Editor: Yosa_Truong

Lam Linh có chút nhức đầu, chỉ một Yến Kinh Hàn thôi đã làm cho nàng cực kỳ phiền não rồi, nếu thêm một Mộ Dung Tiếu Trần nữa, Lam Linh không biết nàng sẽ phải ứng phó như thế nào nữa.

Mộ Dung Tiếu Trần thấy Lam Linh khẽ nhăn nhăn đôi mi thanh tú, trong nội tâm than nhẹ một tiếng, biết rõ Lam Linh đã nhận ra hắn có cảm tình với nàng, hắn vốn dĩ không muốn còn sớm như vậy đã nói cho nàng biết, sợ dọa nàng chạy, nhưng hắn vẫn là không thể che dấu được tim mình, từng giờ từng phút đều muốn đến gặp nàng, từng giờ từng phút đều muốn đem nàng khảm vào trong ngực.

"Linh nhi, ta..."

Mộ Dung Tiếu Trần mới vừa mở miệng, liền bị Lam Linh nhẹ giọng cắt đứt, "Quản gia trở về rồi, ngài nhanh khiến Thu Diệp tỉnh lại đi."

Nhìn đôi mắt Lam Linh không có có một tia gợn sóng, Mộ Dung Tiếu Trần cười nhạt một tiếng, hắn biết rõ Lam Linh không muốn để hắn nói ra, nàng đang trốn tránh!

"Linh nhi, ta yêu nàng ba năm, tìm nàng ba năm, đợi nàng ba năm, vô luận nàng hiện tại nghĩ như thế nào, ta đều sẽ không buông tha, ta đời này không phải nàng không lấy!" Mộ Dung Tiếu Trần một hơi nói xong, im lặng, ánh mắt thủy chung rơi vào trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Lam Linh, kiên định và chấp nhất!

Lam Linh lại càng thêm đau đầu, bản tôn thân thể của nàng không phải là một khuê nữ không bước chân ra khỏi cửa nửa bước sao? Tại sao ba năm trước lại trêu chọc phải Mộ Dung Tiếu Trần? Khó trách hắn muốn giúp nàng thoát khỏi thân phận Hàn vương phi để đi Bắc Trữ, hắn đây là muốn mang mình cao bay xa chạy nha!

Nói đùa gì vậy!

Nàng dù rằng muốn chạy, cũng không thể dán lên người hai chữ "Bỏ trốn", điều này cũng quá bôi nhọ nàng danh tiếng của Dạ Linh nàng cùng Yến Kinh Hàn rồi, sau này nếu như phu quân tương lai biết được, nàng dù có 10 cái miệng cũng không thể kêu oan.

Lam Linh mặc dù đã có dự định rời khỏi Yến Kinh Hàn, cũng không muốn dùng loại chuyện như vậy để nhục nhã hắn, nàng cũng không muốn nửa đời còn lại cô độc lẻ loi, nếu như gặp được một nam nhân ấm áp khiến nàng yêu mến, nàng còn phải gả cho người ta nữa nha.

"Ta đã thành hôn, hơn nữa ta cảm thấy Nhạc Tư Ngữ rất thích hợp với ngài." Lam Linh cười cười, đối với lời nói của Mộ Dung Tiếu Trần cảm thấy có chút bất đắc dĩ, hơn nữa hiện tại nàng đã có thể hoàn toàn khẳng định người Nhạc Tư Ngữ yêu chính là Mộ Dung Tiếu Trần, không nghĩ nhiều, liền mang Nhạc Tư Ngữ ra.

"Linh nhi, nàng thông tuệ như vậy, cần gì phải lừa mình dối người?" Mộ Dung Tiếu Trần sủng ái nói: "Nàng sớm muộn cũng sẽ rời khỏi Yến Kinh Hàn, hơn nữa Nhạc Tư Ngữ đối với ta mà nói, cùng một người nam nhân không có gì khác nhau, bọn họ sẽ không thể là trở ngại giữa hai chúng ta, còn nữa, tim ta yêu nàng, ai cũng không ngăn cản được!"

Thanh âm của Mộ Dung Tiếu Trần mặc dù đã hết sức giảm thấp xuống, nhưng cường thế trong giọng nói lại không suy giảm chút nào, điều này làm cho Lam Linh cảm thấy, Mộ Dung Tiếu Trần thoạt nhìn mặc dù không lãnh khốc bằng Yến Kinh Hàn, nhưng hắn cũng là một nam nhân cường thế ngang ngược nha!

Lam Linh không phản bác được, lúc này, nghe thấy bên ngoài phòng có tiếng bước chân từ xa truyền đến, Mộ Dung Tiếu Trần lập tức gảy nhẹ ngón tay, Thu Diệp từ từ tỉnh lại.

Lam Linh nhanh chóng đi đến bên cạnh Thu Diệp, đem Thu Diệp đỡ dậy, vừa định lên tiếng, liền nghe thấy Mộ Dung Tiếu Trần nói: "Thu Diệp cô nương, ngươi vừa mới té xỉu, ta đã xem mạch cho ngươi, nguyên do là vì thân thể ngươi quá suy yếu, không có gì đáng ngại, chờ một chút, ta cấp cho ngươi hai thang thuốc, sau hai ngày, liền có thể khỏi hẳn."

Thu Diệp trong đầu một mảnh hỗn độn, nghe lời nói của Mộ Dung Tiếu Trần, chất phác gật gật đầu.

Một lát, Tạ An bưng một chén nước đẩy cửa phòng ra, Mộ Dung Tiếu Trần nhanh chóng nghênh đón, tiếp nhận cái ly trên tay Tạ An, từ trong hòm thuốc xuất ra một bình sứ nhỏ, từ bên trong đổ ra một chút bột thuốc vào trong chén, dùng một cái thẻ trúc quấy vài cái, sau đó, đem thuốc mỡ lẫn nước thuốc trong chém đưa cho Thu Diệp.

"Mỗi ngày xoa hai lần, ba ngày là khỏi hẳn."

"Cám ơn Nhiếp đại phu." Thu Diệp vội vàng tiếp nhận.

Mộ Dung Tiếu Trần khẽ gật đầu, lại viết đơn thuốc cho Thu Diệp, không hề dừng lại, sau đó đi theo Tạ An ra phòng ăn.

Nhưng mà, Mộ Dung Tiếu Trần cùng Tạ An còn chưa tới cửa phủ, Mộ Dung Tiếu Trần liền gặp phải Yến Kinh Hàn đang đứng chắp tay đưa lưng về phía bọn họ ở cách đó không xa.

Vạt áo màu đen tuyền tung bay ù ù trong gió, mang theo lẫm liệt, mang theo ngang ngược, mang theo khí chất vương giả làm cho người ta nhìn mà khiếp sợ!

Mộ Dung Tiếu Trần khẽ mỉm cười, Yến Kinh Hàn này quả thật không đơn giản, mình đã cải trang như vậy mà hắn có thể nhận ra được, xem ra chính mình quá tự tin mù quáng rồi.

Tạ An cũng không biết thân phận của Mộ Dung Tiếu Trần, cũng không biết vương gia tại sao lại đứng ở chỗ này, vội vàng bước nhanh về phía trước, nói: "Vương gia, ngài đây là?"

Yến Kinh Hàn từ từ xoay người lại, tuấn nhan như đao khắc vẫn như xưa lạnh lùng không thấy một tia nhiệt độ, mắt phượng thâm thúy nhìn một cái về phía Mộ Dung Tiếu Trần, hơn nữa ánh mắt lại sắc bén như mũi kiếm!

Tạ An không rõ chuyện gì, dựa theo ánh mắt của gia nhà mình, nhìn về phía Mộ Dung Tiếu Trần trong mắt cũng mang theo một tia tìm tòi nghiên cứu, chẳng lẽ Nhiếp đại phu có vấn đề?

Tạ An trong lòng thầm kêu không tốt! Hắn vừa mới rời khỏi trong chốc lát, trong sảnh chỉ có vương phi Thu Diệp cùng hắn, hắn không phải là đến hỏi thăm tin tức từ vương phi đi?

"Vương gia..." Tạ An mới vừa vừa mở miệng liền bị Yến Kinh Hàn cắt đứt, "Ngươi đi làm việc của ngươi đi, Nhiếp đại phu đây để bản vương tự mình chào hỏi."

Yến Kinh Hàn nói chuyện không nghe ra một tia cảm xúc, nhưng Tạ An lại từ lời nói của gia nhà mình nghe ra một chút gì đó bất đồng, lập tức đáp một tiếng, bước nhanh rời đi.

"Nhiếp đại phu, nếu đã đến đây, thì đừng đi vội, theo bản vương đi đến thư phòng ngồi một lát đi." Yến Kinh Hàn nhẹ nhàng quét nhìn Mộ Dung Tiếu Trần một cái, bước nhanh về hướng thư phòng, hắn tin tưởng Mộ Dung Tiếu Trần nhất định không sẽ cự tuyệt!

Mộ Dung Tiếu Trần cười cười, đi theo sau lưng Yến Kinh Hàn, hắn biết rõ hắn sớm muộn cũng sẽ có một ngày sẽ cùng Yến Kinh Hàn chính diện giao phong, chỉ là không nghĩ tới ngày này tới nhanh như vậy.

Vào thư phòng, Yến Kinh Hàn đánh vạt áo ngồi ở ghế phía sau bàn, nhìn về Mộ Dung Tiếu Trần, nhàn nhạt mở miệng, "Ngồi đi."

"Đa tạ." Mộ Dung Tiếu Trần ngồi xuống chiếc ghế dựa bên cạnh, đưa tay gỡ mặt nạ da người xuống.

"Hạo Nguyệt, dâng trà!" Yến Kinh Hàn phân phó Hạo Nguyệt một câu, Hạo Nguyệt lập tức lên tiếng rời đi.

Nghe thanh âm của Mộ Dung Tiếu Trần, Triêu Dương thế mới biết Nhiếp đại phu kia rốt cuộc là ai, đồng thời cũng hiểu vì sao gia vừa nghe đến chuyện này liền lập tức rời khỏi thư phòng, xem ra gia sớm đã đoán được thân phận của Mộ Dung Tiếu Trần.

Triêu Dương cảm thấy Mộ Dung Tiếu Trần cũng thật lớn mật, hắn xem Hàn vương phủ là vườn rau xanh nhà hắn ư, muốn vào là vào sao? Hắn căn bản không đem gia để vào mắt mà!

Triêu Dương càng nghĩ càng tức giận, hắn đương nhiên biết người mà Mộ Dung Tiếu Trần yêu chính là vương phi, không cần đoán cũng biết mục đích hắn vào phủ đúng là để gặp vương phi, muốn đem vương phi từ bên cạnh gia cướp đi!

Mặc dù có thể nói để cho Mộ Dung Tiếu Trần đem vương phi ra khỏi vương phủ là có thể là giúp gia thoát khỏi một rắc rối lớn, nhưng nghĩ đến cảnh gia sẽ biến trở lại như trước kia, vắng vẻ, lạnh như băng, trên mặt không có nổi một một nụ cười, một ngày khó nói được hai câu, Triêu Dương lập tức cảm thấy vương phi còn lưu lại ngày nào là tốt ngày ấy, mặc kệ vương phi là thân phận gì, ít nhất lúc này, gia vui vẻ là được.

"Tả tướng muốn cởi bỏ áo giáp về quê làm lang trung?" Yến Kinh Hàn nhìn thoáng qua rương thuốc trong tay Mộ Dung Tiếu Trần, đột nhiên nhìn về phía Mộ Dung Tiếu Trần hỏi.

"Vương gia nếu muốn thần bỏ giáp về quê, thần liền bỏ giáp về quê." Mộ Dung Tiếu Trần vỗ vỗ cái hòm thuốc, khẽ mỉm cười, "Kỳ thật làm lang trung cũng không có cái gì không tốt, cứu người, làm việc thiện cho dân, thần cũng không dám thừa nhận so với chức vụ tể tướng có cao quý hơn không, bất quá, thừa tướng cũng tốt, lang trung cũng được, đều không phải là điều thần mong muốn nhất."

Lúc này, Hạo Nguyệt bưng hai ly trà nước vào thư phòng, csau khi để xuống bàn, nhanh chóng lui ra ngoài.

Mộ Dung Tiếu Trần nâng chung trà lên, nhìn xem làn khói trắng bay nghi ngút, rồi lại giương mắt nhìn về phía Yến Kinh Hàn, cười nói: "Vương gia, tại sao ngài lại không hỏi điều thần mong muốn nhất là cái gì?"

"Ngươi muốn cái gì là chuyện của ngươi, cùng bản vương không quan hệ." Yến Kinh Hàn khẽ dừng lại một chút, thanh âm đột nhiên trầm xuống, "Nhưng bản vương phải nhắc nhở ngươi, người của bản vương cũng vậy, mà vật của bản vương cũng vậy, tuyệt không cho phép bất luận kẻ nào lấy đi dù chỉ một phần!"

Yến Kinh Hàn mặc dù không có chỉ ra, nhưng ý cảnh cáo đã quá rõ ràng, điều này làm cho nội tâm Mộ Dung Tiếu Trần lập tức rùng mình, quả nhiên hắn không muốn buông tay!

"Vương gia, rất nhiều chuyện cũng sẽ không bởi vì ngươi không cho phép, không vui ý liền sẽ không phát sinh, lúc nên xảy ra rồi cũng sẽ xảy ra, điều khác biệt duy nhất là ở sớm hay muộn mà thôi." Mộ Dung Tiếu Trần sâu kín mở miệng, trong giọng nói lộ ra ý tứ sâu xa.

"Nếu Tả tướng đã khẳng định như thế, vậy bản vương liền mỏi mắt mong chờ."