Editor: Tử Sắc Y

Ánh trăng dịu dàng buông xuống vào một mảnh rừng đào màu hồng phấn, bước chân Lam Linh dường như có chút dồn dập như muốn bỏ chạy.

Yến Kinh Hàn chắp tay đi theo sau lưng Lam Linh, trong mắt phượng thâm thúy như một luồng ánh sao bay xẹt qua không trung chợt lóe lên ánh sáng rồi tắt hẳn, ngay sau đó thanh âm trầm thấp dễ nghe như rượu nguyên chất vang lên, "Vương phi, nếu như bản vương không nhớ lầm, ngày mai là ngày lại mặt của chúng ta."

Lại mặt? Lam Linh lập tức thả chậm bước chân, trong nháy mắt nghĩ đến dáng vẻ phụ thân không có một chút bộ dáng từ phụ (cha hiền) mà coi nàng như quân cờ, kế mẫu lại vô cùng dối trá, rồi thứ tỷ muốn gả cho Yến Kinh Hàn đến phát điên, còn có cái người trong đầu đều đầy tinh(tinh gì thì mấy nàng tự hiểu nha:”> ngượng ngùng), trùng ca ca.

Một nhà toàn người cực phẩm như thế, vốn Lam Linh cũng không muốn gặp lại bất kỳ người nào trong số bọn họ, nhưng ngày trở về này có thể tránh được sao?

"Như thế nào? Vương phi không muốn trở về? Vương phi không phải là rất nhớ người nhà sao?" Yến Kinh Hàn đi tới bên cạnh Lam Linh, dường như là đã đoán được suy nghĩ trong lòng Lam Linh.

Lam Linh dừng bước, nhìn về phía Yến Kinh Hàn, trong con mắt cắt nước thu sâu không thấy đáy lại mang theo một tia dò xét, "Vương gia, ngày lại mặt này có thể miễn không?"

Mặc dù Lam Linh hận nghiến răng nghiến lợi với Yến Kinh Hàn, nhưng nếu so sánh hắn với những người trong Lam tướng phủ, Lam Linh cũng không thấy chán ghét hay buồn nôn, vì thế, Lam Linh cảm thấy ở trong hang sói này của Yến Kinh Hàn mặc dù có nguy hiểm, nhưng cũng không bẩn thỉu không chịu được, cho dù lúc nào nàng cũng phải đề phòng hắn bắt nạt, nhưng ít ra không khí cũng trong lạnh, không hề có mùi hôi khó ngửi.

Mà trong Lam tướng phủ, dù Lam Linh chỉ ngây ngốc hơn nửa canh giờ, thì nàng cũng đã cảm thấy bên trong đó mùi hôi thối bay đầy trời!

"Vì sao?"

Ánh sáng trăng rực rỡ xuyên qua những cành cây đào chiếu lên trên khuôn mắt xinh đẹp nhỏ nhắn của Lam Linh, mang theo một hương vị mị hoặc, trong mắt phượng Yến Kinh Hàn không khỏi thoáng loé lên màu sắc khác.

Tối nay, Yến Kinh Hàn vận một cẩm bào màu trắng ngà, dáng người cao ngất nổi bật lên giữa rừng đào màu hồng phấn, khí phách cường thế vào ban ngày dường như đã biến mất đi, thêm nhiều hơn mấy phần tuấn nhã phiêu dật như thiên tiên.

"Không muốn trở về." Lam Linh thu hồi ánh mắt nhìn về phía Yến Kinh Hàn, nhẹ nhàng nói một câu, rồi nhấc chân tiếp tục đi về phía trước.

"Vì sao không muốn trở về?" Yến Kinh Hàn vừa nói vừa nhấc lên cánh tay dài, nhanh chóng kéo Lam Linh vào trong lồng ngực.

"Yến Kinh Hàn, ngươi không thể nói chuyện bình thường à?" Trong lúc nhất thời thất thần, Lam Linh không hề phản kháng mà rơi vào trong lồng ngực của Yến Kinh Hàn, trong lòng Lam Linh ảo não không thôi.

"Như thế nào mà ngươi thấy bản vương không nói chuyện bình thường?" Cánh tay Yến Kinh Hàn không khỏi ôm chặt, tuyệt đối hắn sẽ không thừa nhận lúc này hắn đã nghiện ôm nàng, hắn thích cảm giác thân thể mềm mại của nàng kề sát người.

Lam Linh hung hăng trừng mắt với khuôn mặt không đỏ lên một tí nào mang theo ý biết rõ còn cố hỏi, trên khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn không khỏi từ từ hiện lên một tầng đỏ ửng.

Trăng sáng gió mát, hương hoa lượn lờ, người còn kiều hơn hoa, người còn mỹ hơn hoa!

"Tại sao lại không nói chuyện?" Thanh âm dễ nghe mang theo hơi thở nóng bỏng truyền đến tất cả các giác quan của Lam Linh, đột nhiên Lam Linh cảm thấy hoảng hốt không hiểu một hồi.

"Vương gia, ngài không buông tay, làm sao mà ta nói?" Giờ phút này, nói chuyện với Yến Kinh Hàn, Lam Linh cũng không lo lắng lời của nàng có hợp với logic hay không.

"Bản vương không có chặn miệng ngươi." Nhìn xem cánh môi ướt át mê người kia, thấy miệng vết thương trên cánh môi đã kết vảy, mày kiếm Yến Kinh Hàn hơi nhíu lại.

"Yến Kinh Hàn, xin chú ý thân phận của ngươi!" Không cần lúc nào cũng không biết xấu hổ như vậy!

Đương nhiên, một câu cuối cùng, Lam Linh chỉ nói ở trong lòng, không có nói ra.

"Làm sao mà ngươi thấy bản vương không chú ý đến thân phận của mình?" Yến Kinh Hàn đương nhiên là hiểu được ý tứ trong lời Lam Linh nói, trái lại phong thái còn là một bộ dáng như đương nhiên, "Bản vương là phu quân của ngươi, bản vương làm chuyện này với ngươi hẳn là điều nên làm, ngược lại là vương phi vẫn không hiểu thân phận của mình."

Lập tức Lam Linh nghẹn họng, cảm thấy mình thảo luận với Yến Kinh Hàn về mấy đề tài này hoàn toàn chính là tự đưa mình tới cửa đòi đánh, lập tức dời đề tài, "Ta vừa mới nói, cuối cùng là ngươi có đồng ý hay không?"

"Ngươi chủ động hôn bản vương một cái, bản vương sẽ nói cho ngươi biết." Yến Kinh Hàn đưa ra một điều kiện trao đổi, mà theo Lam Linh cảm thấy là cực kỳ không biết xấu hổ!

"Nhanh như vậy mà vương gia đã quên giáo huấn vào buổi sáng rồi?" Hình ảnh kiều diễm lúc đêm qua không ngừng thoáng hiện lên trong đầu Lam Linh, điều này khiến lời uy hiếp mà Lam Linh nói ra không khỏi bớt đi một phần cường thế, trái lại còn mang theo một hương vị khác.

"Bản vương đương nhiên sẽ không quên." Trong mắt phượng Yến Kinh Hàn thoáng hiện nhanh lên một sự tự tin là có thể khống chế hết tất cả, “Từ trước đến nay bản vương không hề làm chuyện không nắm chắc, sáng sớm hôm nay chỉ là một sự cố ngoài ý muốn, hơn nữa chuyện ngoài ý muốn này chỉ sẽ xảy ra một lần!"

Nghe vậy, đôi mi thanh tú của Lam Linh khẽ cau lại, dường như trong nháy mắt đã hiểu được ý tứ của Yến Kinh Hàn, vội vàng nhìn lại trong tay áo, kim châm được nàng giấu ở trong tay áo chẳng biết lúc nào đã không cánh mà bay!

"Yến Kinh Hàn, ngươi không biết xấu hổ!" Một vương gia được kính trọng thế nhưng lại đi làm chuyện trộm đồ, không phải là loại người không biết xấu hổ thì là cái gì?

"Bản vương chỉ là phòng ngừa chu đáo, đề phòng rắc rối có thể xảy ra!" Mắt phượng Yến Kinh Hàn lập tức trầm xuống, "Trái lại vương phi ngươi, hết một lần lại tới hai, hết hai lần lại tới ba mắng chửi bản vương, không lẽ là ngươi đang khảo nghiệm sự kiên nhẫn của bản vương hay là vốn không để bản vương vào mắt?"

Ái, bầu không khí ái muội kiều diễm theo lời nói của Yến Kinh Hàn mà biến mất vô hình trong nháy mắt, điều này khiến cảm xúc Lam Linh vốn có chút bối rối lập tức bình tĩnh lại, thanh âm cũng khôi phục như trước không hề có một chút rung động nào, "Vương gia, ta đã sớm nói, muốn chém giết muốn róc thịt gì đó hay là muốn làm gì cũng được, vương gia cần gì phải hỏi một vài lời vô dụng?"

"Vương phi, bản vương cũng đã nói, mạng của ngươi là của bản vương, không được bản vương cho phép, Diêm vương cũng không dám thu ngươi!" Lam Linh lạnh nhạt, không thèm để ý đến sinh tử khiến cho trong lòng Yến Kinh Hàn sinh ra một tia không vui, cánh tay ôm eo thon Lam Linh lại siết chặt hơn!

"Buông tay!" Lam Linh tự nhiên là cảm nhận được độ mạnh yếu của cánh tay ngang hông mình, đôi mi thanh tú không khỏi nhẹ nhíu lại.

"Ngày mai bản vương đi cùng với ngươi tới lại mặt."

Lúc này Yến Kinh Hàn cũng không làm khó Lam Linh, ngoài ý muốn buông lỏng tay ra, nhưng lại nói ra lời khiến cho trong lòng Lam Linh tức giận không thôi, không lẽ cảm tình nàng vừa mới có với hắn đều uổng phí?

Lam Linh nhìn Yến Kinh Hàn ném một câu rồi sải bước đi về phía trước, trong lòng lập tức hiểu nhất định là Yến Kinh Hàn cố ý, nàng vừa mới chọc hắn, thì hắn đã làm khó dễ nàng rồi.

Đồ khốn kiếp lòng dạ đen tối có thù tất báo bụng dạ hẹp hòi!

Lam Linh oán hận trừng mắt Yến Kinh Hàn, đi theo sau Yến Kinh Hàn trở lại Tùng Trúc Viện.

Vào gian phòng, Yến Kinh Hàn cũng không mở miệng nói một chữ, mà nằm lên trên giường nhắm mắt lại.

Không bị Yến Kinh Hàn cưỡng bách uy hiếp, tự nhiên là Lam Linh thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng nàng cũng không lập tức lên giường, mà ngồi ở bàn tròn bên cạnh rối rắm, nàng nên ngồi ở đây, hay là ban đêm vẫn tiếp tục cùng chăn cùng gối với hắn?

Đêm tháng ba hơi se se lạnh, ngồi nửa canh giờ, Lam Linh đã cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, nghĩ tới bệnh tật trên người mình, lại nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Yến Kinh Hàn, sau một hồi giãy giụa, nàng vẫn đi đến trước bàn trang điểm, cởi bỏ búi tóc, sau đó cởi xuống áo ngoài, cởi giầy, nhẹ nhàng bò lên giường.