Editor: Tử Sắc Y()

"Bởi vì nhiều năm trước bản cung đã làm thất lạc một cái chuông vàng, bản cung chỉ muốn nhìn một chút xem đó có phải là của bản cung hay không." Trong nháy mắt Thượng Quan Vân Thụy tìm được một lý do.

"Nói đùa gì vậy? Vật đó của cung chủ sao có thể là của ngươi được?" Lăng Lộ lập tức không vui, càng thêm cảnh giác với Thượng Quan Vân Thụy, phảng phất như Thượng Quan Vân Thụy sẽ đoạt lấy mất chuông vàng trên tay nàng.

Chữa lợn lành thành lợ què!

Trong lòng Thượng Quan Vân Thụy ngầm buồn bực một hồi, vội vàng nói: "Đại cô nương có thể yên tâm, cho dù chuông vàng này là diendanlqd do bản cung đánh rơi, thì bản cung cũng sẽ không lấy vật của cung chủ các ngươi về đâu, bản cung chỉ muốn xem rốt cuộc có phải nó hay không, không hơn."

Lăng Sương thấy dáng vẻ Thượng Quan Vân Thụy không được nhìn thề không bỏ qua, liền phân phó với Lăng Lộ: "Mở ra đưa hắn xem."

"Tỷ..." Lăng Lộ nhìn Lăng Sương, rất muốn nói rằng nàng lo lắng Thượng Quan Vân Thụy sẽ nói không giữ lời, mà thực sự đoạt lấy chuông vàng của cung chủ bỏ chạy.

"Không sao, Thụy thái tử không phải là loại người tư lợi bội ước." Lăng Sương ít nhiều cũng có chút hiểu rõ Thượng Quan Vân Thụy, mặc dù thoạt nhìn hắn phong, lưu, nhưng cũng không phải là loại tiểu nhân hèn hạ.

"Cô nương rốt cuộc cũng nói một câu mà bản cung thích nghe." Thượng Quan Vân Thụy cười nói.

Thấy tỷ tỷ mình nói như thế, Lăng Lộ cầm chặt chuông vàng ở trên tay đưa cho Thượng Quan Vân Thụy xem, Thượng Quan Vân Thụy đưa đầu qua rất nhanh đã thấy được dòng chữ nhỏ khắc màu đỏ ở bên trong chuông, đồng tử hắn bỗng co lại, lại nhìn kỹ lần nữa, tusacyleequy;don sau khi xác nhận mình không lầm, trong giọng nói khó nén sự ngạc nhiên mừng rỡ, "Hai vị cô nương, chuông vàng này là vật tuỳ thân của cung chủ các ngươi sao?"

"Ngươi hỏi chuyện này để làm gì? Chuông vàng này không phải là vật ngươi đã đánh rơi chứ?" Lăng Lộ nhanh chóng rụt tay về, "Ngươi đã nói cho dù đó vốn là vật của ngươi, ngươi cũng không lấy về, ngươi không thể tư lợi bội ước như thế!"

"Cô nương, ngươi hiểu lầm rồi, bản cung không nói đó là vật của bản cung, lại càng không nói muốn lấy về, bản cung chỉ muốn biết rõ thời gian cái chuông này đi theo cung chủ các ngươi dài bao lâu." Thượng Quan Vân Thụy vội vàng giải thích, xem ra nếu nói dối thì thật sự có thể sẽ bị vạch trần bất cứ lúc nào mà.

"Thời gian rất lâu." Lăng Sương lạnh lùng đáp một câu, rồi kéo Lăng Lộ nhanh chóng rời khỏi, nàng cảm thấy Thượng Quan Vân Thụy này rất kỳ quái, vì sao hắn lại có hứng thú với chuông vàng của cung chủ, còn hỏi những câu hỏi rất kỳ quái, hẳn là hắn sẽ không có mục đích gì khác đi?

Nghĩ như thế, Lăng Sương không muốn nói thêm nhiều chuyện với Thượng Quan Vân Thụy nữa, nói càng nhiều, càng tiết lộ nhiều tin tức, nếu như Thượng Quan Vân Thụy có đánh chủ ý xấu, thì có thể sẽ gây bất lợi cho cung chủ.

Lúc này, Thượng Quan Vân Thụy không tiếp tục chạy đuổi theo hai tỷ muội Lăng Sương Lăng Lộ nữa, mà thoáng suy tư một lát, rồi đưa tay bắn một quả pháo tín hiệu, sau một lúc lâu, một người mặc hắc y xuất hiện ở trước mặt Thượng Quan Vân Thụy, Thượng Quan Vân Thụy phân phó với hắc y nhân kia vài câu, lập tức hắc y nhân nhanh chóng rời đi.

Sau đó Thượng Quan Vân Thụy nhìn về phía Ánh Hà, cười hỏi: "Ánh Hà, sao ngươi không hỏi ta vì sao lại có hứng thú với chuông vàng như vậy? Ngươi một chút cũng không hiếu kỳ sao?"

Thượng Quan Vân Thụy có chút buồn bực, Ánh Hà cũng chỉ hai mươi tám tuổi, độ tuổi như hoa, nhưng ở trước mặt hắn lại như một lão bà bà đã trải qua tang thương, bất kỳ chuyện gì dường như đều không khiến lòng nàng gợn sóng, Thượng Quan Vân Thụy rất muốn nhìn xem suy nghĩ trong lòng nàng, hắn nên làm thế nào, mới có thể khiến nàng mở lòng vì hắn?

"Tại sao ta phải hỏi? Rất nhiều người đều bị hại chết bởi lòng hiếu kỳ của mình!" Ánh Hà lạnh lùng đáp lại một câu, xoay người đi về.

"Ánh Hà, ngươi nói cho ta biết, ta nên làm thế nào, ngươi mới có thể không bỏ ta ra khỏi tim ngươi?" Thượng Quan Vân Thụy đột nhiên không ngờ bị Ánh Hà đối xử lạnh lùng như thế, nhanh chóng phi thân lên, chắn ở trước mặt Ánh Hà, trong đôi mắt đào hoa yêu nghiệt kia lại hiện lên sự nghiêm túc chưa bao giờ có.

"Thượng Quan Vân Thụy, chúng ta vốn không phải là người cùng đường, chờ ta thực hiện xong lời hứa của mình, ta sẽ rời khỏi, trong lòng ta nghĩ như thế nào, thì một chút cũng không quan trọng với ngươi, ngươi cần gì phải lo sợ không đâu?"Ánh mắt lạnh lùng của Ánh Hà rơi vào trên khuôn mặt của Thượng Quan Vân Thuỵ, trong giọng nói càng không mang theo một chút tình cảm!

Nghe vậy, một tia chua sót khó tả xông vào tim, trong giọng nói của Thượng Quan Vân Thụy không khỏi mang theo một tia u oán, "Ánh Hà, máu của ngươi lạnh lẽo sao? Thời gian lâu như vậy, ta đối xử ngươi như thế nào, ngươi một chút cũng không nhìn ra sao? Ngươi không nhìn ra tấm chân tình ta đối với ngươi sao?! Ngươi nhất định muốn ta móc ra tim tusacylqd cho ngươi xem, thì ngươi mới có thể hiểu được à?!" Nói xong lời cuối cùng, Thượng Quan Vân Thụy đột nhiên trở nên kích động, giọng điệu giống như một con dã thú bị thương phẫn nộ!

Ánh Hà chưa từng nhìn thấy dáng vẻ mất khống chế của Thượng Quan Vân Thụy, ở trong mắt Ánh Hà, Thượng Quan Vân Thụy chính là một người vô cùng phong, lưu, thích trêu hoa ghẹo nguyệt, bên trong phủ của nam nhân hoa tâm đó có vô số mỹ nhân, nàng chưa bao giờ nghĩ rằng một thái tử điện hạ đánh đâu thắng đó ở trong đám nữ nhân lại nói với nàng một hồi như vậy, giống như nàng đã phụ một mảnh chân tình của hắn.

Ánh Hà run sợ một hồi, mới mấp máy môi nói, "Cả đời này ta sẽ không lập gia đình, sẽ càng không gả cho ngươi, ngươi nên huỷ bỏ suy nghĩ đó đi." Ánh Hà nói xong vòng qua Thượng Quan Vân Thụy muốn đi về phía trước, không ngờ lại bị Thượng Quan Vân Thụy nắm chặt lấy cổ tay.

"Ánh Hà, ngươi nói rõ cho ta, vì sao cả đời ngươi lại không lập gia đình?" Thượng Quan Vân Thụy dùng sức siết chặt lấy cổ tay của Ánh Hà, trong giọng nói mang theo sự nóng nảy rõ ràng.

"Buông tay!" Trên cổ tay truyền đến cảm giác đau đớn khiến cho sắc mặt của Ánh Hà lập tức trầm xuống, trong giọng nói mang theo tức giận nhàn nhạt.

"Ngươi không nói rõ ràng, ta sẽ không buông tay!" Thượng Quan Vân Thụy nói xong nhanh kéo tay Ánh Hà về phía trước, hắn rất muốn đưa tay ôm lấy eo thon của Ánh Hà, nhưng khi nhìn thấy lửa giận cháy hừng hựt trong tròng mắt đối phương, cuối cùng Thượng Quan Vân Thụy cũng không vươn ra cánh tay còn lại.

"Thượng Quan Vân Thụy, nếu như ngươi muốn bức ta, vậy thì cam kết của ngươi và ta sẽ kết thúc ngay lúc này!" Ánh Hà không giãy giụa, nàng chỉ nhìn Thượng Quan Vân Thụy lạnh lùng nói một câu.

Trong lòng Thượng Quan Vân Thụy than nhẹ một tiếng, chỉ có thể buông ra cổ tay của Ánh Hà, Ánh Hà lập tức nhanh chóng lướt qua Thượng Quan Vân Thụy tiếp tục đi về phía trước.

Thượng Quan Vân Thụy nhìn nhìn lòng bàn tay của mình, trong lòng bàn tay tựa hồ như còn lưu lại nhiệt độ cổ tay của Ánh Hà, đột nhiên hắn có cảm giác như, cảm thấy Ánh Hà là người mà ông trời đã phái xuống trừng phạt hắn, nhưng ngay cả bị trừng phạt, hắn cũng vui vẻ chịu đựng!

...

Yến Minh Hiên dẫn theo đoàn trọng thần (quan lớn có chức trách quan trọng) chậm rãi đi lên núi Linh Vân chùa Linh Vân cầu phúc vì dân vì nước, thắp hương dập đầu, làm xong các trình tự bắt buộc, Yến Minh Hiên dẫn theo ngự tiền thị vệ đi đến thiện phòng của đại leqquyd0n sư Vân Nhất, còn những người khác thì có thể tự đi du lãm núi Linh Vân, chờ đến xế chiều giờ thân rồi cùng nhau trở về thành.

Núi Linh Vân trải dài mười mấy dặm, trên đỉnh núi mây che sương phủ, phóng mắt nhìn núi non trập trùng, khắp nơi đều xanh um tươi tốt, phong cảnh xinh đẹp tuyệt trần.

Yến Kinh Hàn đứng ở trên một vách núi đen, chắp tay, lẳng lặng nhìn ngọn núi xa xa, ánh mắt thâm thúy, không biết đang nghĩ gì.

Một cơn gió thổi qua, làm một góc cẩm bào cong lên, tung bay phần phật, mang theo khí thế lẫm liệt, mang theo khí phách ngang ngược!

Lam Linh ngồi trên một tảng đá lớn cách đó không xa, lẳng lặng nhìn xem bóng lưng cương nghị của Yến Kinh Hàn, ánh mắt ôn nhu.

Lại sau một lúc lâu, Yến Kinh Hàn từ từ xoay người lại, sau khi chạm đến ánh mắt ôn nhu như nước của Lam Linh, trong lòng Yến Kinh Hàn không khỏi giật mình, nhấc chân đi đến bên cạnh Lam Linh ngồi xuống.

Lam Linh mỉm miệng cười, hai tay ôm lấy cánh tay của Yến Kinh Hàn, tựa đầu trên vai hắn, lẳng lặng hưởng thụ không khí yên tĩnh lúc này.

Yến Kinh Hàn không lên tiếng, chỉ dùng một tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Lam Linh.

Mặc dù bàn tay của Yến Kinh Hàn vẫn lạnh như băng, nhưng lòng Lam Linh rất ấm áp, nàng có thể cảm nhận rõ rằng Yến Kinh Hàn đang từ từ tiếp nhận nàng, trong lòng hắnkhông hề lạnh lẽo như băng.

Trên đỉnh núi gió thổi vù vù, nhưng vào giờ phút này trên đó lại ấm áp tốt đẹp như thế.

"Lão nạp không quấy rầy đến hai vị thí chủ chứ?"

Một giọng nói đột nhiên xuất hiện ở sau lưng Yến Kinh Hàn và Lam Linh, Lam Linh nhanh chóng buông cánh tay Yến Kinh Hàn xoay người nhìn lại, chỉ thấy một lão hoà thượng râu bạc đang đứng ở phía sau cách bọn họ không xa mà cười mỉm nhìn hai người, trên mặt cũng không có một chút áy náy khi quấy rầy đến người khác.

Lam Linh nghiến răng, cảm thấy nhất định là lão hòa thượng này cố ý, hắn thấy rõ ràng là bọn họ đang ở chỗ này, lại còn lên tiếng, không phải là cố ý thì là cái gì? Nếu hắn không muốn quấy rầy đến bọn họ, vậy vì sao lại không lén tránh đi?

"Đại sư Vân Nhất." Yến Kinh Hàn nhanh chóng đứng lên, chắp tay với lão hòa thượng.

Nghe vậy, Lam Linh lập tức nghĩ tới một câu nói: Con người không thể nhìn bề ngoài, nước biển không thể đo lường được độ sâu!

Lam Linh làm sao cũng không nghĩ đến lão hoà thượng có vẻ mặt cười mỉm cố ý làm bóng đèn này chính là đại sư Vân Nhất được đồn đại hết sức thần kỳ, nhân vật được đồn giống như thần không phải khiến người ta vừa nhìn thấy đã kính nể sao? Nhưng nàng không nhìn ra đại sư Vân Nhất này có một chút dáng vẻ như thế nào để khiến người ta cảm thấy kính nể.

Nhưng Lam Linh vẫn đứng theo sau Yến Kinh Hàn, gọi một tiếng, "Đại sư Vân Nhất."

Đại sư Vân Nhất cười ha ha, "Lam thí chủ đã lâu không gặp, có còn nhớ rõ lão nạp không?"

Nghe vậy, trong lòng Lam Linh lập tức xáo trộn, chẳng lẽ đại sư Vân Nhất biết nguyên chủ của thân thể này sao? Hắn có thể tính ra được kiếp trước kiếp này, có khi nào hắn đã biết rõ nàng không phải là ‘nàng’ hay không? Có phải hắn sẽ coi nàng như yêu ma quỷ quái không đây?

Nhìn thấy ý cười trong con mắt đại sư Vân Nhất, Lam Linh tựa hồ như thấy được hào quang cơ trí ở trong đó, trong lòng nàng thầm kêu không tốt!

Nàng nhanh chóng nhìn thoáng qua Yến Kinh Hàn ở một bên, nếu nàng bị đại sư Vân Nhất nói là yêu ma quỷ quái, thì cũng không có gì quan trọng, nhưng chuyện Lam Linh để ý chính là, thái độ của Yến Kinh Hàn với nàng sau khi biết rõ chuyện này, Lam Linh không dám tưởng tượng rằng hắn có thể tiếp nhận được những chuyện như vậy hay không, nếu không thể, thì hắn sẽ đối xử với nàng như thế nào.