Càn Khôn Thủ Lục Phượng Tường cau mày biến sắc, quay sang hỏi Vạn Vũ Xương :
- Vạn lão đệ, có anh em nào bị độc xà cắn phải không?
Vạn Vũ Xương lắc đầu đáp :
- Không việc gì đâu! Đó chỉ là hiện tượng bị trúng độc nên đâm ra mê man chứ không can hệ gì đến tánh mạng, vãn bối đã có cách cứu rồi.
Nói xong lấy trong người ra một lọ “Khử Độc tán” xoa vào mũi mọi người.
Qua một chập lâu, Tôn Chính, Tống Thu Vân vẫn chưa thấy tỉnh lại, cả đến Vạn Vũ Sinh, Tề Trường Tự, Lục Phượng Tôn, Bạch Phi Yến và Tu Ngọc Nhàn vẫn nằm mê man bất tỉnh.
Vạn Vũ Xương cho rằng mọi người hít phải một ít khí độc của bầy rắn, chỉ cần xức ít thuốc khử độc tán sẽ khỏi ngay, nhưng ngờ đâu càng lâu càng trầm trọng, chẳng những không tỉnh dậy mà nhiều người lại thỉnh thoảng co quắp thân hình, nước bọt trào ra miệng.
Đang giây phút hoang mang chưa biết toan tính cách nào, bỗng thấy có bóng người sa xuống rừng cây.
Giản chân nhân vừa trông thấy giật mình hỏi :
- Ủa sao Trí Năng thiền sư lại trở lộn về?
Bóng đen chạy lại gần, quả nhiên là Trí Năng thiền sư.
Thiền sư mặt mày tái mét, bộ áo cà sa rách nát, thắm đỏ máu đào, tay phải cầm cây thiền trượng tay trái đang kẹp chặt một xác người. Thiền sư vừa dừng chân đứng lại, thân hình đã lảo đảo như sắp té xuống đất.
Tôn Hiệu Nam vội vàng chạy lại đỡ và hỏi lớn :
- Thế nào, Đại sư gặp cường địch phải không?
Trí Năng đưa cặp mắt lờ đờ nhìn qua mọi người, thở hổn hển nói :
- Bọn quần ma đã liên hiệp cùng nhau thanh thế lớn lao vô cùng, chúng ta phải chuẩn bị để đối phó, nếu chậm e không kịp nữa.
Mọi người nhìn thấy xác người trong tay Trí Năng thiền sư đều giật mình sợ hãi. Xác đó chính là Trí Bổn thiền sư, vừa cùng ra đi một lần với Trí Năng.
Thấy tinh thần Trí Năng quá ư mỏi mệt, có vừa vừa trải qua một cuộc ác chiến với kẻ địch, chân lực hao tổn quá nhiều, cho nên mặc dù ai ai cũng nóng lòng muốn biết rõ sự việc ra sao, nhưng không tiện hỏi nhiều.
Giản chân nhân sực nhớ lại con gái mình còn Tuyết Sâm hoàn, chế biến thành “Bách Doanh đan” đó là một phương thuốc có tánh chất bồi bổ nguyên khí và giải độc kỳ diệu nhất, nên quay sang hỏi Giản Dao :
- Dao nhi, con còn giữ viên Bách Doanh đan nào nữa, hãy đưa cho đại sư uống xem may ra có khỏe bớt chăng?
Giản Dao dạ một tiếng, lấy ra một hoàn thuốc, nhét luôn và mồm Trí Năng thiền sư rồi đỡ ông ta ngồi dậy.
Giản chân nhân hỏi luôn :
- Con còn lại bao nhiêu hoàn Bách Doanh đan trong người?
Giản Dao xem lại rồi nói :
- Còn được chín viên.
Giản chân nhân kiểm điểm lại tình hình các nhân vật nơi đây thì thấy trứ Lý Thành Hóa, Mai Hoa đạo nhân và Vạn Vũ Xương, ở người nhờ công lực hùng hậu có thể tự vận dụng nguyên khí điều trí lấy khỏi cần thuốc.
Ngoài ra Vạn Vũ Sinh, Tôn Chính, Lục Phượng Tôn, Tống Thu Vân, Tu Ngọc Nhàn đang hôn mê bất tỉnh.
Số thuốc còn lại, chín viên, tạm lấy năm viên cho năm người uống trước, còn bao nhiêu để dành về sau.
Lăng Vân Phụng giúp Giản Dao đem Bách Doanh đan nhét vào miệng cho mấy người uống.
Đêm hôm đó tuy là ngày tám tháng ba nhưng tứ bề mây kéo đen ngòm chẳng thấy trăng sao, cánh rừng sâu như chìm đắm trong một tấm màn sương dày mịt, cảnh sắc có vẻ thê lương ảm đạm vô cùng.
Gió rừng rít từng cơn qua cành cây xào xạc, hòa lẫn với tiếng trùng dế tỉ tê nghe buồn làm sao!
Lục Phượng Tường và Tôn Hiệu Nam tuy chưa nói ra câu nói của Trí Năng thiền sư “quần ma liên hiệp, thanh thế lớn lao, phải chuẩn bị ứng phó kịp thời”
Quần ma là những kẻ nào mà đến nỗi trong hai đại cao thủ Thiếu Lâm, một chết một bị trọng thương.
Cứ như hai vị Trí Năng, Trí Bổn tài nghệ đâu phải tầm thường, thế mà vẫn bị đánh thảm bại như thế, dĩ nhiên bọn ma đầu phải vô cùng lợi hại.
Hiện nay bao nhiêu người trong bọn đang lâm bịnh vì trúng độc, nếu gặp phải cường địch biết ứng phó làm sao đây.
Bao nhiêu ý nghĩ quay cuồng trong trí óc, khiến cả hai cảm thấy như cả một trận phong ba bão táp sắp sửa dội mạnh trên đầu mọi người.
Trong bầu không khí vắng lặng của núi rừng, bỗng nghe vèo một tiếng, một bóng người từ trên cao sà xuống bìa rừng, nhanh như một bóng ma rồi chạy thẳng xuống chỗ mọi người.
Tôn Hiệu Nam, đôi mắt lóe hào quang hét lớn :
- Kẻ nào đấy, hãy dừng lại ngay.
Bóng ấy thân hình mau lẹ vô cùng, trong nháy mắt đã bay xẹt lại bên cạnh Giản Dao và đứng lại.
Đó là một lão già dáng người cao cao xương xương, mình mặc áo xanh, lưng mang trường kiếm.
Giản Dao giật mình, vội vàng rút soẹt Ngô Câu độc kiếm múa tít lên nhảy ra chặn lại.
Kẻ đó không ai khác hơn là Hỏa Ảnh Tử Chử Vô Kỵ.
Chử Vô Kỵ vừa đặt chân xuống bãi cỏ, chẳng thèm đáp lại tiếng quát của Tôn Hiệu Nam, đôi mắt sáng quắc, nét mặt xương xương đầy vẻ ngạo nghễ lạnh lùng, nhìn thẳng về phía Giản Dao, từ từ nói :
- Uyển nhi, tại sao mày ở nơi đây?
Từ thuở bé, Giản Dao xem Hóa Ảnh Tử như chú ruột mình, bây giờ thấy thái độ của y có vẻ nghiêm trọng, lại có ý không tốt nên trong lòng bỗng thấy hoảng sợ, lùi ra mấy bước lắc đầu nói :
- Tôi không phải Nam Cung Uyển mà tên là Giản Dao.
Lục Phượng Tường và Tôn Hiệu Nam đứng nhìn Chử Vô Kỵ nhưng không nhận được là ai vì đã lâu lắm, Hỏa Ảnh Tử hành động bí hiểm không mấy khi xuất hiện trên giang hồ.
Khi nghe hai người xưng hô và theo khẩu khí của hắn có thể đoán được là người cùng bè đảng với Nam Cung Hột. Thấy Giản Dao sợ hãi thối lui mà người này cứ lầm lầm lỳ lỳ sấn tới, cả thảy lo lắng cho nàng, chuẩn bị sẵn sàng, nếu có bề gì ra tay can thiệp ngay.
Hỏa Ảnh Tử dừng chân đưa cặp mắt đỏ như than lửa nhìn qua hai người rồi gằm mặt nhìn Giản Dao thét lớn :
- Uyển nhi, mày điên rồi sao mà ăn nói bậy bạ như vậy. Hãy mau mau đi theo thúc thúc rời khỏi nơi này.
Giản Dao một mực lắc đầu nói :
- Không, tôi không phải là Nam Cung Uyển nữa mà là Giản Dao. Bây giờ tôi không chịu đi đâu hết. Không ai có thể bó buộc hay áp bức tôi nữa.
Lăng Vân Phụng đứng cạnh nàng khẽ hỏi :
- Dao muội muội, người này là ai thế?
Giản Dao không trả lời.
Chử Vô Kỵ thét to :
- Thần quân sắp đến đây rồi, nếu mày không chịu theo ta mau đi nơi khác thì phiền lắm đấy!
Giản Dao ỷ có Lăng Vân Phụng bên cạnh nên cũng yên tâm, mạnh dạn ngẩng đầu nói lớn :
- Chử thúc thúc, tiện nữ tấm bé được ông chăm sóc thương yêu như con cháu, nên hôm nay vì cựu nghĩa vẫn gọi ông là thúc thúc. Nhưng Nam Cung Hột đã giết hại mẹ tôi, hai bên đã kết thành mối nợ không đội trời chung chứ không còn gì là tình nghĩa nữa. Thời may được gặp nhau đây, cảm phiền thúc thúc chuyển lời cùng ông ta rằng Giản Dao này không phải là con gái của y nữa.
Hỏa Ảnh Tử Chử Vô Kỵ ngờ đâu Nam Cung Uyển lại có thể tự miệng thốt ra những câu nói ngỗ nghịch như vậy, nên vừa ngạc nhiên vừa bức tức, trợn mắt thét lớn :
- Uyển nhi, mày nghe ai xúi giục mà có những lời đại nghịch bất đạo như thế hử? Mày có đi theo ta hay không thì bảo.
Lăng Vân Phụng hừ một tiếng nói :
- Lạ nhỉ, người ta nói như thế mà dám bảo rằng “đại nghịch bất đạo”! Nam Cung Hột là đứa tử thù đã giết mẹ Giản Dao, nếu nàng biết rồi mà không trả thù cho mẹ mới gọi là “đại nghịch bất đạo chứ”
Chử Vô Kỵ cười gằn nói :
- Con tiện tỳ, mày dám nói miệng tày với Chử mỗ hay sao?
Vừa nói dứt lời đã nghe vút một tiếng, phóng chưởng đánh ngay vào ngực Lăng Vân Phụng như thiên lôi đả.
Hai người đứng cách nhau không quá năm thước, chưởng lực của Chử Vô Kỵ phát ra, kình phong nổi dậy ầm ầm như sấm sét uy lực kinh người.
Lăng Vân Phụng vẫn điềm nhiên đứng không nhúc nhích. Nàng khẽ phất ống tay áo vung lên một cái.
“Bùng”!
Chưởng lực của Chử Vô Kỵ vừa phát ra như biển trào sóng lộng, bỗng nhiên chạm vào một thể khí vô hình dội ngược lại phải kích chính mình, toàn thân bị hất tung ra, loạng choạng một lúc mới đứng vững.
Thật không thể ngờ trước được hiện tượng này! Lão há hốc mồm trợn mắt nhìn sững nàng thiếu nữ ẻo lả, đẹp như mơ mà có một công lực phi thường!
Lăng Vân Phụng cười lạt nói :
- Mày có phải là Hỏa Ảnh Tử Chử Vô Kỵ không? Cứ như công lực như thế này mà mày cũng múa may làm tàng trước mắt bản cô nương sao? Nếu biết điều hãy sớm tìm đường rút lui cho rảnh.
Nàng vừa nói đến đây đã có tiếng cười ha hả, Giản chân nhân đã phi thân nhảy lại bảo Lăng Vân Phụng :
- Lăng cô nương, lão phu có tí chuyện muốn hỏi hắn.
Hỏa Ảnh Tử liếc xéo nhìn qua thấy kẻ vừa nhảy đến là một đạo sĩ tuổi độ năm mươi, mặt tựa trăng rằm, mắt như sao sáng, ngạc nhiên chưa biết là ai, cười hỏi :
- Đạo trưởng là ai, có chuyện gì cần đến Chử mỗ?
Giản chân nhân cất tiếng cười vang, đôi mắt chiếu hung quang nói :
- Chử Vô Kỵ, mày còn nhớ lại câu chuyện mười tám năm về trước, phóng hỏa thiêu rụi Thanh Thành không?
Hỏa Ảnh Tử ngạc nhiên ngó ngay mặt Giản chân nhân như để dò xét, rồi lạnh lùng đáp :
- Chử mỗ bình sinh chuyên dùng hỏa khí, việc phóng hỏa kể có hàng ngàn vụ, đâu còn nhớ rõ hay phân biệt được vụ nào của mười tám năm về trước. Tuy nhiên việc đốt tan căn cứ Thanh Thành thuộc trong đại chương trình tấn công mười ba đại môn phái thì Chử mỗ cùng còn nhớ được.
Giản chân nhân nổi nóng hét lớn :
- Quân sát nhân khốn khiếp tán tận lương tâm đến thế là cùng. Mày đã nhớ ra là đủ rồi. Bần đạo đây chính là Thanh Thành chưởng môn Giản Vấn Thiên...
Chử Vô Kỵ cậy mình có tuyệt kỹ sử dụng hỏa khí trên đời không ai bì kịp, hơn nữa đã hai mươi năm qua, y theo chân Nam Cung Hột học thêm khá nhiều bí quyết công phu của Tử Phủ môn nên nhìn xem thiên hạ chẳng ra gì hết. Giản chân nhân dưới mắt y cũng chỉ là một nhân vật không đáng kể.
Khi nghe nói xong, y cất tiếng cười ha hả rồi hất hàm hỏi thách :
- Thế ngày nay mi cố tìm Chử mỗ để thanh toán khoản nợ máu cũ đấy phải không?
Giản chân nhân thấy hắn tỏ thái độ khinh ngạo, biết chẳng phải tay vừa nên ngấm ngầm vận dụng công lực đầy đủ thủ thế sẵn sàng, đĩnh đạc nói :
- Phải, bần đạo từ lâu nay đã phát thệ quyết tìm cho được đứa tại nhân đã phóng hỏa, trước là rửa nhục cho Thanh Thành bị đốt, sau trả hận dùm cho bao nhiêu người vô tội không biết võ công đã bị chết oan ức dưới bàn tay mày.
Hỏa Ảnh Tử cười gằn nói :
- Ngày hôm nay là đại kiếp nạn mà toàn thể mười ba môn phái khó bề tránh thoát chứ không riêng gì một mạng mày. Họ Giản kia, mày muốn gì cứ tự nhiên hành động.
Giản chân nhân đã vận dụng đủ thập thành công lực, chuẩn bị sẵn sàng ra tay và nghĩ bụng :
- “Đối với hạng người như Chử Vô Kỵ mỗi lần ra tay phải hạ thủ cho được, vì vậy hễ đánh một đòn phải là đòn quyết định”.
Suy nghĩ xong cười rộ nói lớn :
- Hà, hà, mày cứ thử đi sẽ biết.
- A di đà Phật!
Trí Năng thiền sư vừa niệm Phật hiệu đã vung cây thiền trượng nhảy vút lại thét lớn :
- Tặc tử, mày phải đền mạng cho sư đệ ta ngay.
Trong lúc xuất kỳ bất ý, thiền sư đem hết thần lực vung cây thiền trượng, nhắm ngay sọ Chử Vô Kỵ giáng xuống tựa hồ như ngọn núi Thái Sơn đổ ập xuống đỉnh đầu.
Cây thiền trượng loang loáng như một chiếc cầu vồng, xé gió, kêu ào ào, khí thế vô cùng dũng mãnh.
Xem tiếp hồi 80 Nguy khốn trong vòng vây