*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Xin lỗi mn, ta với chị An Kin có đổi lịch vì chị ấy đi chơi vào thứ 7. Mà ta lại nghĩ là thứ 3 nên mới chậm trễ như thế này, mn thông cảm nhen

___________________

Editor: Tử Sắc Y

"Đã quên rồi." Lưu Vân duỗi một tay đẩy đầu Triêu Dương ra, "Nếu muốn biết, chờ một ngày nào đó tâm tình gia tốt, ngươi bảo gia cười cho ngươi xem."

"Vậy ta đây chán sống rồi." Triêu Dương lẩm bẩm một câu, còn ba người kia thì đều cười ha ha ra tiếng, lập tức bầu không khí trong mật thất trở nên dễ chịu hơn.

"Thanh Phong, ngươi hiểu ý của ta sao?" Lưu Vân vừa nhìn về phía Thanh Phong, "Mặc kệ vương phi có thân phận gì, nhưng đối với gia mà nói nàng đúng là sự khác biệt, chỉ cần nàng không làm tổn thương đến gia, thì chúng ta sẽ phải giúp gia bảo vệ cho tốt một phần khác biệt khó có được này, các ngươi hiểu chưa?"

Ba người đều rất ăn ý gật gật đầu, gia cũng không phải là người không thích nữ nhân, chỉ là còn chưa có một nữ nhân nào có thể hòa tan được hàn băng trong lòng gia mà thôi.

Nghe Lưu Vân nói, địch ý của Thanh Phong với Lam Linh đã hoàn toàn tiêu tan.

Ở trong lòng Thanh Phong, Yến Kinh Hàn không chỉ là chủ tử của hắn, hơn nữa hắn (YKH) còn là phụ mẫu tái sinh (ân nhân cứu mạng) của hắn, Diie64n.dda2nle6qu1yd9o6n chỉ cần gia nhà hắn cao hứng, dù có vào nước sôi lửa bỏng, hắn cũng đều muôn lần chịu chết không từ chối, lại càng không cần phải nói đến sự thay đổi cách nhìn với một nữ nhân.

Vì thế, lúc Yến Kinh Hàn đến, Thanh Phong đẫ chủ động đi chịu phạt, đi đến phòng tối.

Thu Diệp rất nhanh đã bưng đến hai chén canh gừng, nàng dùng hộp cơm đựng cầm tới trước mặt Lam Linh, Lam Linh uống một chén, nhìn thấy còn dư lại một chén, nàng phân phó với Thu Diệp: "Ngươi đi đưa chén gừng này cho vương gia đi."

"Tiểu thư, nô tỳ cảm thấy chén canh gừng này ngài nên tự mình đưa đến có thể biểu hiện được thành ý, nói không chừng nhất định vương gia sẽ cao hứng, không giận ngài nữa." Thu Diệp nhìn thấy hơi lạnh bức người trên thân Yến Kinh Hàn, nàng cảm thấy nhất định là hành động rơi vào trong nước của tiểu thư đã chọc giận đến vương gia, nếu tiểu thư tự mình đưa canh gừng cho vương gia, đó chính là muốn chủ động bày tỏ, có khả năng là vương gia sẽ thuận theo mà tha thứ cho tiểu thư.

Lam Linh đương nhiên biết rõ là Yến Kinh Hàn đang tức giận, vốn sáng sớm hôm nay không may oan uổng hắn mà chọc giận đến hắn, cộng thêm hành động vừa mới nãy nàng cố ý muốn thử dò xét hắn mà nhảy vào Huyền Băng đầm, lại càng thêm chọc giận hắn, Lam Linh vốn cảm thấy Yến Kinh Hàn là một người bụng dạ hẹp hòi có thù tất báo lòng dạ đen tối, vậy mà nàng lại một lần hai lượt chọc giận hắn, nếu muốn dùng một chén canh gừng dụ dỗ hắn, xác xuất này rất nhỏ.

Nói tiếp, tại sao nàng phải dụ dỗ hắn chứ, hắn tức giận nàng thì lại càng cách xa nàng hơn, vừa vặn có thể tránh cho hắn lại kiếm cớ chiếm tiện nghi của nàng, đây chính là chuyện mà nàng cầu còn không được.

Về phần nàng phân phó cho Thu Diệp bưng thêm một chén canh gừng, chỉ là nàng không muốn hắn lấy lý do vì nàng mà nhiễm phong hàn lại tìm nàng gây phiền toái mà thôi.

Trong lòng Lam Linh tự giải thích một hồi, chỉ nghe thấy Thu Diệp nói tiếp: "Tiểu thư, ngài cũng biết từ trước đến nay nô tỳ luôn nhát gan, vốnthấy vương gia thì trong lòng đã sợ hãi rồi, mà bây giờ vương gia lại Diie64n.dda2nle6qu1yd9o6n còn tức giận, nô tỳ lại càng không dám đi gặp vương gia, tiểu thư tốt ơi, ngài thông cảm cho nô tỳ một tý đi, tự ngài đưa đến đi." Thu Diệp nói xong rồiđem hộp cơm bỏ vào trong tay Lam Linh.

Đôi mi thanh tú của Lam Linh nhíu lại, cảm thấy mình hoàn toàn không có việc gì để làm mà tự đi kiếm việc, mà chén canh gừng này cũng đã biến thành một củ khoai lang nóng phỏng tay.

"Vậy ta đi đưa."

Lam Linh cảm thấy nhất định là nàng uống không hết chén thứ hai, mà nếu đổ sạch, thì lại quá lãng phí, vì để tránh lãng phí, cho nên nàng đành ủy khuất mình một chút mà đưa đến cho Yến Kinh Hàn.

Lam Linh lại tự mình an ủi một hồi, rồi cầm theo hộp cơm đi ra khỏi phòng, mà Thu Diệp thì lại vụng trộm nhoẻ miệng cười một tiếng.

Rất nhanh, Lam Linh đi đến trước thư phòng của Yến Kinh Hàn, thấy Triêu Dương Hạo Nguyệt đều nhìn chằm chằm hộp cơm trong tay nàng, nàng lập tức cảm thấy mặt đã hơi nóng lên, mấp máy môi, tiếp tục đi đến trước mặt hai người.

Triêu Dương Hạo Nguyệt cùng nhau thi lễ với Lam Linh một cái, Lam Linh gật đầu nhẹ, chỉ thấy Triêu Dương nhìn hộp cơm trong tay nàng cười đùa nói: "Vương phi, ngài đến đưa cho vương gia ăn sao? Là ngài tự mình làm à?" Triêu Dương nói rồi gãi gãi đầu, tựa hồ như đang nghĩ tới chuyện gì đó khó khăn, "Vương phi, hiện tại rất nhanh đã đến giờ ăn trưa rồi, vậy bữa ăn trưa vẫn làm theo bình thường hay sao? Vương phi, ngài đừng trách thuộc hạ lắm miệng, Diie64n.dda2nle6qu1yd9o6n chẳng qua là thuộc hạ cảm thấy nếu bây giờ vương gia đã ăn no, thì một lát nữa cũng không ăn vào được, cho nên, muốn hỏi sớm một tiếng."

Lập tức đầu Lam Linh đầy hắc tuyến, nàng cảm thấy Triêu Dương tựa như một Bát ca miệng lưỡi lớn tiếng, làm sao hắn lại nhiều lời như vậy chứ?

"Ăn trưa cứ theo như bình thường thôi." Lam Linh nhàn nhạt nói một câu, rồi nhanh chóng đẩy cửa thư phòng của Yến Kinh Hàn, nhấc chân bước vào.

Vốn lúc đi, Lam Linh cảm thấy nàng đưa canh gừng cho Yến Kinh Hàn đã rất là quái dị rồi, mà lúc nãy lại bị Triêu Dương nói như vậy, Lam Linh lại càng cảm thấy củ "Khoai lang" này chẳng những phỏng tay hơn nữa lại còn nóng mặt, trên lỗ tai của nàng đều đã cảm thấy nóng lên một trận rồi.

Nhìn thấy bóng lưng Lam Linh tựa hồ như đang chạy trối chết, Triêu Dương nhanh chóng đóng cửa phòng lại, quay sang Hạo Nguyệt đang nhíu mày ở một bên, trên mặt mày lại lộ ra vẻ dương dương tự đắc, mà lúc này Hạo Nguyệt cũng chỉ lạnh lùng nhìn Triêu Dương một cái, rồi mặc kệ hắn.

Yến Kinh Hàn tự nhiên cũng đã sớm nhận được tin tức, biết rõ Lam Linh phân phó cho Thu Diệp làm cho hắn một chén canh gừng, mà chén canh gừng kia, lúc này đang nằm trong hộp cơm ở tay nàng.

Lúc nhận được tin tức kia, trong lòng Yến Kinh Hàn không hiểu sao lại động, rõ ràng là hắn cảm thấy có một cái gì đó nhanh chóng xẹt qua trong lòng hắn, hắn muốn nắm bắt lấy, nhưng không hiểu sao lại sợ hãi nắm bắt.

Lúc Yến Kinh Hàn ba tuổi, mẫu phi của hắn đã qua đời, chết ở trong tay người tỷ muội mà nàng tín nhiệm nhất, mặc dù phụ hoàng đã vì mẫu phi mà tự tay đâm tên phi tử này, nhưng mẫu phi hắn cũng không quay về được.

Một hài tử chỉ mới ba tuổi, đã không còn tình thương của mẹ, mà phụ hoàng cao cao tại thượng kia ngoại trừ chuyện quốc sự thì cũng chính là chuyện những phi tử của hắn, một tháng cũng khó nhìn thấy hắn một lần, và từ đó trở đi, lòng Yến Kinh Hàn cũng dần dần đóng băng.

Không có ấm áp, không có tình yêu, chỉ có hư tình giả ý, thậm chí là ra tay đâm sau lưng!

Đuôi ong vàng có châm, độc nhất là lòng dạ đàn bà!

Nhìn thấy tất cả những chuyện này, mắt phượng Yến Kinh Hàn càng ngày càng lãnh, lại càng ngày càng chán ghét nữ nhân!

Nhưng khiến cho Yến Kinh Hàn không nghĩ tới chính là, quân cờ được Lam Xảo Phượng nhét cho mình-- Lam Linh sẽ gây cho hắn sự hứng thú mà có ý niệm muốn giữ nàng ở bên người, thậm chí mỗi lần còn đều phá lệ, đều muốn cuộn nàng vào trong thân thể mình.

Yến Kinh Hàn đương nhiên vẫn luôn nhớ đến thân phận của Lam Linh, nhưng hắn cũng nhịn không được mà hoài nghi thân phận của nàng, hắn hy vọng nàng không phải là nữ nhi của Lam Trí Thân, hy vọng nàng không có bất cứ quan hệ nào với Lam Xảo Phượng, nhưng đây cũng chỉ hy vọng xa vời của hắn mà thôi.

Mà sau khi nghe nói Lam Linh phân phó cho Thu Diệp làm một chén canh gừng cho hắn, thì những công văn ở trước mặt Yến Kinh Hàn đều không di chuyển khỏi vị trí, Yến Kinh Hàn không biết hắn đang suy nghĩ cái gì, nhưng hắn biết rõ là hắn đang đợi cái gì.

Vào thư phòng, Lam Linh thấy Yến Kinh Hàn không có giương mắt nhìn nàng, thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm, rồi bước nhanh đi tới bên cạnh Yến Kinh Hàn, đặt hộp cơm lên trên bàn làm việc của Yến Kinh Hàn.

"Chuyện gì?" Yến Kinh Hàn nhàn nhạt mở miệng, con mắt vẫn dừng trên công văn như cũ.

"Ta phân phó cho Thu Diệp làm canh gừng cho ta, cũng thuận tiện làm cho ngươi một chén, ngươi thừa dịp còn nóng mà uống đi." Lam Linh nói xong một hơi, rồi nhanh chóng mở hộp đựng thức ăn ra, bưng canh gừng ở bên trong ra ngoài, đặt ở trước mặt Yến Kinh Hàn.

Lời Lam Linh nói bình thản không gợn sóng, tựa hồ như chỉ là làm theo lệ, điều này khiến cho mày kiếm của Yến Kinh Hàn khẽ nhíu lại, giương mắt nhìn về phía Lam Linh.

"Bản vương vì sao phải uống?" Yến Kinh Hàn nhìn vào con ngươi gợn sóng cắt nước thu mênh mông của Lam Linh, nhàn nhạt hỏi một câu.

"Canh gừng có thể loại trừ hàn khí, tốt cho thân thể." Lam Linh đương nhiên sẽ không nói nàng lo lắng cho Yến Kinh Hàn vì nàng mà bị nhiễm phong hàn, nhưng trong lời nói của nàng tựa hồ như cũng mang theo ý tứ này, điều này khiến cho Lam Linh cảm thấy như mình không có chỗ để che giấu.

"Ngươi quan tâm ta?"

Lời Yến Kinh Hàn nói rất nhẹ, nhưng lại gõ mạnh một cái vào trong lòng Lam Linh!

Nàng quan tâm hắn? Vì sao nàng phải quan tâm hắn?

Hắn lần lượt bắt nạt nàng, sàm sỡ nàng, tại sao nàng phải quan tâm hắn?! Nàng còn đang tính toán tìm hắn tính sổ đây!

Lam Linh đương nhiên là không thừa nhận!

Nàng phân phó Thu Diệp làm canh gừng cho hắn chỉ là không muốn hắn bị nhiễm phong hàn rồi tìm nàng gây phiền toái mà thôi.

"Ta đương nhiên là quan tâm đến ngươi, ngươi là phu quân của ta mà." Lam Linh đột nhiên cười nói, nụ cười này rực rỡ như pháo hoa!

Trong lòng Yến Kinh Hàn không hiểu sao lại sinh ra một tia không vui, "Phải không? Nếu ngươi thật sự xem bản vương thành phu quân của ngươi, thì ngươi sẽ làm ra những chuyện như vậy sao?"

"Những chuyện như vậy?" Lam Linh cảm thấy lời Yến Kinh Hàn nói chứa đầy hàm ý, cũng không phải đơn giản chỉ là chuyện nàng cố ý nhảy vào Huyền Băng đầm.

"Những chuyện kia, ngươi lại không biết?" Yến Kinh Hàn nhìn Lam Linh trong mắt phượng mang theo tia dò xét.

"Yến Kinh Hàn, chính xác là ta không biết ngươi đang nói cái gì, nhưng ta có thể nói cho ngươi là, ta nhảy vào trong Huyền Băng đầm, chỉ là vì muốn bơi lội ở trong đầm, không hơn." Lam Linh đoán là Yến Kinh Hàn nói đến chuyện này, tám phần có liên quan đến mục đích của Lam Xảo Phượng gả nàng cho Yến Kinh Hàn, nếu không, Thanh Vân cũng không thể không có động tác khi nàng đến gần Huyền Băng đầm.