“Thơm quá ——” Lạc Diệc đi vào phòng bếp, một tay ôm sau lưng Kim Nhật, tay kia luồn xuống nách trộm một miếng thịt trên đĩa.

Kim Nhật buồn cười vỗ cái tay không an phận của hắn, “Chút nữa là tới giờ cơm! Ngươi đều lớn tướng, còn trộm ăn vụng?”

Lạc Diệc một bên chạy nhanh đem thịt bỏ vào trong miệng, một bên nhỏ giọng la hét: “Hảo ngoan, tay đều bị chụp đỏ ——”

Kim Nhật vừa bực mình vừa buồn cười đem bát đũa đưa cho hắn, “Ngươi đi ra ngoài trước, một chút là có thể ăn cơm.”

Lạc Diệc cầm bát đũa ra khỏi phòng bếp, Kim Nhật nhìn bóng dáng hắn, cười cười, chuẩn bị mang cơm ra.

Lúc này, truyền đến chuông cửa, Kim Nhật còn không có phản ứng lại, chợt nghe thấy Lạc Diệc kêu, “Kim Nhật, có người tìm ngươi——”

A? Tìm ta, như thế nào có thể? Kim Nhật buồn bực, đi hướng cửa.

Lạc Diệc đứng bên cạnh cửa, cửa đang mở, ngoài cửa đứng hai vị nam tử mặc màu đen tây trang. Kim Nhật nghi hoặc nhìn họ, hắn không biết hai người này.

“Ta là Kim Nhật, xin hỏi có chuyện gì sao?” Kim Nhật nghi hoặc hỏi.

Hai nam tử tách ra hai bên, một vị nam tử đi đến, hắn mặc quần áo bình thường, quần áo cực có thưởng thức, đỏ tươi phụ trợ diên mạo cực kỳ suất chúng của hắn.

Kim Nhật mặt xoát trắng, lui ra phía sau từng bước, cái gì cũng không nói nên lời.

Lạc Diệc vội vàng đỡ thắt lưng hắn, đem hắn ôm vào trong ngực, ánh mắt sắc bén nhìn bọn họ: “Các ngươi là ai?”

“Đừng khẩn trương, đừng khẩn trương.” Hồng y nam tử cười đến thực quyến rũ, “Ta không có ác ý. Không mời ta vào nói chuyện sao.”

Lạc Diệc không trả lời, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm ba người bọn hắn, trên chân đã dọn ra tư thế tiến công.

Nhưng Kim Nhật trầm mặc một lúc, giữ chặt tay Lạc Diệc, tránh ra, “Vào đi.”

Lạc Diệc tất nhiên sẽ không làm trái quyết định của Kim Nhật, lúc này mới tránh ra.

Chờ hồng y nam tử ngồi trên sô pha trong phòng khách, chắc hẳn hai vị nam tử mặc màu đen tây trang là bảo tiêu, chỉ thấy bọn hắn không ngồi mà đứng sau sô pha.

Kim Nhật lôi kéo tay Lạc Diệc, vẫn không buông, nắm thật chắc, Lạc Diệc cũng phản thủ cầm tay hắn, tựa hồ đang an ủi.

Kim Nhật lôi kéo Lạc Diệc, đi đến bên sô pha, nhưng không ngồi xuống.

“Lạc Diệc, hắn là phụ thân ta, Kim Thần!” Kim Nhật nói với Lạc Diệc.

“Cái gì, phụ thân?” Lạc Diệc có chút không thể tin nhìn Kim Nhật, lại nhìn Kim Thần, khuôn mặt hai người có chút giống, nhưng nhìn thế nào Kim Thần nhiều nhất cũng chỉ là ca ca Kim Nhật.

“Úc, xin chào!” Lạc Diệc tiến lên, vươn tay cầm tay Kim Thần, vốn định goi một tiếng bá phụ, nhưng nhìn diện mạo hồng y nam tử, thế nào cũng không nói được.

“Xin chào!” Kim Thần cũng cầm tay Lạc Diệc, “Cảm ơn ngươi trong thời gian qua đã chiếu cố Kim Nhật.”

“Hẳn là.” Lạc Diệc thản nhiên đáp.

“Lạc tiên sinh, về chuyện ngươi cùng Kim Nhật, ta đã biết.” Kim Thần tiến nhập chủ đề.

“Chuyện này không liên quan Lạc Diệc.” mặt Kim Nhật vẫn tái nhợt, lúc này tựa hồ càng thêm trắng.

“Kim Nhật, đừng lo lắng, Lạc tiên sinh muốn cùng ngươi cùng một chỗ, nên chuẩn bị trả giá, không phải sao?” Kim Thần có chút trêu tức.

“Không phải lúc trước ngươi nói ngươi buông tha cho ta sao?” Kim Nhật đã có điểm hỏng mất, bụm mặt vô lực ngồi ở trên sô pha bên cạnh.

Lạc Diệc vội tiến lên ôm hắn, cũng nhìn về phía Kim Thần, biểu tình không hề hữu hảo giống vừa rồi, “Các ngươi có mục đích gì?”

“Ta nói, ta không có ác ý.” Kim Thần giơ hai tay lên.

Hắn lại nhìn về phía Kim Nhật, “Lúc trước ta nói ta buông tha cho ngươi, nhưng không nói sau khi ngươi rời đi có thể tìm người khác!”

Kim Nhật khẩn trương đến độ run rẩy, “Đừng, đừng nói nữa. . . . . .”

Hắn không biết Lạc Diệc sẽ có phản ứng gì, hắn là người thông minh, nhất định sẽ nghe ra ý tứ của hắn? Mấy ngày này hắn vẫn muốn cùng Lạc Diệc thẳng thắn, chính là hắn rất tham lam, trong lòng nói với chính mình, nhiều một ngày, liền nhiều một ngày, nhưng không nghĩ tới phụ thân sẽ đến đây, tội ác lớn nhất của hắn sẽ bại lộ trước mặt Lạc Diệc một cách trắng trợn tàn nhẫn nhất.

Hắn cùng với Kim Thần, đúng vậy, chính là phụ thân hắn, kỳ thật trước kia vẫn đều là quan hệ tình nhân.

Đúng vậy, hắn cùng phụ thân hắn, bọn họ, là loạn luân!

Quan hệ xấu xí tà ác nhất, hắn nghĩ rốt cục đã chạy thoát, có thể bắt đầu một lần nữa, chính là, lại ở bên cạnh người hắn yêu nhất, bằng phương thức tàn nhẫn nhất, bị vạch trần vết sẹo chảy máu đầm đìa.

“Nga?” Kim Thần thoáng kinh ngạc, “Ngươi còn chưa nói cho hắn?”

Kim Nhật run rẩy, càng thêm mai chính mình vào sô pha.

“Bất luận hắn muốn nói cho ta cái gì, ta cũng không để ý.” Lạc Diệc đã đoán được quan hệ của bọn họ, nhìn bộ dáng này của Kim Nhật, hắn rốt cục hiểu được vì cái gì Kim Nhật vẫn đều nói nếu hắn biết hắn nhất định sẽ rời xa hắn. Hắn cảm thấy cực kỳ đau lòng, tình yêu đồng tính vốn liền phi thường gian khổ, cần gì phải để ý người khác sẽ nghĩ cái gì? Hắn để ý chỉ là hiện tại Kim Nhật yêu hắn, Lạc Diệc, mà không phải những người khác.

“A?” Kim Nhật mạnh ngẩng đầu, lăng lăng nhìn Lạc Diệc, nước mắt tràn ra lưu lại vệt nước loang lổ trên khuôn mặt nhỏ nhắn.

Lạc Diệc vừa buồn cười lại đau lòng, rút ra khăn tay trên bàn, nhẹ nhàng lau khô mặt Kim Nhật, “Có phải ngươi muốn nói cho ta điều đó? Ngốc nghếch, vì sao phải lo lắng như vậy? Ta yêu ngươi, bởi vì ngươi là ngươi, hiện tại người ngươi yêu là ta, không phải sao? Về phần quá khứ, ta mặc dù không có cơ hội tham dự, nhưng quá khứ đều là quá khứ, chúng ta là muốn hướng tới tương lai!”

“Là, phải . . . . .” Kim Nhật vừa khóc vừa đem đầu nhào vào lòng Lạc Diệc, hắn đã rối rắm chuyện này lâu lắm, hiện tại trải qua, có cảm giác vừa thoát nạn một kiếp, khóc không bao lâu, liều trầm ngủ trong lòng Lạc Diệc.

Kim Thần nhìn hai người bọn họ, biểu tình cũng nghiêm túc lên, không hề giống vừa rồi, “Lạc tiên sinh, chúng ta cần nói chuyện.”

“Được.” Lạc Diệc nhẹ nhàng ôm Kim Nhật, “Ta đưa hắn vào phòng trước.”

Kim Thần gật đầu, không nói gì, Lạc Diệc đưa Kim Nhật về phòng rồi đi ra.

“Vị tiên sinh này, ngươi có yêu cầu gì cứ việc nói thẳng.” Kim Nhật ngồi xuống.

“Ân.” Kim Thần nghiền ngẫm, tựa hồ lo lắng nên sắp xếp ngôn ngữ như thế nào, “Kim Nhật là con trai ta, trước kia cũng là ân, một trong những vị tình nhân của ta.”

Lạc Diệc ngẩng đầu trừng hắn, không đánh gãy lời hắn.

“Ta là song tính luyến, có rất nhiều tình nhân, cho nên tư sinh tử cũng không ít, Kim Nhật chính là một trong số đó. Ban đầu ta cũng không biết Kim Nhật là con ta, một lần ở quán bar ngẫu nhiên gặp hắn, liền mang hắn về, đương nhiên, khi đó ta vẫn không biết hắn là con ta. Chúng ta làm tình nhân một thời gian, thẳng đến có một ngày, ta gặp mẫu thân hắn. Đương nhiên, ta cũng không nhớ rõ mẫu thân hắn, nàng bất quá cũng chỉ từng là một trong các tình nhân của ta, ta cũng không biết nàng sinh con, tất cả chỉ là do nàng trả thù. Nàng yêu cầu Kim Nhật đi quyến rũ ta, cố ý làm ta “ngẫu ngộ” hắn ở quán bar. Ở thời khắc cuối cùng, nói cho ta biết ta cùng Kim Nhật là phụ tử. Nàng cho rằng như vậy không những có thể trả thù ta, còn có thể thương tổn Kim Nhật, đây cũng là một loại trả thù khác, ai bảo Kim Nhật là con ta.” Kim Thần thở dài một hơi.

“Sau khi Kim Nhật biết chuyện này, hắn không thể tiếp thu cảm tình vặn vẹo như vậy, sau khi mẫu thân hắn trả thù, liền điên cuồng chạy trốn, ta chỉ cho rằng khi đó tinh thần nàng không tốt, không nghĩ đến nàng lại xảy ra tại nạn qua đời. Kim Nhật bị song trọng đả kích, cả người sắp hỏng mất, chờ tang sự mẫu thân hắn xong, liền kiên trì rời khỏi.”

“Ta sợ hắn một người sẽ xảy ra chuyện, liền nói với hắn, mẫu thân hắn làm chuyện như vậy với ta, hắn cũng là đồng lõa, ta sẽ không khinh địch buông tha hắn, cưỡng chế giữ hắn lại.”

“Hắn dù sao cũng là con ta, hơn nữa chúng ta cũng là tình nhân một thời gian, phát sinh chuyện như vậy, ta lại phát hiện ta thật sự yêu hắn. Nhưng ta biết tính hắn, hắn rất sạch sẽ, có thể nhận tình cảm đồng tính, nhưng không thể nhận tình cảm đồng tính trong phụ tử.”

“Ta lấy cớ lưu hắn lại, an bài tại một tràng biệt thự, lại an bài một bác sĩ tâm lý. Trải qua hai năm trị liệu, Kim Nhật mới cơ bản xem như khôi phục khỏe mạnh. Ta nghe bác sĩ tâm lý đề nghị, quyết định buông tha hắn, nếu lưu hắn lại bên người, dòng máu trong người chính là vấn đề mấu chốt, chuyện này không thể giải quyết được.”

“Ta trả hắn tự do, nhưng cũng cho hắn một vòng cổ, bên trong có chức năng định vị, hơn nữa chỉ cần hắn cắn phá hủy, ta sẽ biết hắn xảy ra chuyện, sẽ đi cứu hắn. Chính là, khi ta biết đoạn thời gian trước hắn thiếu chút nữa gặp chuyện nhưng không cắn nát vòng cổ, ta thực sinh khí. Hắn căn bản là không nghĩ quay về bên người ta, kể cả phải chết! Nói như thế nào, ta cũng là phụ thân hắn. Ta cho người điều tra hắn, biết chuyện của các ngươi, lần này đến đây, ta chỉ muốn xem ngươi là dạng người gì, có đáng giá để ta phó thác hắn cho ngươi không.” Kim Thần nhìn Lạc Diệc, nở nụ cười.

“Ta thật cao hứng, ngươi, không tồi. Bối cảnh của ngươi ta cũng hiểu biết chút ít, ban đầu ta lo lắng ngươi chỉ là vui đùa, nhưng biểu hiện vừa rồi của ngươi, ta biết ngươi là thật tâm. Ta đã gặp nhiều người, thật thật giả giả không ai có thể lừa gạt ta. Ngươi, không tồi, ta có thể an tâm đem Kim Nhật giao cho ngươi.”

“Cám ơn!” Lạc Diệc rốt cục bật cười, “Xin ngài yên tâm, có ta ở đây Kim Nhật một chút ủy khuất cũng sẽ không phải chịu.”

“Ta tin ngươi!” Kim Thần đứng lên, nắm tay Lạc Diệc, mang theo bảo tiêu ly khai.

Lạc Diệc trở lại phòng, Kim Nhật còn đang ngủ, hắn cũng nằm lên giường, nhẹ nhàng hôn môi Kim Nhật, cũng chìm vào giấc ngủ.

*******************

Lúc tỉnh lai, trời đã tối. Lạc Diệc mở mắt, phát hiện Kim Nhật đang nhìn hắn.

Lạc Diệc phản thủ ôm Kim Nhật, “Tỉnh?”

“Ân.” Kim Nhật nhìn Lạc Diệc, “Lạc Diệc, ta. . . . . . , chuyện của ta, phụ thân đều nói cho ngươi?”

“Đúng.”

“Ngươi, ngươi không biết ta. . . . . . Ta thực bẩn sao?” Kim Nhật nói xong vùi đầu vào chăn, “Ta cùng phụ thân ta. . . . . .”

“Ngốc!” Lạc Diệc đem mặt Kim Nhật nâng lên, “Kim Nhật, ngươi hãy nghe ta nói, đồng tính luyến ái vốn không phải xã hội kỳ thị, rất nhiều người cũng không có biện pháp nhận, bởi vì nó là tình yêu phát sinh giữa nam nhân cùng nam nhân. Tình cảm của ngươi cùng phụ thân ngươi cũng như thế, hai người hấp dẫn nhau, yêu nhau, vốn không cần để ý cái nhìn của người khác.”

“Nhưng mà, vốn là vì mẫu thân ta mới tiếp cận hắn, ta, ta không phải bởi vì thích hắn mới tiếp cận hắn. Tuy khi đó ta cũng không biết hắn là cha ta.”

“Chính là, sau đó ngươi thích hắn, không phải sao? Bằng không sau khi ngươi biết hắn là phụ thân ngươi cũng sẽ không hỏng mất như vậy.”

Kim Nhật gật đầu.

“Thì phải là, tình yêu của hai người, không có gì là bẩn hay không bẩn. Chính là tình yêu đơn thuần.” Lạc Diệc ôm Kim Nhật, hôn trán hắn, “Đương nhiên, ta hy vọng hiện tại ngươi sẽ càng yêu ta nhiều hơn.”

“Ta yêu ngươi.” Kim Nhật gắt gao ôm Lạc Diệc, nước mắt hạnh phúc chảy xuống.

“Ta cũng yêu ngươi!” Lạc Diệc phản thủ ôm hắn, tình yêu ấm áp lan tràn đầy căn phòng.