*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.''Triêu Dương, ngươi nói xem Hắc Phong thích ngươi hay thích ta?'' Lam Linh nhíu mày, xem xét Triêu Dương.
''Ách....'' Triêu Dương đột nhiên cảm thấy một trận gió lạnh thổi qua, liền run lên 1 cái, vội vàng nói:'' Hồi Vương Phi, thuộc hạ cảm nhận được Hắc Phong thích Vương Phi ngài.''
''Phải không? Ta cũng cảm thấy như vậy a'', Lam Linh đột nhiên cười ảm đạm, không để ý đến Triêu Dương, giẫm lên ghế con bước lên xe ngựa.
Nghe Lam Linh vừa nói như vậy, Triêu Dương lại giật mình một cái, không kịp nghĩ nhiều, vội vàng giúp Lam Linh vén màn che lên, nhìn Lam Linh tiến vào trong xe ngựa xong, lúc này mới để xuống.
Làm xong xuôi hết thảy, Triêu Dương xoay người, liền nhận được nụ cười và ánh mắt đồng tình của Tạ An, tựa hồ lúc này mới hiểu được ý tứ trong lời nói của Lam Linh, ảo não mím môi, hắn vừa mở miệng lại gây ra tai họa rồi.
Triêu Dương ai oán trừng mắt trừng mắt nhìn Tạ An một cái, liền nhảy lên xe ngựa, quất roi, ''Giá !'', xe ngựa rất nhanh hướng về phía Hoàng Cung mà chạy tới, trước sau có mấy chục thị vệ cưỡi ngựa đi theo.
Lam Linh ngồi đối diện Yết Kinh Hàn trên nhuyễn tháp, ánh mắt nhìn bài trí trên xe ngựa xẹt qua mặt của hắn, sau đó đem hắn trở thành người vô hình.
Lam Linh đương nhiên sẽ không quên hắn đêm qua nhấm nháp hương vị trên môi nàng, giờ phút này không phải là thời cơ tốt để lấy lại danh dự, tục ngữ nói, quân tử báo thù mười năm chưa muộn! Sớm muộn gì, nàng cũng sẽ làm cho hắn đẹp mặt. Lam Linh trong lòng oán hận nghĩ.
Lam Linh nghiêng người lấy tay xốc lên 1 góc màn, lúc này không nhiều người đi trên đường cái, nhìn đường phố mang kiến trúc cổ kính, thấy một lồng hấp bánh bao đang tỏa ra hơi nóng, tâm đột nhiên tĩnh lại, không thể phủ nhận, nơi này tuy không phát đạt như hiên đại, nhưng nàng cũng không bài xích nó, mà ngược lại, nàng thực thích nơi này. ( vì chỗ này có Hàn ca mà lị)
Từ lúc Lam Linh vào xe ngựa, quyển sách trên tay Yết Kinh Hàn lại trở thành vật trang trí, hắn tuy rằng thỉnh thoảng cúi đầu nhìn nhìn quyển sách, nhưng chỉ hắn mới biết hắn một chữ cũng không vào đầu ( thiệt không có tiền đồ gì cả, nhưng em thích), trước mắt hắn đều là tình huống đêm qua, rõ mồn một.
Đêm qua, Yết Kinh Hàn rời khỏi Tùng Trúc Viện trở về thư phòng thì cả 1 đêm không ngủ, trong đầu đều nghĩ đến bộ dáng kiều mị của nàng ở dưới thân hắn, trên môi đều là dư vị cùng hương vị khiến hắn say lòng, khát vọng nguyên thủy của thân thể thật lâu không thể biến mất, Yết Kinh Hàn không hiểu vì sao hắn đối với một nữ nhân lại sinh ra dục vọng mãnh liệt như thế, chẳng lẽ do trước kia hắn quá thanh tâm quả dục? Hay vì nàng là vương phi của hắn, hắn đối với nàng như thế nào cũng là đúng, tâm của hắn không chịu trói buộc, thân thể của hắn cũng không bị khống chế theo?
Yết Kinh Hàn đương nhiên biết Lam Linh chính là nữ nhân mà Lam Xảo Phượng hao tốn tâm tư đưa cho hắn, giống như Thượng Quan Vân Thụy nói, nếu hắn thua trên tay Lam Linh, cũng chính là thua trên tay Lam Xảo Phượng, vì thế, mặc dù đêm qua hắn dục hỏa thiêu thân, nhưng vẫn khống chế được chính mình.
Yết Kinh Hàn trước nay xem nữ nhân như rắn rết, mà Lam Linh với hắn mà nói, so với rắn rết càng nguy hiểm hơn, giống như hoa anh túc, xinh đẹp mỹ miều, lại mang theo độc tính làm người ta nghiện.
Nhìn trong chốc lát, Lam Linh buôn tấm màn xuống, quay đầu liền đối diện với cặp mắt phượng sâu không thấy đáy của Yết Kinh Hàn, Lam Linh lập tức cúi đầu, thưởng thức ngón tay của chính mình, gương mặt nhỏ nhắn lạnh nhạt không gợn sóng, không tiếp tục nhìn người nào đó nữa.
''Vương phi, hôm nay đi thỉnh an Thái hậu, nếu Thái hậu thấy ngươi lấy thái độ như thế đối với bản vương, ngươi nói, Thái hậu sẽ như thế nào đối với ngươi?" Yết Kinh Hàn tự nhiên đem chuyện Lam Linh không đếm xỉa gì tới hắn, đột nhiên sâu kín nói 1 câu.