Một đêm khi mà Sương Lan Nhi tỉnh lại, cái nóng như thiêu đốt của mùa hè đã được một trận mưa lớn xối xuống làm dịu bớt, tiếng mưa rơi độp độp, đánh vào vạn vạn cỏ cây hoa lá, một mùi hương trong trẻo mát lạnh tràn ngập gian phòng.

Nàng mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn rèm trướng tuyệt luân tinh xảo trước mắt, một ngón tay cũng không buồn động đậy.

Không lâu sau, một tiểu nha hoàn phát hiện ra nàng đã tỉnh, vừa hoảng sợ vừa vui mừng hô lớn: “Lan phu nhân tỉnh rồi, Lan phu nhân tỉnh rồi!”

Lan phu nhân?

Nàng nhẹ nhàng thở dài một hơi, lại chậm rãi khẽ nhắm mắt lại.

--- ------ ------ --------

Sáng hôm sau trời vẫn mưa.

Ánh sáng âm u xuyên qua nhưng khe hở cửa sổ chiếu vào chiếc gương đồng mà trong gương là dung mạo tái nhợt của một nữ tử. Hôn mê hơn 10 ngày, gương mặt của Sương Lan Nhi đã hết sưng, khôi phục lại dung mạo như trước đây, chỉ là trên trán lưu lại một vết sẹo sau cái lần mà Quế ma ma nện vào đầu nàng. Bất quá, vết sẹo này đã kết vảy, mọc lên lớp da non hồng nhạt, mấy ngày nữa chắc chắn sẽ không lưu lại bất cứ dấu vết gì.

Sương Lan Nhi theo nghề y đã nhiều năm, cũng không khỏi kinh ngạc mà khâm phục thuốc trị thương ở vương phủ này thật sự là kỳ diệu, nếu thay bằng thuốc trị liệu dân gian thì ít cũng phải một tháng mới có thể hết sưng.

Lúc này, “nàng” ở trong gương đang xa xăm nhìn nàng, nàng cũng nhìn “nàng”. Hai bên nhìn nhau chăm chú, đều không cử động, đều lâm vào trầm tư.

Qua một hồi, cung nữ Tiểu Tịch muốn đến thay Sương Lan Nhi chải tóc. Khi ngón tay vừa đụng vào bả vai nàng, nàng khẽ run lên, chỉ nói thật nhỏ: “Không cần y phục phức tạp, như thế này là tốt rồi.”

Tiểu Tịch có chút lúng túng “Nhưng mà…. Phu nhân, người phải đi yết kiến Vương phi.”

Sương Lan Nhi đứng dậy đi đến cửa “Ta không ngại, đem ô đến đây đi”.

Trong tiếng mưa rơi tí tách, trong vương phủ rộng lớn này, nàng cùng Tiểu Tịch cứ chuyển hết chỗ ngoặt này đến chỗ ngoặt khác, đi qua hết khuôn viên này đến khuôn viên khác, đều là cảnh đẹp tinh túy mỹ lệ.

Nơi này cảnh sắc tầng tầng lớp lớp đều bao phủ bởi một màn mưa bụi mông lung huyền ảo, hướng mắt nhìn ra xa không thấy điểm kết thúc, nhưng lại như một cái nhà giam hoa lệ mà hư ảo.

Đi thật lâu thật lâu, cuối cùng hai nàng đi tới một biệt viện tao nhã nơi được bao lấy bởi một rừng trúc xanh, nơi đó gọi là Khả Viên.

Đình đài lầu các được xây ở chính giữa một cái hồ nhỏ, đi qua chín khúc cầu kiều là đến nơi Vương Phi thường ngày nghỉ ngơi .

Quế ma ma sáng sớm đã đứng ở trước cửa chờ, thấy Sương Lan Nhi, Quế ma ma liền đẩy cửa ra, cũng ác ý mà liếc nàng một cái, khinh miệt nói: “Ngươi là cái loại gì mà cũng xứng để cho Vương Phi chờ ngươi, quả nhiên sinh ra đã là tiện nhân, thật không biết xấu hổ.”

“Quế ma ma, không được vô lễ. Lan nhi muội muội mới đến, không biết đường, đến muộn cũng có thể thứ lỗi.”

Thanh âm tao nhã truyền từ trong phòng đến, lạnh nhạt cao xa, phảng phất như tiếng suối chảy nơi khe núi tĩnh lặng.

Sương Lan Nhi chậm rãi bước vào phòng, cảm thấy dưới chân thực thoải mái, mềm mịn vô cùng, thật giống như đi trên một thảm hoa. Nàng nghi ngờ nhìn lại, không khỏi giật mình tại chỗ.

Nơi này được trải kín bởi một màu xanh của thảm lụa Tây Vực, màu xanh quấn lấy hoa văn trang nhã, viền vàng được thêu tinh xảo, Bạch Liên Hoa một đóa rồi một đóa như nở rộ bên chân nàng, trông thật sống động. Nếu không phải đã biết dưới chân chải thảm thì có lẽ nàng còn tưởng mình đang đứng giữa một liên hoa hải đường.

Thảm Tây Vực là một vật bảo vô cùng trân quý, cả phòng này đều thật phô trương, xa hoa đến cực hạn, từ khi sinh ra đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy.

Người phía trước giống như chú ý đến biểu cảm của nàng, từ từ mở miệng nói: “Lan nhi muội muội không cần kinh ngạc. Thân thể ta xưa nay đều rất yếu, Vương gia sợ rằng lúc ta đi bộ sẽ ngã, cho nên mấy thứ thảm Tây Vực này đều là chàng không nhọc khổ cực đến Tây Vực chính mình đem về. Lan nhi muội muội đến đây ngồi đi.”

Sương Lan Nhi từ trong kinh ngạc cũng dần hoàn hồn trở lại, theo thanh âm kia mà ngẩng đầu.

Trong ánh mắt chỉ thấy một nữ tử mặc y phục màu xanh lam nằm trên một nhuyễn tháp thuần trắng.

Duy chỉ nhìn một cái từ xa xa đã đủ làm cho Sương Lan Nhi cũng phải rung động. Nữ tử trước mắt nếu chỉ dùng từ đẹp để nói thì thật là kém cỏi, nếu nói nàng là tiên tử hạ phàm cũng không đủ. Lông mày cong tinh tế, như hai con thuyền giữa dòng mênh mông, ý cảnh phiêu diêu lay động lòng người. Chiếc mũi cao thẳng thanh tú, giống thanh sơn thẳng đứng giữa màn mưa bụi. Đôi môi đỏ mọng khẽ động, giống như hoa mẫu đơn chậm rãi nở rộ.

Đẹp là vậy, chỉ tiếc sắc mặt của nàng trắng khác hẳn với bình thường, trắng đến gần như trong suốt, giống như vừa chạm vào đã vỡ.

Sương Lan Nhi nhẹ nhàng hít một hơi, trong lòng cảm thán, một nữ tử nhu hòa mỹ lệ như vậy, khó trách Thụy Vương gia lại che chở nàng trong lòng bàn tay như vậy, không tiếc đến Tây Vực đem về rất nhiều thảm quý, trải kín cả căn phòng.

Lúc này, những cung nữ ở Khả Viên dẫn nàng ngồi xuống. Một cung nữ khác bưng một khay bạch ngọc bước tới, đem ly trà xanh đặt trước mặt Sương Lan Nhi.

Sương Lan Nhi lập tức hiểu ra, đây chính là muốn nàng – một thiếp thân mới được gả vào vương phủ phải kính trà thỉnh an chính phi.

Nàng đang định đưa tay ra đón lấy, không ngờ Vương phi lại phất tay, âm thanh uyển chuyển nói: “Trứ Mặc, ngươi lui ra đi. Lễ nghi phiền phức, ta xưa nay rất chán ghét. Nếu là đều phụng dưỡng Vương gia, tỷ muội chúng ta làm sao phải khách khí như thế.”

Dứt lời nàng liền nhìn Sương Lan Nhi một cái, mỉm cười: “Đúng rồi, Lan nhi muội muội, muội còn chưa biết tên ta. Tên ta là Thu Khả Ngâm. Trước mặt người khác thì muội gọi ta là Vương Phi nhưng khi nào chỉ có hai người thì gọi là kêu Khả Ngâm ta sẽ rất vui, ta chỉ hơn muội hai tuổi thôi.”

Sương Lan Nhi ngồi, khách khí cứng nhắc cười.

Tầm mắt của nàng dừng lại ở bên cạnh cổ áo tinh sảo của Thu Khả Ngâm, nơi đó thêu mấy con bướm vàng xinh đẹp, đôi cánh rung động như muốn bay. Quanh cổ đeo ngọc lưu ly ngũ sắc rực rỡ, làm tôn lên da thịt bên trong của Thu Khả Ngâm.

Xa xỉ đẹp đẽ quý giá!

Sương Lan Nhi đáy lòng kỳ thực khinh thường.

Cùng nhân nhưng không cùng mệnh, vì sự sủng ái đối với Vương phi xinh đẹp này mà biến nàng thành vật hi sinh, mà dùng những sinh mệnh vô tội để đổi lấy. Cũng không biết tạo bao nhiêu tội nghiệt tàn nhẫn như thế, Vương phi nàng chịu được sao?

Thu Khả Ngâm thấy Sương Lan Nhi vẫn nhìn y phục của mình mà suy nghĩ xuất thần, cũng không biết là đang nghĩ cái gì. Thu Khả Ngâm liền chống khuỷu tay lên, quay đầu lại phân phó cung nữ: “Đan Thanh, ngươi đi vào trong lấy y phục và trang sức lần trước của Phong lão đến đây, mặc kệ là nói như thế nào thì Lan muội muội hiện tại cũng là người của Vương gia. Không thể ăn mặc đơn giản được”

Đan Thanh chần chờ một lúc: “Nhưng đây đều là Vương gia đặt làm cho người”.

Thu Khả Ngâm nhấc tay áo, đôi tay trắng trẻo phất một cái, nàng thở dài nói: “ Lan Nhi muội muội vóc dáng cũng gần giống như ta, y phục trang sức cũng chỉ là vật ngoài thân, cái thân thể rách nát này của ta, còn có thể sống được bao lâu, còn yêu cầu đòi hỏi cái gì…….”

Đan Thanh nghe vậy, hốc mắt đỏ lên: “ Vương Phi, người ngàn vạn lần đừng nói như vậy, người nói vậy nô tỳ rất đau lòng.”

“Ta nói ngươi đi lấy thì ngươi đi đi”

“Vâng Vương Phi”

Không lâu sau, Đan Thanh đem đến một một đống đồ vật, đi rất chậm chạp, hiển nhiên là không tình nguyện. Đem y phục và trang sức đặt ở chiếc bàn bên cạnh Sương Lan Nhi, nàng liếc Sương Lan Nhi một cái “ Cầm lấy đi, đây là phần thưởng Vương Phi ban cho ngươi”

“Đa tạ ân điển của Vương Phi”

Sương Lan Nhi khách khí đáp lại, trên mặt nàng không xuất hiện bất cứ một biểu cảm nào nhưng trong đáy lòng thì cười lạnh.

Nếu như nàng là kẻ ham vinh hoa phú quý thì trước kia làm sao phải chạy trốn? Mà Thu Khả Ngâm lúc biết nàng chạy trốn không được, còn tự mình phá tấm thân xử nữ , nàng ta sẽ không còn thuốc dẫn chữa bệnh nữa, vì sao còn đối tốt với nàng? Hay là bản thân nàng vẫn còn giá trị lợi dụng? Cho nên giờ phút này nàng muốn biết Thu khả Ngâm đến tột cùng là đang dùng loại thuốc gì.

Thu Khả Ngâm chậm rãi ngẩng đầu, sóng mắt lay động, trong suốt, nàng cười phân phó: “Đan Thanh , ngươi chọn một bộ đưa cho Lan Nhi muội muội thay. Ta muốn nhìn xem có vừa người của muội ấy không. Đúng rồi, đem trâm ngọc cài lên tóc cho muội muội nữa.”

“Vâng, Vương phi” Đan Thanh đáp lời, sau đó quay lại mời Sương Lan Nhi đi đổi y phục.

Sương Lan Nhi cũng không cự tuyệt, đi theo đến một phòng thất.