Mưa vẫn rơi, dòng nước bên dưới vẫn cứ trong suốt nhìn thấu xuống tận đáy, thậm chí còn có thể nhìn thấy cỏ cây phía dưới cũng phe phẩy.

Mưa đập vào mạn thuyền, thân thuyền, tạo nên âm thanh như một cô gái đang sướng lên một khúc nhạc thanh thúy, âm sắc thư thả thoải mái, luồn qua những cây lau đung đưa ven bờ, luồn qua từng khe núi điệp điệp xanh mướt, luồn qua cả những dải sóng trên bề mặt sông sâu.

Sương Lan Nhi tay cầm chặt chuôi của chiếc ô màu trắng.

Lúc này mưa giăng trên mái tóc dài đen mượt, dọc trên thân sáo đang cầm trong tay hắn, nhẹ nhàng không một chút tiếng động. Hắn vẫn đứng ở đầu thuyền, bóng dáng cô đơn, nàng chưa bao giờ thấy qua ai lại có dáng vẻ cô tịch đến như vậy, ở tại nơi này xung quanh là núi rừng hùng vĩ, sông ngòi bao phủ, lại càng thêm tịch liêu hiu quạnh.

Nàng vẫn chăm chú nhìn, chưa từng dời đi tầm mắt, thậm chí thời gian trôi qua vội vàng nàng cũng không có cảm giác.

Qua thật lâu, thật lâu.

Hắn rốt cục cũng động đậy

Nàng cả kinh, sợ ánh mắt bị phát hiện, nàng vội vàng cúi đầu, nhìn chằm chằm vào dòng sông chảy bên dưới đang phản chiếu lại thân hình của hắn đứng cô liêu một mình.

Tiếng nói của ông lão chèo thuyền vang lên đánh vỡ bầu không khí yên lặng, tay vẫn cầm gậy chèo thuyền bằng trúc rẽ nước hướng về phía trước vừa nói: “Cô nương, công tử, người ta thường nói mười năm mới có dịp cùng ngồi thuyền qua sông, đã có duyên sao không cùng trò chuyện, mọi người cùng làm bằng hữu tốt của nhau.”

Nam tử áo trắng vẫn đứng im bất động.

Sương Lan Nhi thì nhìn ông lão cười cười.

Người kia nhẹ nhàng lắc đầu “Nếu đã không ai nói gì thì ta đây tự mình luyện giọng vậy. Hai người đừng ngại khó nghe là được.”

Rồi một giọng hát hùng hồn to rõ lượn lờ khắp khe núi, dư âm vang xa.

… Xuyên qua những làn sóng hung tợn… đạp lên những vùng đất nguy hiểm… một thân đầy gan góc… giăng lưới đón lốc xoáy, giăng lưới nghênh dòng nước thác… hơ hơ…nước phi ngàn dặm, thuyền ta vượt lên, theo gió, vượt sóng vươn ra biển rộng…

Mưa dần dần tạnh. Có ngọn gió thổi qua mái tóc, cảm giác như vườn qua nhẹ nhàng.

Cúi đầu nhìn xuống dòng nước xanh biếc thấy cả bầu trời thăm thẳm một màu trong vắt, một khắc kia trong lòng nàng thấy tĩnh lặng đến kỳ lạ, như quên hết mọi ưu phiền trên đời, nguyện rơi vào cõi thần tiên sông núi xinh đẹp này…

*** ***

Sông dài như đến vô tận, chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã nhanh đến buổi đêm.

Phía chân trời xa xa, phía trên như có tấm thảm đen nhung lụa trùm xuống, vô số những vì sao giăng đầy trời như khuynh đảo cả bề mặt dòng sông, sáng ngời những vì sao tinh tú.

Gậy trúc một đường cắt ngang qua mặt nước óng ánh như gương.

Gần giờ tý, ông lão chèo thuyền không kìm được sự buồn ngủ, ngáp một cái thật to. Ông thì thào lẩm bẩm: “Cuối cùng cũng đến rồi.” Dứt lời, người chèo thuyền tới gần bờ, từ trên thuyền lấy một cái móc sắt, chuẩn bị quăng dây về phía bờ. Động tác rất nhanh và thành thạo, ông lão hét to một tiếng: “Nhị vị đứng vững.”

“Binh” một tiếng, con thuyền đã cập bờ, Sương Lan Nhi theo đó mà lung lay một cái, khi đứng vững lại, ngẩng đầu lên đưa mắt nhìn lại thì không thấy bóng dáng nam tử áo trắng kia nữa.

Nàng nhìn bốn phía xung quanh mới phát hiện bến tàu này thật sự vô cùng hoang vắng, nơi nơi đều là núi trúc, lúc này lại bị bóng đêm bao phủ, cảm giác như có mãnh thú đang rình rập xung quanh.

Nàng không quen với tình huống như thế này, không khỏi có chút sợ hãi, vội vàng níu lấy ông lão chèo thuyền: “Ông à, làm phiền xin hỏi đi Việt Châu như thế nào?”

Lão già thuận tay vuốt râu một cái “Đi qua ngọn núi trước mắt này là đến thành Việt Châu. Thành Việt Châu vốn là bốn phía được bao bọc bởi núi, chỗ lõm xuống là những bình nguyên đồng bằng, chẳng lẽ cô nương chưa từng tới Việt Châu sao?”

Sương Lan Nhi gật đầu “Ta không quen đường, đã trễ thế này không thể qua núi được, xin hỏi ta có thể qua đêm ở đâu?”

Ông già chỉ tay về một nơi xa xa, ở vách núi hình như có lộ ra căn nhà có ánh sáng nhàn nhạt “Chính là nơi đó, có một ngôi miếu, phàm là những người đi qua không có chỗ nghỉ chân đều có thể ngủ lại, không thu tiền. Cô nương hãy vào đó tá túc một đêm.”

Sương Lan Nhi nhìn phía rừng rậm, hình như có con đường nhỏ đi thông lên núi, nàng lại hỏi: “ông cũng cần phải tìm chỗ tá túc qua đêm, hay là ta và ông cùng đi?” Kỳ thật nàng lo trời quá tối, đường nhỏ lại có nhiều nhánh rẽ, vạn nhất lạc đường thì nàng biết làm thế nào?

Ông già khoát tay “Ta muốn đi đến Trần gia trang ở đối diện, nơi đó có bằng hữu tốt của ta, đã lâu không gặp.”

“A” Thanh âm của nàng hơi thất vọng.

Lúc này nam tử áo trắng kia đã sớm không thấy bóng dáng, xem ra nàng chỉ có thể dựa vào chính mình mà đi tìm ngôi miếu kia để ngủ lại.

Tuy là sợ hãi nhưng nàng cũng chỉ có thể bám theo đá Tử Lộ một đường đi lên núi.

Đường núi thật dài lại sâu thẳm thẳm, yên tĩnh đến rợn người, đi mãi như không có điểm cuối. Đêm qua nàng cũng không được ngủ, đến nay có lẽ sức chịu đựng cũng đã đến cực hạn. Bầu trời tối đen, ánh trắng dần dần bị mây che phủ, ảm đạm không chút ánh sáng. Phía trước lại càng đen hơn, bản thân còn không nhìn thấy được năm ngón tay, rơi vào đường cùng, nàng miễn cưỡng lấy tay vạch cỏ cây hai bên mà đi về phía trước.

Có lẽ trời sinh nàng vận khí không tốt

Vốn là trong núi rừng âm u nàng cũng không có lo lắng sẽ có thú dữ săn mồi. Nhưng ngay trước mặt nàng giờ xuất hiện một đôi mắt màu xanh biếc như hai điểm sáng, nàng nhíu mày, chỉ cảm thấy hai tia sáng lành lạnh kia giống như ma trơi.

Đợi đến khi nàng rốt cục cũng thấy rõ thứ đó hơi cong cong, trên mình còn loang lổ màu sắc hoa văn, nàng mới phản ứng lại, đây là một con báo, mà hai điểm sáng xanh biếc kia chính là đôi con mắt của nó.

Lúc bấy giờ nàng bị dọa đến run người.

Bản năng lệnh cho nàng không ngừng sờ soạng khắp thân thể mình, muốn tìm một vật gì đó để hộ thân. Chính là nàng mang trên mình là một thân y nữ, không phải là hiệp nữ, trên người không có dao cũng chẳng có kiếm, mấy cái kim khâu thì có thể làm được gì?

Nàng nghĩ lần này chết chắc rồi.

Con báo kia nhảy lên, đánh về phía nàng. Cũng không biết lấy đâu ra dũng khí, nàng nhặt lên một nhánh cây dài nhọn, chọc thẳng được vào mắt con báo, đó là nơi duy nhất mà nàng có thể thấy rõ được.

Con báo bị chọc vào mắt, nó rú lên một tiếng điên cuồng thảm thiết. Ngay sau đó nó lại đứng vững, ánh xanh u ám trong mắt phát ra hai luồng kim tuyến, nó ngoác miệng thật to, lộ ra những chiếc răng nhọn hoắt, vận sức tấn công trả thù trong cơn tức giận.

Lúc này nỗi sợ hãi đi từ chân lên đến đỉnh đầu.

Xong rồi, nàng nên làm cái gì bây giờ?

Gia cừu chưa báo, lẽ nào nàng lại phải táng thân trong bụng cầm thú, lẽ nào Sương gia nhà nàng từ nay về sau sẽ phải vác trên lưng cái tội danh thông đồng với địch phản quốc. Nàng oán, cuộc đời này thật sự bất công, chẳng lẽ ông trời cũng đứng về phía những kẻ cường quyền kia, làm cho nàng gặp phải đủ loại bất hạnh, lại có thể trách cứ ai.

Thời gian không cho nàng lựa chọn.

Bên tai nàng chỉ nghe thấy tiếng con báo rú lên một tiếng điên cuồng, một thứ mùi buồn nôn từ trong miệng con báo phả vào mặt, con báo trong tức khắc nhảy chồm đến.

Nàng nghiêng người tránh thoát, thế nhưng cánh tay phải đã bị trúng móng vuốt của nó, nàng đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Không những thế mùi máu ở nơi rừng rú tối tăm này lại càng tỏa ra nồng đậm, con báo hung dữ lại càng thêm khát máu, hưng phấn hung hăng hơn…