Editor: Yosa_Truong

Betaer: Tử Sắc Y

Lam Ngọc mặc cẩm y hoa phục, ánh mắt nhìn về phía Lam Linh mang theo ý cười vui sướng khi thấy người gặp hoạ, khóe miệng khẽ nhếch, tùy ý nhìn Lam Linh.

Phía sau Lam Ngọc có năm đại hán đi theo, dáng người cao lớn thô kệch, mặt mũi dữ tợn, ánh mắt nhìn chằm chằm như dã thú đang nhìn con mồi.

Lai giả bất thiện!

Trong lòng Lam Linh cười lạnh một tiếng, nàng đang nghĩ hôm nay nên để Lam Ngọc sớm đi chầu diêm vương hay giữ lại mạng chó của hắn, khiến hắn sống không bằng chết?

Về vấn đề này nàng thiên về phương án thứ 2 nhiều hơn, để hắn chết sớm như vậy, có lợi cho hắn quá rồi.

Ngục tốt đưa đầu nhìn Lam Linh một cái, sau đó nhanh chóng khép cửa phòng lại.

Lúc này Lam Ngọc mới thong thả đi đến trước mặt Lam Linh, “Vương phi muội muội, không ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay, mùi vị nhà tù thế nào? À, ta suýt quên mất, vương phi muội muội vừa mới tới đây không lâu, cũng chưa nếm trải đủ mùi vị lao tù, cho nên chắc e là không cảm nhận được rõ ràng, các ngươi nói xem bổn công tử có nói đúng không?’’ Lam Ngọc nói xong liền đưa mắt quét qua mấy người sau lưng một cái, đây là những người hắn lựa chọn cực kỳ kĩ lưỡng nhằm đến đây "hầu hạ" Lam Linh, toàn bộ đều là người thô lỗ vũ lực.

"Công tử nói rất đúng, thuộc hạ cảm thấy không lâu sau vương phi sẽ được nếm trải tất cả mùi vị trong lao tù.’’ Một nam tử nhanh chóng tiếp lời Lam Ngọc, vẻ mặt nịnh nọt nhìn Lam Ngọc không hề che dấu, nhưng lúc nhìn đến Lam Linh thì lại hiện lên dáng vẻ bỉ ổi đến cùng cực.

"Phải không?" Lam Linh cười nhạt một tiếng, từ từ đứng lên, "Xem ra, là ca ca không nhớ rõ mùi vị trong lao tù, muốn tự mình đến trải nghiệm một hồi."

Nhìn ánh mắt của năm nam tử dáng vẻ thô kệch đứng ở sau lưng Lam Ngọc, Lam Linh sớm đã đoán được Lam Ngọc đang muốn đánh chủ ý gì lên người nàng, nhưng Lam Ngọc là dòng độc đinh duy nhất của Lam tướng phủ, sau này hắn sẽ thừa kế tất cả trong Lam tướng phủ, chẳng lẽ hắn không biết kế hoạch của Lam Xảo Phượng và Lam Trí Thân ư? Hiện tại hắn đối phó với nàng không thể nghi ngờ gì hơn chính là ăn cây táo, rào cây sung đối nghịch với Lam Xảo Phượng và Lam Trí Thân, hắn thật sự bị cừu hận che mắt muốn liều lĩnh báo thù, hơn nữa hắn có thể chắc chắn rằng mình có thể thần không biết qủy không hay không để Lam Xảo Phượng có thể phát hiện ra một chút manh mối nào? Nhưng những chuyện này đều không quan trọng với Lam Linh, nếu hắn đã đưa tới cửa, đương nhiên nàng muốn phải "Chào hỏi" hắn thật tốt!

Cười một tiếng khuynh thành!

Năm người sau lưng Lam Ngọc nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tuyệt mỹ của Lam Linh, trong mắt nhanh hiện lên vẻ mặt không thể chờ đợi được, trong nội tâm không thầm nghĩ đến, chờ tí nữa thưởng qua tư vị mỹ nhân quốc sắc thiên hương này, cho dù có một đao giết chết bọn họ, bọn họ cũng không hề oán hận, hoàn toàn chịu chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu!

Nhìn Lam Linh, trong mắt Lam Ngọc nhanh thoáng lướt qua tia không cam lòng, không thể nghi ngờ hắn đã sớm biết đêm hôm đó hắn không hề đụng đến nàng, mà hiện thời, chỗ kia của hắn vẫn không có một chút phản ứng, cho dù hắn có đè nàng dưới người mình thì cũng không thể làm gì nàng, chỉ có thể tiện nghi cho mấy tên thủ hạ này. Cho dù không cam lòng, Lam Ngọc cũng không hề nhân từ nương tay một phân nào, hắn muốn phá hủy nàng, lúc đó mới có thể giải được mối hận trong lòng hắn!

Lam Ngọc liên tục phái người thăm dò tin tức của cung chủ Vô Ưu, hy vọng nàng có thể dùng diệu thủ hồi xuân (bàn tay thần kỳ) trị giúp hắn chỗ đó, hôm đó cung chủ Vô Ưu đột nhiên xuất hiện, Lam Ngọc vốn muốn gọi nàng lại, nhưng lúc đó thời gian không đúng, địa điểm không hợp, hắn không muốn bất kỳ kẻ nào phát hiện ra sự bất thường này, cho nên cũng chỉ có thể kiềm lại sự nóng vội trong lòng, tạm nghĩ dù sao cung chủ Vô Ưu đã đến kinh thành, muốn tìm ra nàng hẳn cũng không quá khó.

Nhưng khiến Lam Ngọc thất vọng chính là, ngày hôm đó sau khi cung chủ xuất hiện, liền biến mất không có chút tung tích, Lam Ngọc hối hận không thôi, trong lòng lửa đốt không ngừng.

Hắn lo lắng thời gian càng kéo dài, khả năng có thể chữa trị khỏi nơi đó của hắn càng thấp, nhìn từng mỹ nhân như hoa như ngọc được đưa đến trước cửa, hắn cũng chỉ có thể nhìn không thể ăn, Lam Ngọc càng thêm oán hận Lam Linh đến tận xương tủy, nhưng nhất thời vẫn chưa tìm ra được kế sách tốt để báo thù.

Không ngờ tới, hôm nay hắn nghe được tin Lam Linh bị hoàng thượng truyền thánh chỉ nhốt vào đại lao, hắn tin chắc đây là cơ hội báo thù duy nhất và cũng là tốt nhất của mình, dù chuyện này hơi nguy hiểm, nhưng với việc hắn là con trai duy nhất của Lam gia, cũng chính là người duy nhất có thể thừa kế hương khói của Lam gia, hắn không tin rằng cha hắn và thái hậu cô cô sẽ vì Lam Linh trừng phạt hắn, nhiều lắm là cấm cửa vài ngày, hơn nữa sau khi mọi chuyện  xong rồi, Lam Linh có thể vì nhục nhã mà tự vẫn, đến lúc đó hắn có muốn thêu dệt câu chuyện thế nào thì cũng là quyền của hắn.

Lam Ngọc tưởng tượng ra những chuyện tốt đẹp, lúc này hắn nên tận dụng thời cơ, nếu bỏ lỡ cơ hội này, nhất định hắn không thể bỏ qua cơ hội trả thù tốt như vậy.

“Vương phi muội muội, ngươi chết đến nơi mà còn dám lý sự sao? Dù cho bây giờ người có cầu xin ta, ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!’’Trong mắt Lam Ngọc xẹt qua một tia âm ngoan, nói xong, ngoắc tay với năm người phía sau, rồi nhanh chóng đứng qua một bên, hắn không định tránh đi, ngược lại còn muốn tận mắt chứng kiến bi kịch của nàng, chỉ có như thế hắn mới hả giận được.

Được sự đồng ý của Lam Ngọc, năm nam tử thô kệch không hề chần chừ đi lên, thậm chí còn tranh nhau xem ai lên đầu tiên, họ cảm thấy người đầu tiên sẽ là người được hưởng lợi nhiều nhất, còn những người kia thì đều dùng đồ thừa mà thôi.

Nhìn những đôi mắt như dã thú, quanh người Lam Linh đã sớm toả ra khí lạnh đến đông người, tuy vậy, giọng nói vẫn thanh thúy dễ nghe, còn mang theo giọng điệu bất cần: “Các chư vị, chư vị có biết chữ này không? Có biết chữ ‘chết’ được viết như thế nào không?’’

Khóe miệng Lam Linh khẽ câu lên, như cười lại như không, trong đôi mắt cắt nước thu trong vắt không gợn sóng rực rỡ như ngôi sao, nhưng lời nói ra lại khiến cho trong lòng năm người kia phải chấn động.

Năm người này không phải là tùy tùng thông thường, bọn họ là sát thủ Lam Ngọc lặng lẽ nuôi dưỡng, là người đã chứng kiến qua đao kiếm đổ máu, mùi vị cái chết với bọn họ không hề xa lạ chút nào.

Nhìn khóe miệng quyến rũ của Lam Linh, năm người không khỏi giật mình nhìn nhau, đều nhìn thấy được sự hoảng sợ và do dự trong mắt nhau, Hàn vương phi thật sự là một nữ tử yếu đuối trói gà không chặt sao? Vì sao bọn họ lại không nhìn thấy sự hoảng sợ trên mặt nàng, mà chính là thị huyết và sát khí? Phối thêm nụ cười trên gương mặt mang theo nồng nặc mùi vị từ địa ngục.

Năm người không hẹn cùng dừng bước, mặc dù bọn họ là sát thủ, nhưng bọn họ cũng là người, bọn họ cũng sợ chết.

"Các ngươi ngây ngốc ở đó làm cái gì? Sao còn chưa ra tay!" Lam Ngọc quát khẽ một tiếng, trừng mắt nhìn chằm chằm năm người, hắn không nghĩ tới mấy người nam nhân bọn họ lại bị một câu nói của tiểu tiện nhân kia dọa sợ, thực sự là một đám phế vật vô dụng!

“Ca ca, để ta nói cho ngươi biết bọn họ ngây ngốc ở đó làm cái gì, bọn họ à, hẳn là đang nghĩ có nên đi lên trước một bước hay lui về sau, nếu như lui về sau, thì kiếp sau có thể được đầu thai làm người, nhưng nếu được như vậy thì có thể tìm được một chủ tử tốt, có ăn có mặc đầy đủ, thậm chí còn có thể tiếp tục làm ‘nam nhân’’’.

Đương nhiên, giờ phút này năm người đó vốn không thể nghĩ được nhiều như vậy, đây chỉ là chiến thuật trong lòng Lam Linh, bọn họ nghĩ nhiều lắm cũng chỉ là làm sao Lam Linh có thể có sát khí đến vậy, có khi nào thừa dịp lúc bọn họ chưa chuẩn bị nàng liền ra tay hay không, nhưng nghe Lam Linh vừa nói như vậy, trong lòng năm người đột nhiên lo lắng vô hạn, thật sự trở thành kinh sợ rất rõ ràng, mặc dù bọn họ là sát thủ, nhưng bọn họ không muốn chết,  càng không muốn nghĩ kiếp sau ra sao, bọn họ chỉ muốn hưởng thụ cuộc sống hiện tại thật tốt!

Nhìn xem thần sắc của năm người, trong lòng Lam Linh nổi lên một tiếng cười lạnh, không chịu nổi một kích! Lam Ngọc là kẻ t*ng trùng lên não đến vậy, nhưng thủ hạ cũng không đến mức nào!

"Nếu các ngươi còn dám ngẩn người ở đó, bổn công tử sẽ khiến các ngươi mất đầu!" Lam Ngọc oán hận không thôi, không nghĩ tới những người hắn tỉ mỉ lựa chọn lại vô dụng như vậy, chỉ nghe ả tiểu tiện nhân này nói hai ba câu liền sợ hãi!

Nghe vậy, năm người không dám trì hoãn, mạng bọn họ đều nằm trong tay công tử, hắn sai bọn họ làm cái gì, bọn họ đều phải đi làm!

"Hàn vương phi, ngươi không cần hù dọa bọn ta, chúng ta không hề sợ ngươi đâu." Một nam tử nhanh chóng cởi thắt lưng, nhìn Lam Linh, nở nụ cười bỉ ổi, hơn nữa hắn cảm thấy  dù cho Lam Linh không phải là nữ tử yếu đuối tay trói gà không chặt, nhưng chỉ bằng năm người bọn họ, còn cần phải sợ nàng hay sao? Nhất định là nàng đang muốn hù dọa bọn họ thôi.

Lam Linh cười cười, nhìn về phía còn lại, "Sao các ngươi còn chưa cởi quần? Muốn đến thì cùng đến đi, do dự chỉ làm tốn thời gian."

Lời nói của Lam Linh càng khiến năm người vứt sợ hãi lên chín tầng mây, rục rịch trong thân thể, cũng bắt đầu gấp gáp không thể chờ, nhanh chóng cởi y phục, nhưng bọn họ không biết là, ý Lam Linh nói chính là giết từng người quá lãng phí thời gian của nàng, nàng muốn đưa tất cả bọn họ đi gặp diêm vương trong một lần!

Nghe lời Lam Linh nói, chân mày của Lam Ngọc nhíu lại, hắn cảm thấy, cảm thấy lời này của Lam Linh chứa đầy hàm ý, nhưng rốt cuộc nàng có ý gì? Nhất thời Lam Ngọc không đoán ra.

[/size]

Dạo tết tụi ta hơi bận bịu một chút, xin lỗi mọi người nhiều. Kể từ hôm nay sẽ có chương đều hơn nha, tầm 3c/ tuần.