xuất hiện một nụ cười.

Cô gái đó, cô ấy thật đúng là không bình thường chút nào. Gương mặt nhỏ nhắn, mái tóc đen nhánh dài xù xòa rối bù, nhưng tính cách, thật sự là rất kiêu ngạo, bất bình thường.

- Soo Hyun, cậu ổn chứ? - Đạo diễn nhìn cậu cười cười, anh gật đầu.

- Em không sao, chúng ta bắt đầu đi! - Anh mỉm cười, đứng dậy đi đến cảnh quay.

Đạo diễn So nói to vào loa, đi đến giàn quay phim:

- Mọi người bắt đầu thôi!