Editor: An Kin

Nhìn nơi nào đó vẫn không có chút phản ứng, trong lòng Lam Ngọc tràn ngập sợ hãi. Tại sao có thể như vậy? Vì sao sau đêm đó, chỗ đó của hắn liền không còn có phản ứng?

Là dung tục quá độ? Hay do tình hương (mê dược)? Hay là hắn thậm chí còn chưa được thưởng thức hương vị của nàng lại còn bị sập bẫy do nàng sắp xếp?

Lam Ngọc càng nghĩ càng sợ hãi, hét to một tiếng vọng ra ngoài, "Hoàng Ngạc!"

Đêm đó sau khi trở lại, Hoàng Ngạc liền tìm đại phu chữa trị phần xương cốt bị Ánh Hà bẻ gẫy, nhưng thương gân động cốt cần một trăm ngày, trong khoảng thời gian ngắn, tay Hoàng Ngạc khó có khả năng khỏi hẳn.

Mặc dù như thế, Hoàng Ngạc vẫn tận trung cương vị, canh giữ ở bên ngoài phòng Lam Ngọc. Có 2 nguyên nhân: một là hai ngày này tâm tình công tử nhà mình không tốt, hắn căn bản không dám mở miệng xin nghỉ, thứ hai chuyện tình của U Lan còn chưa được giải quyết, một ngày U Lan không phải của hắn, một ngày hắn cũng không thể an tâm.

Nghe tiếng Lam Ngọc gọi, Hoàng Ngạc nhanh chóng vọt vào phòng, "Công tử? Ngài làm sao vậy?"

"Lập tức đi mời thái y đến Mỹ ngọc hiên. Bổn công tử chờ hắn tại đó, nhớ kỹ không để cho phụ thân cùng nương ta biết!" Lam Ngọc nói rồi nhanh chóng xoay người xuống giường, không gọi người hầu hạ mà tự mình thu dọn ổn thỏa.

Mỹ ngọc hiên là một tòa nhà bên ngoài phủ của Lam Ngọc, Hoàng Ngạc đương nhiên biết rõ.

"Dạ!" Nhìn thần sắc, Hoàng Ngạc cảm thấy công tử nhà mình nhất định là có chuyện vô cùng trọng yếu mới cho phép tìm thái y, không dám trì hoãn, nhanh chóng ra khỏi phòng.

Mỹ ngọc hiên.

Chuẩn đoán của Hứa thái y đối với Lam Ngọc mà nói giống như sấm sét giữa trời quang, khiến Lam Ngọc run lẩy bẩy.

Chỗ này của hắn cả đời đều không ngóc đầu dậy? Cả đời hắn đều không thành nam nhân!

Lam Ngọc không tin. Hắn không muốn tin.

"Hứa lão đầu, ngươi gạt ta phải không? Ngươi nói, ngươi gạt ta!" Lam Ngọc nắm chặt tà áo Hứa thái y, khuôn mặt dữ tợn, đầu tóc như dã thú.

"Công tử, lão già cổ hủ này có một trăm cái đầu cũng không dám lừa gạt ngài, những gì lão già cổ hủ này nói đều là thật." Giao tình giữa Hứa thái y cùng Lam Trí Thân không giống bình thường, nhưng thấy Lam Ngọc như vậy, Hứa thái y vẫn có chút sợ hãi.

Lam Ngọc đương nhiên cũng biết Hứa thái y cùng cha hắn có quan hệ, cho nên mới tìm ông. Không nghĩ lại nhận được một kết quả mà hắn không cách nào tiếp nhận được.

Lam Ngọc đẩy Hứa thái y ra, ngã ngồi ở trên ghế. Đột nhiên nghĩ đến đêm không có ký ức gì đó, Lam Ngọc đứng bật dậy, nhìn về phía Hứa thái y con mắt như sấm sét vang dội cuồng phong gào thét, "Ngươi nói một chút, nguyên nhân gì khiến ta như vậy!"

Hứa thái y lảo đảo lui về sau hai bước, ổn định thân hình, vội vàng mở miệng: "Công tử, đây cũng chính là chỗ nghi hoặc của lão già cổ hủ này, nếu là do dược vật lại không có bất kỳ dấu hiệu, nếu là ngoại lực tác động, lại cũng nhìn không ra chỗ nào bị tổn thương. Công tử, thứ cho lão già cổ hủ này tài học sơ thiển, nhất thời không thể xác định."

Nghe vậy, con mắt Lam Ngọc lóe lên vẻ âm ngoan trước nay chưa có "Ta cho ngươi thời gian ba ngày, ngươi cần phải cho ta một câutrả lời thuyết phục chuẩn xác, ngoài ra, chuyện này không cho phép để lộ nửa điểm, cũng không thể để cha ta mẹ ta biết rõ, nếu không nghe, ngươi biết thủ đoạn bổn công tử!"

Không cần Lam Ngọc uy hiếp, Hứa thái y cũng biết việc này nếu bị truyền ra ngoài, dù cho Lam Ngọc không cần đầu của hắn, Lam Trí Thân cũng sẽ làm cho đầu của hắn chuyển đi nơi khác. Hắn không thể nói, cũng không dám nói.

"Công tử cứyên tâm, lão già cổ hủ này nhất định thủ khẩu như bình, nhất định ở trong vòng ba ngày cấp công tử một câu trả lời hài lòng, thuyết phục."Hứa thái y kinh hoàng sợ hãi lập lời thề son sắt làm chứng.

Sau đó, Lam Ngọc cũng không làm khó Hứa thái y, liền để ông rời đi.

Gặp Hứa thái y đi, Hoàng Ngạc cuống quít vọt vào gian phòng, "Công tử, vậy phải làm sao bây giờ?" Hoàng Ngạc nói nhìn về phía hạ thân nhà mình công tử, hiển nhiên hắn đã nghe hết lời nói của Hứa thái y.

"Cút!" Lam Ngọc nổi trận lôi đình! Rống lên khiến Hoàng Ngạc hốt hoảng mà chạy!

Hắn biết làm sao bây giờ?

Lam Ngọc hai tay sít sao nắm lại, con mắt mang vẻ hung ác củamột loài dã thú.

Nếu thật là nàng làm, hắn nhất định khiến nàng sống không bằng chết!

Buổi trưa, Yến Kinh Hàn trở về Tùng trúc Viện, chỉ thấy Lam Linh cùng Sở Viên, Thu Chiếu Tuyết đang ở sân bên trong vừa nói vừa cười, ở chung vô cùng hòa hợp, lông mày không khỏi khẽ nhíu một tý.

Sở Viên, Thu Chiếu Tuyết từ trước tới giờ chưa từng gặp Yến Kinh Hàn, hai người nghe tiếng bước chân, liền quay đầu lại, nhìn thấy dung nhan tuấn mỹ vô song của Yến Kinh Hàn, dáng người thon dài cao ngất, khí chất ngang ngược sẵn có, hai người cũng không khỏi giật mình, trong ánh mắt không che dấu lòng ái mộ.

Thấy Sở Viên, Thu Chiếu Tuyết như vậy, trong lòng Lam Linh lại sinh ra một tia không vui, lập tức ho nhẹ một tiếng, đứng lên, nghênh tiếp Yến Kinh Hàn, ôn nhu nói: "Vương gia, có đói bụng không? Có cần phòng bếp bày thiện luôn không?"

Thấy miệng cười như hoa của Lam Linh, nghe giọng nàng thủ thỉ, lông mày Yến Kinh Hàn lại giãn ra, nhẹ nhàng "Uh" một tiếng.

Hạo Nguyệt nghe vậy, nhanh chóng ra sân nhỏ.

Sở Viên, Thu Chiếu Tuyết sớm đã si mê nhưng cũng bừng tỉnh, thấy vương gia không nhìn mình, trong lòng không khỏi chua xót. Nhưng hai người biết rõ lúc này không phải là lúc các nàng có thể thể hiện sự bất mãn. Dù cho muốn thể hiện, cũng phải chờ Vương gia sủng hạnh các nàng đã.

"Thiếp Sở Viên bái kiến Vương gia! Chúc Vương gia vạn phúc!"

"Thiếp Thu Chiếu Tuyết bái kiến Vương gia! Chúc Vương gia vạn phúc!"

Hai người cùng nhau hành lễ với Yến Kinh Hàn, chẳng những tự báo gia môn mà còn tự cho mình là nữ nhân của Yến Kinh Hàn. Đáy mắt Yến Kinh Hàn lập tức phát ra hàn quang, quét về phía Lưu Vân ẩn thân.

Lưu Vân thấy thế âm thầm kêu khổ. Cả sáng gia không ở trong phủ, hắn chưa kịp bẩm báo chuyện Vương phi đối đãi với Sở Viên, Thu Chiếu Tuyết. Hai nữ nhân này liền coi mình là nữ nhân của Gia. Từ trước đến nay Gia ghét nhất loại nữ nhân như vậy, Sở Viên, Thu Chiếu Tuyết si tâm vọng tưởng lại làm liên lụy tới chính mình, Lưu Vân cảm giác mình thật thảm.

Vốn dĩ Lam Linh nghe Sở Viên, Thu Chiếu Tuyết tự xưng, trong lòng thấy không vui, nhưng thấy mắt phượng của Yến Kinh Hàn phát lạnh, không hiểu Lam Linh lại thấy tâm tình khá hơn, trong nội tâm sinh ra một tia hứng thú tà ác, mang dáng vẻ muốn xem kịch vui.

Lam Linh không lên tiếng, mà nhẹ nhàng cười, nhìn Yến Kinh Hàn.

Yến Kinh Hàn thấy Lam Linh làm bộ dáng không liên quan, đang chờ xem kịch vui, trong lòng sinh ra tức giận, quay đầu nhìn Sở Viên, Thu Chiếu Tuyết.

"Bản vương đồng ý thu nhận các ngươi khi nào?”

Thanh âm lạnh như băng của Yến Kinh Hàn như mũi đao nhọn, Sở Viên, Thu Chiếu Tuyết cả kinh, "Phù phù" một tiếng ngã quỵ trên đất.

Sở Viên, Thu Chiếu Tuyết mặc dù nghe nói Yến Kinh Hàn lãnh khốc vô tình, nhưng cả hai chưa từng gặp, mà lúc này, nghe thanh âm của Yến Kinh Hàn còn lạnh hơn so với gió rét tháng mười hai, lại thấy ánh mắt Yến Kinh Hàn còn muốn sắc bén hơn so với lưỡi dao sắc bén. Hai người không nhịn được run lẩy bẩy, cảm thấy hít thở không thông.

"Vương gia bớt giận, là Vương phi... Vương phi bảo chúng thần thiếp là muội muội, còn nói chúng thần thiếp là người của Vương gia, thần thiếp liền cho rằng vương gia đã đồng ý thu chúng thần thiếp." Lá gan Sở Viên tương đối lớn một chút, nhìn Yến Kinh Hàn yếu ớt mở miệng.

Dù sao, Sở Vên cảm thấy vốn không phải là lỗi của các nàng, là Lam Linh cố ý khiến các nàng lầm lẫn, lúc này mới chọc giận Vương gia. Lam Linh chính là đầu sỏ.

"Sở Viên tỷ tỷ nói không sai, Vương phi xác thực kêu chúng thần thiếp là muội muội, còn để cho chúng thần thiếp cùng nhau hầu hạ Vương gia." Thu Chiếu Tuyết mặc dù nhát gan hơn, nhưng vì lợi ích chung trước mặt, cũng lên tiếng phụ họa.

Nghe Sở Viên, Thu Chiếu Tuyết nói, Yến Kinh Hàn nhìn về phía Lam Linh đang đứng bên, môi mỏng nhếch lên, hàn khí bức người.

Lam Linh cười cười, lúc này mới chậm chạp mở miệng: "Nếu không phải trong lòng Nhị vị cô nương có tâm tư với Vương gia thì hai tiếng muội muội của ta sao có thể làm cho các người nảy sinh hiểu lầm? Hơn nữa, Vương gia là chủ tử của Vương phủ. Tất cả mọi người trong Vương phủ đều là người đến hầu hạ Vương gia. Những lời này của ta cũng không có nói sai, chỉ là nhị vị cô nương gấp không thể chờ được đến lúc bay lên đầu cành bèn cố ý lý giải sai?"

Nghe Lam Linh nói như vậy, mặt Sở Viên, Thu Chiếu Tuyết lập tức lúc đỏ lúc trắng. Các nàng dĩ nhiên muốn bò lên trên người Vương gia, các nàng dĩ nhiên muốn bay lên đầu cành, nhưng bị người khác lột trần như vậy, trên mặt hai người liền đau rát, phảng phất như bị mấy cái bạt tai.

Lời nói của Lam Linh không thể nghi ngờ là nói cho Yến Kinh Hàn, nàng cũng không muốn đem hắn cho nữ nhân khác, chỉ là hai người này không biết trời cao đất rộng, si tâm vọng tưởng.

Tức giận trong lòng Yến Kinh Hàn không hiểu sao liền tiêu tán một chút, lạnh lùng quét Sở Viên, Thu Chiếu Tuyết một cái.

"Triêu Dương, đưa các nàng ra khỏi phủ đi!" Yến Kinh Hàn đột nhiên hướng Triêu Dương ra lệnh

“Dạ!" Triêu Dương bước nhanh về hướng Sở Viên, Thu Chiếu Tuyết, tựa như muốn nhấc hai người lên.

"Vương gia, đến cùng chúng thần thiếp phạm sai lầm gì mà ngài đối xử với chúng ta như vậy?" Sở Viên lập tức khóc lên, ủy khuất, không cam lòng, chênh lệch của việc từ thiên đường rơi xuống địa ngục khiến cho nàng không cách nào tiếp nhận.

"Bất kính đối với Vương phi của Bản vương!" Yến Kinh Hàn nói rồi vung tay lên. Triêu Dương lập tức nhấc theo hai người phi thân ra khỏi Tùng Trúc Viện.

"Vương gia, một chiêu mượn đao giết người này của ngài dùng cực kỳ thuần thục nha!" Lam Linh nghiến nghiến răng, nhìn Yến Kinh Hàn sâu kín mở miệng.

Đến lúc này, Lam Linh cuối cùng cũng hiểu, Yến Kinh Hàn đem hai nữ nhân này vào viện hầu hạ mình hoàn toàn không có ý tốt, hắn muốn mượn tay của nàng trừ bỏ hai người này.

Đáng giận, lại bị hắn lợi dụng!

"Vương phi, Hồ Văn Tài vẫn còn giam giữ ở trong lao Đại lý tự, chẳng lẽ Vương phi đã quên mất hắn?" Yến Kinh Hàn nhẹ nhàng liếc Lam Linh một cái, liền nhấc chân đi về phía gian phòng.

Lam Linh lập tức mắc nghẹn, người này thế mà lại nói nàng là chó chê mèo lắm lông, hai người bọn họ là kẻ tám lạng ngườj nửa cân?

Ai muốn giống hắn chứ!

Nếu không phải hắn trước chọc cho nàng, nàng như thế nào lại đem kia Hồ Văn Tài làm đao làm cho đâu? Nói sau, nàng không phải là không có cả đến hắn sao?