_______________

Editor: Tử Sắc Y

"Nương làm sao mà chán ghét nàng như vậy? Chẳng lẽ là bởi vì ca ca sao?" Lam Hân Nhi đã đoán được vài phần, ca ca của nàng là hạng người gì, nàng vô cùng rõ ràng.

Ôn Nương gật đầu nhẹ, nhưng nàng cũng không thừa nhận là Lam Ngọc có lỗi gì, nếu không nói sai, chính là hắn không kháng cự lại được Lam Linh!

Lam Hân Nhi cười cười, Lam Linh chẳng những là cái đinh trong mắt nàng, cũng là gai trong thịt nương nàng, nếu đã đâm, thì đương nhiên phải muốn nhổ đi!

"Nương, nếu nàng đã khiến người chán ghét như vậy, thì loại trừ nàng là được." Lam Hân Nhi nói phong khinh vân đạm, tựa như muốn giết Lam Linh còn dễ hơn so với giết chết một con kiến.

Nghe vậy, Ôn Nương lập tức cả kinh, mặc dù nàng hận không thể xé nát gương mặt của nàng ta, nhưng nàng chưa từng nghĩ tới sẽ giết nàng ta, nàng ta thế nhưng là người của thái hậu, từ trong một chữ một câu của Lam Trí Thân, Ôn Nương cũng đã đoán được thái hậu gả Lam Linh cho Yến Kinh Hàn là có mục đích khác, nếu nàng động tới người của thái hậu, thì thái hậu có thể tha cho nàng sao?

"Hân Nhi, Lam Linh là người bây giờ chúng ta không thể động được, ta từ trong hàm ý của cha ngươi đã cảm giác được thái hậu cô cô gả nàng cho Yến Kinh Hàn là có mục đích khác, nếu chúng ta động đến nàng, tất nhiên là sẽ phá hư kế hoạch của thái hậu, nếu thái hậu biết tất nhiên là sẽ không tha cho chúng ta đâu, lại nói, phàm là con cờ, cuối cùng cũng không có kết quả gì tốt, chúng ta cần gì phải tự thân động thủ, chờ mục đích của thái hậu cô cô ngươi đạt được, nàng tất nhiên là sẽ loại trừ nàng (LL)."

Ôn Nương phân tích lợi hại, ôn nhu khuyên Lam Hân Nhi bỏ đi ý niệm muốn giết Lam Linh ở trong đầu, điều này đương nhiên không phải là nàng có lòng thương hại gì, mà chỉ là nàng lo lắng cho Lam Hân Nhi tự rước lấy họa mà thôi.

"Nương, đến bây giờ ngươi vẫn chưa rõ sao? Lam Linh là quân cờ của thái hậu cô cô, vậy ta không phải sao? Trong lòng hoàng thượng và thái hậu cô cô sớm đã có khoảng cách, ta lại xen lẫn giữa bọn họ, so vớiLam Linh kia cũng không khá hơn bao nhiêu, chỉ sợ là sớm muộn gì cũng đều là một chữ "Chết"." Khoé miệng Lam Hân Nhi mang theo một nụ cười khổ, giống như có lẽ đã nhìn thấu hết thảy.

Ôn Nương đau lòng một trận, kỳ thật nàng làm sao không biết chứ? Mặc dù nàng là phụ nhân, mặc kệ chuyện triều chính, nhưng ngẫu nhiên nàng cũng có thể từ bên Lam Trí Thân nghe được một chút tiếng gió, chỉ là nàng không muốn tin tưởng Hân nhi nàng cũng là con cờ mặc thái hậu tùy ý bố trí.

"Nương, nhân sinh ngắn ngủi hơn mười năm, chỉ muốn vì sống trước vì chính mình, cho dù tan xương nát thịt, ta cũng không tiếc!"

Mấy ngày nay, Lam Hân Nhi sớm đã suy nghĩ cẩn thận, gia tộc vinh quang cái gì, rồi sứ mệnh đích nữ, và cái gì nhất cùng vinh cùng bại (ý là một tập thể cùng thành cùng bại, chỉ sự đoàn kết), hoàn toàn chính là thái hậu cô cô lấy cớ! Nàng ta chỉ coi nàng như đá kê chân để ngồi hưởng vinh hoa phú quý của nàng ta!

Nàng không yêu vinh hoa, cũng không thích phú quý, nàng chỉ yêu nam nhân khiến cho nàng phải hồn khiên mộng nhiễu!

Cùng với sự thống khổ và không cam lòng chết đi, còn không bằng ra tay đánh cược một lần, dù chỉ một lát ngắn ngủi, nàng cũng tuyệt không hối hận!

"Hân Nhi, ngươi muốn làm cái gì? Ngươi cũng đừng dọa nương đó." Ôn Nương lập tức khẩn trương, nắm chặt lấy tay Lam Hân Nhi.

"Nương, ngươi không cần lo lắng, chỉ cần ngươi nguyện ý giúp ta, ta bảo đảm ta sẽ bình yên vô sự đứng ở trước mặt ngươi." Lam Hân Nhi vỗ vỗ bàn tay Ôn Nương cười nói, nàng đương nhiên biết rõ nhược điểm của nương ở chỗ nào, nhược điểm ấy chính là nữ nhi nàng đây, lấy nàng đặt cược thì nương nàng có thể vì nàng mà làm bất cứ chuyện gì!

"Được, Hân nhi, ngươi bảo nương làm cái gì, nương nhất định sẽ giúp ngươi làm được!" Ôn Nương hít sâu một hơi, vì con gái của nàng, không có chuyện gì nàng không dám làm.

Không thể nghi ngờ, tình thương của mẹ là vĩ đại, nhưng tình thương vĩ đại của Ôn Nương lại khiến cho Lam Hân Nhi rơi vào vạn kiếp bất phục!

Sau khi ăn trưa, Yến Kinh Hàn đi thư phòng, Lam Linh nhìn xuyên qua cửa phòng thấy bên ngoài mưa phùn không ngừng rả rích như cũ, giữa cơn mưa phùn ấy lại có một tầng sương mù mênh mông lượn lờ, khiến cho rừng trúc ở trong sương mù mưa phùn ấy như ẩn như hiện, nhìn không rõ, đột nhiên ánh mắt Lam Linh chợt lóe lên, nhìn về phía Thu Diệp ở một bên che mặt bằng mạng, lập tức khóe miệng khẽ cong lên.

Lam Linh biết rõ bình thường sau bữa tối Yến Kinh Hàn sẽ đi thư phòng xử lý công văn, không ngoài ý muốn, trước giờ hợi sẽ không rời khỏi thư phòng, ngày hôm nay cơn mưa này chỉ sợ đến tối cũng chưa ngừng lại được, giống như thiên thời địa lợi (ý nói là trời đất hài hoà để có thể làm việc gì đó) vậy, chỉ cần có nhân hoà, thì việc ngâm ở trong Huyền Băng đàm nửa canh giờ sẽ không có vấn đề lớn gì.

Nghĩ tới đây, Lam Linh cũng không lập tức mở miệng nói với Thu Diệp, bởi vì nói quá sớm, nàng ấy tất nhiên là sẽ lo lắng ngang, vẫn nên chờ đến tối rồi nói sau.

Thời gian rất nhanh đã đến buổi tối, quả nhiên như Lam Linh đoán, sau khi Yến Kinh Hàn dùng bữa tối xong liền đi thư phòng, bên ngoài vẫn mưa phùn rả rích sương mù mênh mông như cũ, hơn nữa lớp sương mù này càng dày hơn, thiên thời địa lợi này đối với Lam Linh mà nói càng thêm có lợi hơn.

Thu Diệp đứng ở sau lưng Lam Linh, có chút không rõ đêm nay tiểu thư làm sao vậy, vào thời gian thường ngày, sau khi dùng qua bữa tối, tiểu thư sẽ súc miệng, rồi sau đó nói với nàng trở về phòng mình, nhưng đêm nay tiểu thư cũng không vội súc miệng, cũng không nói mình trở về phòng, chẳng lẽ tiểu thư có chuyện gì muốn phân phó nàng đi làm sao? Trong lòng Thu Diệp suy đoán, nhưng nàng cũng không hỏi ra tiếng, chỉ lẳng lặng đứng ở sau lưng tiểu thư nhà mình.

"Thu Diệp, ta muốn ngươi giúp ta làm một chuyện, ngươi có bằng lòng hay không?" Lam Linh để quyển sách trên tay xuống, xoay người nhìn về phía Thu Diệp nhỏ giọng hỏi.

"Tiểu thư, ngài nói chuyện gì? Ngài muốn phân phó nô tỳ làm cái gì, nô tỳ đều muôn lần chết không chối từ, nơi nào có câu "Có nguyện ý hay không" chứ?"

Thu Diệp cũng là một nha đầu thông minh, nàng thấy tiểu thư giảm giọng thấp xuống hết mức, thì đã biết rõ tiểu thư không muốn cho người ở bên ngoài nghe được nội dung của các nàng nói chuyện, cho nên nàng cũng giảm giọng thấp xuống.

"Tốt lắm, ngươi cởi y phục của ngươi ra cho ta mặc, rồi ở trong phòng chờ ta trở lại." Lam Linh nói xong liền đứng lên, cởi bỏ thắt lưng tơ tằm, rồi cởi áo ngoài trên người xuống.

"Tiểu thư, ngài muốn làm cái gì?" Thu Diệp lập tức hơi khẩn trương, ánh mắt nhìn về phía Lam Linh lại mang theo rất nhiều sự lo lắng.

"Ngươi vẫn nên không biết mới tốt." Lam Linh cười cười, nàng biết rõ mặc dù Yến Kinh Hàn lãnh khốc, nhưng hắn không phải là một người không biết phân biệt, chỉ cần Thu Diệp cái gì cũng không biết, dù cho bị Yến Kinh Hàn phát hiện, hắn cũng sẽ không làm khó nàng.

"A, vậy tiểu thư, ngài nhất định phải cẩn thận, nhất định phải nhanh trở lại đó." Thu Diệp cũng không hỏi nữa, nhanh chóng cởi áo ngoài của mình, giúp Lam Linh mặc vào.

"Giúp ta búi kiểu tóc giống như ngươi." Lam Linh lại phân phó một câu.

"Vâng."

Rất nhanh, Thu Diệp giúp tiểu thư nhà mình búi một kiểu tóc giống mình như đúc, lại lấy mạng che mặt của mình đeo vào trên mặt tiểu thư, chợt nhìn qua, thật đúng là có thể lấy giả làm thật!

"Nếu vương gia về sớm, thì ngươi cứ nói cho hắn biết là ta buộc ngươi làm như vậy, nhất định là hắn sẽ không làm khó ngươi." Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, Lam Linh vẫn dặn dò với Thu Diệp một câu.

"Tiểu thư..." Nghe tiểu thư nhà mình vừa nói như vậy, tim Thu Diệp lại nhảy lên, nàng biết rõ nàng vốn không cản được bất cứ quyết định nào của tiểu thư, cho nên nàng chỉ có thể nói tiếp: "Tiểu thư, ngài là cát nhân thiên tướng (tướng cát nhân, bạn nào muốn biết xin search gg), nhất định là sẽ không bị vương gia phát hiện."

Một thân ăn mặc này của tiểu thư, đương nhiên là Thu Diệp biết rõ tiểu thư muốn tránh khỏi tầm mắt của vương gia, nàng không muốn cho vương gia biết rõ nàng đi làm cái gì, mặc dù Thu Diệp cũng không biết tiểu thư nhà nàng muốn đi làm cái gì, nhưng nàng biết rõ chuyện này nhất định vô cùng quan trọng, nhất định không thể để cho vương gia biết được.

Lam Linh khẽ gật đầu, nhanh chóng bước ra gian phòng, khép cửa phòng, cầm lấy cái ô đặt dưới mái hiên cong, bắt chước tư thế đi đường của Thu Diệp đi thẳng tới cửa viện.

Cải trang giả dạng, hơn nữa còn có lớp sương mù dày đặc che dấu, Lam Linh thành công tránh khỏi tầm mắtcủa Lưu Vân, thuận lợi đi ra Tùng Trúc Viện.