Kim Ngọc Lương Duyên, Tuyệt Thế Hàn Vương Phi

Chương 62: Động phòng (hai mươi mốt) sự việc nhỏ xen giữa

Mùi thơm như lan như xạ lại một lần nữa quanh quẩn ở trong mũi, Yến Kinh Hàn lần đầu tiên phát hiện ra loại mùi thơm này thật dễ ngửi không ngờ, cúi đầu nhìn nữ tử gần trong gang tấc đang ở trên thắt lưng của hắn tìm tòi đến hết một nén nhang vẫn không tìm được phương pháp cởi bỏ đai lưng này, trong con mắt lãnh của Yến Kinh Hàn sâu không thấy đáy tựa hồ có tia chết chóc gì chợt lóe lên, nhưng hắn không hề lên tiếng.

Yến Kinh Hàn đương nhiên biết rõ Lam Linh đối với cử động rất là trơ trẽn uy hiếp của hắn rất tức giận không thôi, nhưng hắn từ trước đến giờ không cho rằng mình là một chính nhân quân tử, có khi vì đạt tới mục đích, thậm chí là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, nhưng hắn sẽ không thừa nhận, sở dĩ uy hiếp nàng, cũng chỉ là muốn xem bộ dáng tức giận trên mặt nàng mà thôi.

"Ta không biết như thế nào cởi bỏ đai lưng này." Lam Linh có chút thất bại, không thể không lựa chọn buông tha, giương mắt nhìn về phía Yến Kinh Hàn.

Thanh âm Lam Linh đã không còn tức giận như trước, khả năng là bởi vì không nghĩ tới chính mình sẽ thua ở trên tay một cái thắt lưng, Lam Linh trong giọng nói mang theo vẻ cô đơn, trong ánh mắt dịu dàng còn mang theo một chút xấu hổ.

Điều này cũng khó trách, Lam Linh sống năm hai mươi bốn ở kiếp trước, trước mười bốn năm, nàng là cháu gái được gia gia thương yêu nhất, là truyền nhân ưu tú nhất trong gia tộc, sau mười năm, tiến vào tổ chức, nàng rất nhanh đã trở thành đương gia trẻ tuổi trong tổ chức, mặc dù làm nhiệm vụ rất nhiều lần, dù nàng có cùng tử thần gặp thoáng qua, nhưng nàng chưa bao giờ một lần thất thủ, chưa bao giờ việc nặng một đời, dù cho Thượng Quan Vân Thụy có đẩy nàng đến nơi đầu ngọn sóng gió, nàng cũng có thể ngăn cơn sóng dữ, mà lúc này nàng thế nhưng lại bại bởi một cái thắt lưng, hơn nữa còn ở trước mặt Yến Kinh Hàn, điều này làm cho thời gian qua Lam Linh kiêu ngạo lòng nếm được một tia mùi vị thất bại.

"Bất cứ cái gì đều có chỗ mở, cái thắt lưng này cũng không ngoại lệ." Yến Kinh Hàn nhìn ánh mắt Lam Linh có chút ảm đạm, trong nội tâm tựa hồ có cái gì xẹt qua.

"Chỗ nào?" Lam Linh lần nữa cúi đầu nhìn về phía đai lưng Yến Kinh Hàn, trong giọng nói đảo qua vẻ cô đơn, mang theo một tia tung tăng như chim sẻ.

"Ngươi nhìn kỹ vị trí ngọc bội một tý." Yến Kinh Hàn không chỉ ra, mà là gợi ý một câu.

Được một câu Kinh Yến Kinh Hàn nhắc nhở như vậy, trong nháy mắt Lam Linh liền phát hiện chỗ hở ở trên đai lưng, thì ra là ở trên đai lưng da dê là một ngọc bội tối, Lam Linh nhìn xem ngọc bội tối ấy, không thể không bội phục trí tuệ của cổ nhân, rõ ràng là một ngọc bội tối lại có thể làm ra kẽ hở tơ vân, nếu không phải được Yến Kinh Hàn nhắc nhở, cho nàng dù thế nào xem cũng nhìn không ra kẽ hở.

"Đa tạ." Lam Linh mặc dù trước đối vơi Yến Kinh Hàn hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lúc này đây thấy hắn có lòng tốt như vậy mà nhắc nhở chính mình, Lam Linh vẫn lễ phép cùng hắn nói cảm tạ.

"Ta và ngươi là vợ chồng, vợ chồng vốn là một thể, vương phi không cần khách khí như thế cùng bản vương."

Ánh mắt Yến Kinh Hàn thâm thúy liên tục rơi vào trên người nữ tử cúi mắt giúp hắn cởi áo ra, thấy nàng nghe hắn xong một câu kia, một đôi tay nhỏ như ngọc không tự giác dừng lại một tý, trong con mắt Yến Kinh Hàn lại một lần nữa có cái gì xẹt qua.

Sự việc nhỏ đai lưng xen giữa làm cho trái tim Lam Linh vốn lơ lửng lại bình phục một chút, mà bây giờ một câu nói có ý riêng của Yến Kinh Hàn lập tức làm cho tim Lam Linh lại thót lên, vấn đề động phòng nàng chẳng lẽ muốn nàng cùng hắn nói công bằng? Cái vấn đề này nàng phải nói như thế nào?

Nghĩ tới đây, trên khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của Lam Linh nhanh chóng nhiễm nhàn nhạt màu hồng phấn, đôi môi phấn nộn lộn xộn bị Lam Linh cắn sít sao, tựa hồ hạ xuống quyết tâm rất lớn hơn bình thường, "Vương gia, chuyện viên phòng có thể hay không sau này rồi hãy nói?"