Editor: Tử Sắc Y ()

Nhạc Tư Ngữ sớm đã biết tập tục nữ tử đưa vòng hoa biểu lộ tình cảm của mình ở Đông Sở, vốn dĩ lúc trước nàng chỉ nghe một chút mà thôi, lại không nghĩ tới nàng cũng sẽ đi làm những chuyện như vậy, hôm nay sau khi thấy Lam Linh tết một cái vòng hoa cho Yến Kinh Hàn, trong lòng Nhạc Tư Ngữ có chút ngứa tay, nhưng vấn đề là, nàng chưa từng tết qua những vật này, nàng vốn không biết rõ nên tết chúng như thế nào, vì thế, Nhạc Tư Ngữ muốn mượn vòng hoa Lam Linh đã tết để xem lại một chút.

Nhạc Tư Ngữ vốn chính là nha đầu nóng tính, thấy Lam Linh và Yến Kinh Hàn ân ái ngọt ngào đến không ngừng, cuối cùng nhịn không được mà cắt đứt hai người, không hề có một chút cảm giác thẹn thùng.

"Tư Ngữ, ngươi cũng muốn tết vòng hoa?" Lam Linh lập tức âm thầm cười, trong nội tâm nghĩ tới tám phần nha đầu kia hẳn là muốn tết vòng hoa đưa cho Mộ Dung Tiếu Trần, rốt cuộc nha đầu đó cũng có biểu hiện hơi giống với nữ nhân, thật không dễ dàng mà.

"Đúng thế." Nhạc Tư Ngữ đáp dứt khoát dị thường, nhanh chóng ném một chút mất tự nhiên ở trong lòng lên chín tầng mây, bước nhanh đi đến trước mặt Yến Kinh Hàn, đưa tay ra, "Lấy ra!"

Mày kiếm Yến Kinh Hàn nhíu lại, nhưng vẫn lấy vòng hoa từ trên cổ xuống, đưa cho Nhạc Tư Ngữ, đồng thời Tử Sắc Y () cũng nói: "Sau khi trở về thành, nhớ trả nó cho ta, không được phép làm hư." Nói xong, Yến Kinh Hàn kéo Lam Linh nhanh chóng đi rakhỏi rừng tùng.

Lam Linh mở miệng cười cười, Nhạc Tư Ngữ trừng Yến Kinh Hàn một cái, lẩm bẩm một câu, "Quỷ hẹp hòi!"

Sau đó, Nhạc Tư Ngữ nhìn lại vòng hoa Lam Linh đã tết, sau khi nhìn cẩn thận một hồi, nàng hái một ít hoa dại, rồi tự mình ra tay bắt đầu tết vòng hoa.

Nhạc Tư Ngữ cũng là một nha đầu thông minh, sau mấy lần tết thử, đã tìm được cách làm từ trong đó, rất nhanh tết được một cái vòng hoa, so với cái Lam Linh tết, Nhạc Tư Ngữ cảm thấy vòng hoa nàng tết cũng không kém so với Lam Linh, trong lòng nàng hết sức cao hứng.

Cầm lấy vòng hoa, Nhạc Tư Ngữ không phí bao nhiêu công phu đã tìm được Mộ Dung Tiếu Trần ở trên một ngọn núi nhỏ, lúc này Mộ Dung Tiếu Trần đang ngồi trên một khối nham thạch, ánh mắt tĩnh mịch nhìn về phía xa xăm, cả người trầm tĩnh như nham thạch đã trải qua gió sương, cương nghị lại mang theo nỗi cô tịch khôn xiết.

Nhìn thấy dáng vẻ Mộ Dung Tiếu Trần như vậy, đột nhiên Nhạc Tư Ngữ cảm thấy lòng nàng ẩn ẩn đau, nàng thích hắn, nàng không muốn nhìn thấy dáng vẻ cô tịch của hắn như thế.

Nhạc Tư Ngữ mở to miệng, rất muốn gọi hắn là"Tiếu Trần", nhưng cuối cùng lại không mở miệng, mà chỉ nhìn xem hắn như thế, nàng không muốn khiến lòng hắn khó chịu.

Nhạc Tư Ngữ để tay ra sau lưng từ từ đi lên phía trước, mấp máy môi, mở miệng nói: "Ta muốn đưa ngươi một vật." Nhạc Tư Ngữ biết rõ tỷ lệ Mộ Dung Tiếu Trần nhận lấy vòng hoa của nàng dường như là không, nhưng nàng lại không muốn chưa thử mà đã đơn giản buông tha, nàng đã thích hắn ba năm, hắn nói lời lạnh nhạt, hắn không đếm xỉa nàng chán ghét nàng cũng đều không thể ngăn cản được quyết tâm nàng muốn hắn trở thành nam nhân nàng, nàng không e ngại bất cứ đả kích nào!

Nhưng khiến Nhạc Tư Ngữ ngoài ý muốn chính là, lúc này Mộ Dung Tiếu Trần không lập tức nghiêm giọng từ chối, mà chỉ dùng ánh mắt nhìn về phía nàng, "Vật gì?"

Trong lòng Nhạc Tư Ngữ ngạc nhiên mừng rỡ một hồi, trong nháy mắt tròng mắt nhìn về phía Mộ Dung Tiếu Trần bao phủ đầy sự mừng rỡ và vui vẻ, chỉ trong chốc lát sững sờ, nàng vội vàng đưa vòng hoa ở tay phải ra trước mặt Mộ Dung Tiếu Trần, "Vật này tặng cho ngươi."

Tay phải Nhạc Tư Ngữ cầm vòng hoa tự mình tết, tay trái cầm lấy vòng hoa Lam Linh tết, nàng đưa tay phải ra ngoài, nhưng tay trái vẫn để ở sau lưng như cũ.

Nhìn vòng hoa trước mắt, ánh mắt Mộ Dung Tiếu Trần nhanh chóng lóe lên, nhìn Nhạc Tư Ngữ tùy ý hỏi: "Tay trái ngươi đang cầm cái gì đó?"

"Vòng hoa." Nhạc Tư Ngữ cũng không nghĩ nhiều, liền lấy tay trái ra từ sau lưng, vòng hoa vốn không phải là vật rất nhỏ, Nhạc Tư Ngữ đoán rằng Mộ Dung Tiếu Trần sớm cũng đã nhìn thấy, nàng không cần thiết phải che giấu.

Nhìn xem vòng hoa trong tay trái của Nhạc Tư Ngữ, trong con mắt tĩnh mịch của Mộ Dung Tiếu Trần nhanh chóng lướt qua một luồng ánh sáng, dường như tùy ý hỏi, "Đây đều là do ngươi tết?"

Nhạc Tư Ngữ vừa nghe, rất muốn nói bên tay trái này là do Lam Linh tết, nhưng nàng cũng không nói, mà chỉ cười cười, rồi từ từ đưa tay phải lên phía trước, tay trái dần rụt về phía sau.

Hành động lén lút của Nhạc Tư Ngữ, đương nhiên là Mộ Dung Tiếu Trần nhìn thấy ở trong mắt, lập tức dùng tốc độ sét đánh không kịp che tai mà nhanh chóng ra tay, đoạt lấy Tử Sắc Y () vòng hoa ở trong tay trái của Nhạc Tư Ngữ, đồng thời nói: "Ta thích cái này hơn."

Thấy thế, Nhạc Tư Ngữ mới hiểu được, Mộ Dung Tiếu Trần sớm đã biết vòng hoa nàng cầm trên tay trái chính là do Lam Linh tết, hắn luôn chờ đợi thời cơ có thể đoạt nó từ trong tay nàng!

Khốn kiếp!

Nhạc Tư Ngữ tức giận không thôi, xé nát vòng hoa tự mình tết, rồi ném về phía không trung, lập tức vươn tay ra trước mặt Mộ Dung Tiếu Trần, "Lấy ra!" Trong giọng nói mang theo mùi vị cắn răng nghiến lợi rõ ràng!

Nàng tức giận vì Mộ Dung Tiếu Trần không đếm xỉa đến một mảnh chân tình của nàng, lại dùng thủ đoạn vô sỉ như thế để đoạt lấy vòng hoa Lam Linh tết.

Nàng lại tức giận vì nàng vậy mà không đề phòng hắn bị hắn tính kế!

Lửa giận lẫn với nỗi ghen tị tuỳ ý thiêu đốt ở trong lòng Nhạc Tư Ngữ!

"Không phải ngươi muốn tặng cho ta sao? Nếu đã tặng cho ta, làm sao có đạo lý nào muốn lấy về?" Mộ Dung Tiếu Trần không bị lay chuyển, nhanh chóng đứng lên.

Hắn đã sớm biết Lam Linh vì Yến Kinh Hàn đã tết một vòng hoa, hắn cũng biết Nhạc Tư Ngữ mượn vòng hoa của Lam Linh để làm theo, đương nhiên hắn sẽ không cần vòng hoa kia của Nhạc Tư Ngữ, hắn chỉ muốn vòng hoa của Lam Linh tết, nếu nàng đã chủ động đưa tới cửa, làm sao có đạo lý hắn không cần?

Mộ Dung Tiếu Trần không cho mình là chính nhân quân tử, hắn yêu Lam Linh, hắn muốn có được tất cả của nàng, hèn hạ vô sỉ thì như thế nào? Chỉ cần một mảnh chân tình hắn đối với nàng, trời đất chứng giám!

Đối với vòng hoa Lam Linh tết cho Yến Kinh Hàn, Mộ Dung Tiếu Trần không muốn suy nghĩ Lam Linh có yêu Yến Kinh Hàn hay không, hắn chỉ biết là, mặc kệ nàng có yêu hắn(YKH) hay không, hắn (MDTT) đều sẽ không buông tay!

"Mộ Dung Tiếu Trần, ngươi đừng khiến ta khinh bỉ ngươi!" Nhạc Tư Ngữ không nghĩ tới Mộ Dung Tiếu Trần vậy mà có thể nói ra những lời vô sỉ đến vậy, trong con mắt nhìn hắn đã nổi lên lửa giận hừng hực, lúc này Nhạc Tư Ngữ không phân biệt rõ được nàng tức giận Mộ Dung Tiếu Trần hay là bị ăn dấm chua của hắn.

"Nhạc đại tiểu thư, bản tướng hết sức hy vọng ngươi khinh bỉ ta, nói như vậy, ngươi có thể cách xa ta một chút!"

Mộ Dung Tiếu Trần lạnh lùng mở miệng, trong lời nói đều ngậm đầy lưỡi dao, đâm vào lòng Nhạc Tư Ngữ đau một trận.

"Ngươi nằm mơ!" Nhạc Tư Ngữ từ trong kẽ răng nói ra ba chữ, từ lúc nàng bắt đầu thích hắn, nàng đã không biết hai chữ "Lùi bước" được viết như thế nào!

"Xin cứ tự nhiên!" Mộ Dung Tiếu Trần không muốn để ý đến Nhạc Tư Ngữ, hắn cầm lấy vòng hoa muốn đi xuống núi, nhưng Nhạc Tư Ngữ cũng không muốn Mộ Dung Tiếu Trần có thể cầm lấy vòng hoa của Lam Linh, nàng lập tức nhanh ra một chưởng, chưởng phong quét thẳng đến vòng hoa trong tay Mộ Dung Tiếu Trần!

Dường như Mộ Dung Tiếu Trần sớm đã có chuẩn bị, hắn nhanh chóng phi thân, tránh khỏi chưởng phong của Nhạc Tư Ngữ, đồng thời cũng phi thân ra phía xa xa, lạnh lùng nhìn Nhạc Tư Ngữ một cái, rồi nhanh chóng rời khỏi.

Nhạc Tư Ngữ oán hận hai tay siết chặt thành quyền, võ nghệ của Mộ Dung Tiếu Trần không kém hơn nàng chút nào, chuyện nàng muốn đoạt lấy vòng hoa từ tay hắn vốn không có khả năng, nàng nên làm gì bây giờ? Nàng lấy vòng hoa nào để đưa Yến Kinh Hàn đây?

Đối với sự oán hận của Nhạc Tư Ngữ, Mộ Dung Tiếu Trần vô cùng vui vẻ, nhìn xem vòng hoa ở trong tay, trong con mắt tĩnh mịch của Mộ Dung Tiếu Trần sớm đã tràn đầy nhu tình.

Đây chính là vòng hoa mà Linh nhi tự tay tết, mặc dù không phải tết cho hắn, nhưng bây giờ đã đến trong tay hắn, thì chính là của hắn, hắn sẽ không trả lại cho Nhạc Tư Ngữ, cũng sẽ không trả lại cho Yến Kinh Hàn!

Mộ Dung Tiếu Trần cầm lấy vòng hoa đi thẳng đến dưới đường nhỏ núi Linh Vân, lênxe ngựa, hắn tình nguyện không ăn cơm chay chùa Linh Quang, lại càng không muốn bị Yến Kinh Hàn và Lam Linh phát hiện ra manh mối, đoạt lại vòng hoa.

Mộ Dung Tiếu Trần hết sức khẳng định Nhạc Tư Ngữ sẽ không dám nói chuyện này cho Yến Kinh Hàn và Lam Linh, bởi vì nàng không thể đi qua cửa ải trong lòng nàng, cho nên nàng không thể nói ra.

Thần Tinh nhìn thấy chủ tử nhà mình mặt mày hớn hở, biết rõ lúc này tâm tình chủ tử rất tốt, lập tức nhanh chóng đi theo Mộ Dung Tiếu Trần vào xe ngựa, nhỏ giọng nói với Mộ Dung Tiếu Trần: "Chủ tử, bên Bắc Ninh lại truyền tin thúc giục, hỏi ngài khi nào sẽ trở về?"

Tin tức này đã nhận được mấy ngày, nhưng Thần Tinh luôn không dám nói, bởi vì chủ tử nhà hắn đã nói rồi, một ngày hắn không tìm thấy Lam Linh, thì một ngày hắn sẽ không trở về Bắc Ninh, mà hiện giờ, mặc dù người đã tìm được, nhưng chủ tử muốn dẫn nàng Tử Sắc Y () trở về Bắc Ninh cũng không phải là một chuyện dễ, Thần Tinh cảm thấy nếu hắn nói nhất định sẽ khiến chủ tử không vui, nhưng lại không thể không nói, vì thế, liền tìm lúc chủ tử thoạt nhìn cao hứng rồi mới nói ra chuyện này.

Lúc này, Mộ Dung Tiếu Trần có được vòng hoa Lam Linh tự tay tết, sau khi nghe Thần Tinh nói, trong lòng cũng không có nhiều tức giận, theo ý hắn, bây giờ cách ngày hắn quay về Bắc Ninh cũng đã không còn lâu, chỉ cần hắn giúp Lam Linh thoát khỏi thân phận Hàn vương phi, thì hắn có thể lập tức dẫn nàng trở về Bắc Ninh, hiện tại mọi chuyện đã sẵn sàng chỉ còn chờ cơ hội!

"Nói với bọn họ, không còn lâu nữa ta sẽ quay về." Mộ Dung Tiếu Trần tràn đầy tự tin, ánh mắt luôn đặt trên vòng hoa ở trong tay, nhìn xem vòng hoa ở trong tay, Mộ Dung Tiếu Trần mơ hồ thấy được khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của Lam Linh, người so với hoa đẹp, còn (hoàn) mỹ hơn hoa! Trong con mắt Mộ Dung Tiếu Trần sớm đã tràn đầy nhu tình, nhất định hắn sẽ khiến cho nàng phải làm vợ của hắn!

"Vâng!" Thần Tinh lập tức nhanh ra khỏi xe, trong lòng cũng rất cao hứng, ba năm, rốt cuộc nhanh sẽ quay về.

Nhạc Tư Ngữ mượn vòng hoa Lam Linh lại bị Mộ Dung Tiếu Trần đoạt đi, vòng nàng tết lại bị nàng tự hủy, vốn muốn tết lại một cái trả cho Yến Kinh Hàn, nhưng Nhạc Tư Ngữ nghĩ làm sao cũng cảm thấy không được tự nhiên, dứt khoát không trả, trong lòng nghĩ tới, nếu như Yến Kinh Hàn có hỏi, thì cứ nói là mình đã vứt rồi.

Nhạc Tư Ngữ tình nguyện nói dối, cũng không muốn nói chuyện này cho Yến Kinh Hàn, mặc dù hành động của Mộ Dung Tiếu Trần khiến nàng tức giận, nhưng nàng xem hắn trở thành nam nhân mình, nàng không muốn hắn và Yến Kinh Hàn xung đột với nhau chỉ vì một cái vòng hoa nhỏ của Lam Linh, một người là nam nhân nàng, một người nàng xem là huynh trưởng, ai trong bọn họ bị thương, nàng đều không muốn nhìn thấy, cho nên nàng vẫn không nên nói gì mới tốt.

Có suy nghĩ này, Nhạc Tư Ngữ ở trên núi Linh Vân cố gắng tránh khỏi Yến Kinh Hàn và Lam Linh, trước giờ Thân đã lên ngồi trong xe ngựa phủ mình.

Đến giờ Thân, Yến Minh Hiên dẫn theo trọng thần xuống núi Linh Vân, dẫn đầu quay về thành.

Dọc theo đường đi, Nhạc Tư Ngữ thoáng thấp thỏm bất an, nàng lo lắng Yến Kinh Hàn sẽ đột nhiên hỏi nàng chuyện vòng hoa, nếu hôm nay hắn muốn tìm nàng, thì nhất định nàng sẽ rất khó có thể nói dối qua loa được, nhưng may mắn là, Yến Kinh Hàn cũng không tìm nàng, Nhạc Tư Ngữ thuận lợi quay về trong phủ mình.

Kỳ thật Nhạc Tư Ngữ chỉ lo lắng dư thừa, Yến Kinh Hàn là một nam nhân trên ngực có sông, hắn không thể giờ phút nào cũng ghi khắc chuyện vòng hoa ở trong lòng, càng không cố ý phái người đi đến phủ Nhạc Quốc Công hỏi Nhạc Tư Ngữ chuyện vòng hoa, nếu muốn, cùng lắm là lúc thấy Nhạc Tư Ngữ sẽ hỏi một câu, nhưng Nhạc Tư Ngữ lại cố ý tránh hắn, hắn muốn gặp nàng dường như cũng không dễ.

Cứ như vậy ba ngày đã trôi qua, tất cả đều bình an.

Một buổi sáng nọ, Yến Kinh Hàn ở trong thư phòng giải quyết công vụ, Lam Linh cũng ở trong thư phòng, ngồi trên giường nệm, đọc một quyển sử chép.

____________ Lời Editor: Không hiểu sao nhưng mình cảm thấy nam phụ MDTT này dai như đỉa đói, tuy tội thì tội thật nhưng cứ nhây nhây kiểu đó, ai mà thích nổi, cũng chỉ có NTN mới thích được. Không biết sau khi biết được thân phận của MDTT, thì NTN có thích hắn nữa hay không?!