Lam Linh không ngừng tránh né, giãy giụa, không biết hành động này đã đánh mất cơ hội hội đầu ra tay, hai tay bị Yết Kinh hàn gắt gao áp chế lên đỉnh đầu, còn hai chân lại bị hắn đè ở dưới thân. Mặc dù kiếp trước nàng là truyền nhân ưu tú nhất của Kiều gia nhưng giờ phút này, Lam Linh không thể nào thoát ra được sự kiềm chế của Yến Kinh Hàn,chỉ có thể k ngừng tránh né đôi môi lạnh của YKH, bá đạo hôn xuống.

Thân thể Lam Linh càng không ngừng vặn vẹo, bộ ngực mềm mại lại không ngừng ma sát vào lồng ngực của Yết Kinh Hàn. Dục vọng trong thân thể hắn dâng lên như tuyết lở, hô hấp của Yến Kinh Hàn đã bắt đầu không yên.

Một lát sau, Yết Kinh Hàn cảm thấy chỉ hôn cánh môi Lam Linh thôi là chưa đủ, hắn càng muốn hương vị trong cái miệng nhỏ nhắn kia của nàng nhiều hơn, lập tức, nhanh chóng cắn 1 cái vào môi Lam Linh, Lam Linhbị đau, khẽhé miệng ra, Yết Kinh Hàn nhân cơ hội đó mà công thành đoạt đất

Cái lưỡi dài của Yến Kinh Hàn xâm nhập vào vào thì đột nhiên trong đầu Lam Linh vang ầm lên một tiếng, nàng nghe được bên tai là tiếng hò reo xông pha chiến đấu của hàng vạn con ngựa đang lao nhanh đitiếng động đó vang lên tới tận mây xanh.

Đột nhiên bất ngờ xuất hiên thanh âm như ma quỷ làm cho đại não của Lam Linh lọt vào một mảnh hỗn độn, mí mắt càng ngày càng trầm xuống, thân thể càng ngày càng mềm nhũn đi, không giãy giụa, không phản khán, tùy ý mặc Yến Kinh Hàn một lần rồi lại một lần hút đi ngọt ngào từ đôi miệng nhỏ nhắn của nàng.

Yến Kinh Hàn trầm mê trong cái miệng nhỏ nhắn của Lam Linh, hương vị kia làm hắn muốn ngừng mà không ngừng được,cũng không phát hiện ra những biến hóa của Lam Linh. Chờ tới thời điểm hắn phát hiện ra, thì người ở dưới thân đã nhắm mắt, thân thể vốn căng thẳng giờ lại mềm nhũn như hồ nước.

Vài sợi tóc rơi tán loạn dính vào khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng kia, cánh môi ướt át sưng lên, lóe sáng đến mê người. cổ áo trước ngực đã lỏng lẽo đến mức lộ ra xương quai xanh trắng như ngọc. Tất cả đều làm cho hô hấp của Yến Kinh Hàn lại căng thẳng, màu sắc trong mắt thay đổi không ngừng

Yến Kinh Hàn nhìn người ở dưới thân như 1 vưu vật tuyệt sắc, cũng không tiếp tục nữa mà chỉ nhíu mày kiếm một cái rồi nghiêng người xuống cầm lấy y phục, nhanh chóng ra khỏi phòng.

Tấm rèm che vang lên thanh âm thâm thúy làm cho Lam Linh bừng tỉnh, duỗi tay vỗ về cánh môi sưng của mình, trong miệng toàn là mùi của nam nhân hắn, trong nội tâm Lam Linh tức giận với nghi hoặc không thôi, nàng vô cùng khẳng định là âm thanh vừa rồi mới nghe được nhất định là ảo giác, mà thứ ảo giác này làm nàng mất đi năng lực phản khán. Nếu Yến Kinh Hàn thực sự muốn viên phòng với nàng, nàng khẳng định là sẽ bị hắn ăn đến xương cốt không còn.

Lam Linh không muốn biết vì sao Yến Kinh Hàn lại thay đổi chủ ý, nàng chỉ muốn biết vì sao nàng lại có ảo giác như vậy ,chẳng lẽ là bản tôn của thân thể này ở trong đại não của nàng? Lam Linh nhất thời nghĩ không ra.

Đến tận giờ, Yến Kinh Hàn trong suy nghĩ của nàng còn nguy hiển hơn so với thú dữ và nước lũ, nàng nhất định phải cẩn thận đề phòng hắn từng giây từng phút. Mà cùng lúc đó Lam Linh ở trong lòng của Yến Kinh Hàn lại giống như độc tính trí mạng, chỉ trong một khoản thời gian ngắn đã làm cho hắn suýt chút nữa đã không khống chế được thân thể mình, trầm mê trong mùi vị cùa nàng.

Lưu Vân ẩn thân trong sân nghe thấy động tĩnh trong phòng, vốn tưởng rằng gia nhà mình cuối cùng đã trở thành 1 nam nhân bình thường, lại không nghĩ tới sẽ thấy gia nhà mình rất nhanh đã vọt ra khỏi phòng, trong chớp mắt đã đi tới sân nhỏ, giống như đang chạy trối chết. Lưu Vân gãi gãi đầu, rồi nhìn lại ánh đèn vẫn sáng như cũ ở trong phòng, hắn không hiểu gia nhà mình tại sao lại thay đổi chủ ý, kỳ thực hắn thấy “Lời bàn về tâm và thân xác” kia của Thụy Thái Tử cũng khá có đạo lý.