*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thần Tinh cảm giác Nhạc Tư Ngữ chính là đứng nói chuyện mà thắt lưng không đau, chủ tử nhà mình chính là nam nhân, trơ mắt nhìn nữ nhân mà bản thân yêu mến gả cho nam nhân khác, có mấy đấng nam nhân có thể thờ ơ? Chủ tử không ở hỉ đường cướp người đã là nhẫn nại đến cực hạn rồi, sau khi hồi phủ lại đem chính mình nhốt trong thư phòng phát tiết âu cũng là chuyện thường tình thôi.

Nhạc Tư Ngữ một thân y phục đen, mái tóc buộc cao trên đỉnh đầu, hoàn toàn là cách ăn mặc của nam tử, nàng thấy vẻ mặt của Thần Tinh rõ ràng làbiểu tình không đồng ý, lạnh lùng hừ hừ, chắp tay sau đít, bước nhanh hướng Thần Tinh mà đi tới, tư thế như Đại lão gia.

Nhìn thấy một tiểu thư khuê các lại đi mạnh mẽ uy phong như vậy, Thần Tinh không nói gì, chỉ cảm thấy vị Nhạc quốc công kia tám phần là không muốn gả nữ nhi ra ngoài, nên mới đem 1 nữ nhân dưỡng thành như vậy.

Dòng dõi như phủ Nhạc quốc công, người muốn kết thân khẳng định rất nhiều, như nếu thú 1 con cọp mẹ về nhà thì tuyệt đại đa số nam nhan vẫn sẽ cân nhắc 1 chút lợi và hại, vì thế, Nhạc Tư ngữ vốn đã 28 xuân xanh, đến nay vẫn chưa định được một hôn sự nào, Thần Tinh cảm thấy vì Nhạc Tư Ngữ trừ bỏ việc lớn lên giống nữ nhân, những nơi khác còn nam nhân hơn cả nam nhân nữa, các quý công tử trong thành này không ai có thể khuất phục được nàng.

Mà điều làm cho Thần Tinh buồn bực chính là con cọp mẹ Nhạc Tư Ngữ này giống như coi trọng chủ tử nhà mình, Thần Tinh đương nhiên không hề nghi ngờ chủ tử nhà mình thu phục không được Nhạc Tư Ngữ, chính là, Thần Tinh cảm thấy Nhạc Tư Ngữ căn bản là không xứng với chủ tử nhà mình ( coi chừng ghét của nào trời trao của đó anh ơi ). Chủ tử nhà mình cùng người trong lòngLam nhị tiểu thư mới là một đôi trời đất tạo nên, nhưng mà tạo hóa lại trêu ngươi, nghĩ vậy, trong lòng Thần Tinh lại thở dài.

Rất nhanh, Nhạc Tư Ngữ đã đi tới hiên nhà, Thần Tinh vội vàng nghiên người chắc trước cửa thư phòng, '' Nhạc tiểu thư, ngài không vì khuê danh của mình suy nghĩ, cũng phải vì thanh danh của gia suy nghĩ nha, ngài vẫn là trở về đi'' Thần Tinh biết rõ hắn nói cùng Nhạc Tư Ngữ hoàn là đàn gảy tai trâu nhưng lời muốn nói thì cũng phải nói ra.

''Thanh danh?'' Đôi mi thanh tú của Nhạc Tư Ngữ nhíu lại, giọng nói tràn đầy khinh thường, '' Hắn còn có thanh danh đáng nói ư? Hôm nay ở hỉ đường không có ai là ngốc tử, ai nấy đềy thấy được người trong lòng hắn chính là Lam Linh kia, hắn chẳng kiên nể ai mà ngăn cản người khác bái đường, chính là vì kéo dài thời gian nhằm đoạt thê tử của người khác. Ngươi còn không biết xấu hổ nói với ta vì thanh danh của hắn suy nghĩ? Lừa gạt quỷ a.

Thần Tinh nhất thời nghẹn lại, Nhạc Tư Ngữ chính là một con cọp mẹ khó dây dưa, chủ tử không biết như thế nào trêu chọc phải nàng rồi.

Lúc này, vang lên một tiếng két của cánh cửa được mở từ bên trong, Mộ Dung Tiếu Trần một thân mặc trung y đứng trước mặt Nhạc Tư Ngữ.

Thần Tinh rất nhanh xoay người lại, nhìn đến chủ tử nhà mình đang mặc trung y, vội vàng ôm quyền nói '' Tướng gia, thuộc hạ thất trách, quấy rầy ngài nghỉ ngơi''

Cửa phòng của Mộ Dung Tiếu Trần vốn còn hé ra, hắn buổi tối cũng không trở về phòng mà trực tiếp ngủ ở thư phòng. Thần Tinh vốncho là thư phòng còn sáng đèn, mà chủ tử lại phải trải qua sự việc ngày hôm nay, tất nhiên là khó có thể đi vào giấc ngủ, không nghĩ tới là chính mình đã suy nghĩ quá nhiều, nhất thời có chút xấu hổ.

''Nhạc tiểu thư, thanh danh của bổn tướng như thế nào cũng không tới phiên người đến thuyết giáo. Nhưng thật ra Nhạc tiểu thư người, nếu người không nghĩ đến sáng mai trở thành đề tài nói chuyện trà dư tửu hậu của dân chúng kinh thành, nếu không nghĩ đến Quốc công ở trong triều bị người khác nhạo báng, cũng không nghĩ đến thể diện của Nhạc quốc công trước mặt các tướng sĩ mất hết, người phải biết nên làm thế nào mà''

( anh đanh đá quá nha) Mộ Dung Tiếu Trần lạnh lùng nhìn Nhạc Tư Ngữ, giọng nói như lưỡi đao.

''Ngươi uy hiếp ta?'' Nhạc Tư Ngữ lập tức hé mắt ra.