Trong buổi chiếu phim, hai đồng chí cảnh sát rất không có ý thức đạo đức công cộng vai kề vai đầu sát đầu với nhau.
Bộ phim hài rất gây cười, khán giả thỉnh thoảng lại cười phá lên, cảnh sát Kim xem cũng rất chăm chú. Nếu không phải hẹn hò với bạn trai, bản thân Kim Húc sẽ không bao giờ đến rạp chiếu phim hay những nơi vui chơi khác kiểu như này, bình thường hắn cũng không thích xem phim truyền hình và điện ảnh, không có ứng dụng video và video ngắn nào được cài đặt trên điện thoại, cũng chưa từng dùng Weibo.
Nhiều năm như vậy, hắn dường như ngoài làm cảnh sát và phá án ra thì không làm gì khác, cũng không có sở thích nào khác không liên quan đến công việc, thú tiêu khiển vui chơi giải trí cũng không có nốt.
Hồi trước khi còn làm việc tại thành phố địa cấp Bạch Nguyên trực thuộc tỉnh còn có quan hệ rất tốt với đồng nghiệp, từ sau khi được điều tới tỉnh này về cơ bản cũng chỉ có một mình. Hắn cũng không có tính cách trong việc mở rộng các mối quan hệ giữa các cá nhân của mình.
Nói Cổ Phi đi, người này cũng được điều đến từ thành phố Bạch Nguyên cùng hắn số lần lập công trạng và được khen thưởng không bằng hắn, khi ở Bạch Nguyên là cấp dưới của hắn, nhưng mà người ta được thăng chức còn sớm hơn hắn cả một năm, dù là cấp bậc tuy không cao bằng hắn nhưng trên thực tế chức vụ cũng không thấp, hiện tại còn đang phụ trách một vụ án gây chấn động toàn tỉnh.
Trái lại Kim Húc tính tình thì xấu thay đổi thất thường…có năng lực được cấp trên ưu ái cũng không biết điều nắm bắt lấy cơ hội, không chừng đã tạo ấn tượng xấu không biết tốt xấu, cậy tài khinh người ở trong mắt cấp trên rồi ấy chứ.
Hắn không có người nhà từ lúc còn nhỏ, có chuyện gì cũng đều tự mình quyết định, áp lực cũng đều một mình gánh vác, dù có cảm thấy vất vả thì trước mặt người ngoài cũng bày ra dáng vẻ thong dong tự nhiên.
Câu “mệt” này, hắn cũng chỉ nói với một mình Thượng Dương.
Các diễn viên hài trên màn ảnh đang cười vui vẻ, khán giả phía trước phá lên cười, Kim Húc ở bên cạnh cũng buồn cười cười thành tiếng.
Chỉ có Thượng Dương thất thần, phim đang chiếu nội dung gì anh cũng không để ý, trong lòng chỉ có xót xa cho người yêu của mình.
Hết phim sau khi đi ra ngoài, anh nói với Kim Húc:
– Lúc ở quán trà Cổ Phi muốn mời em làm cố vấn đặc biệt cho vụ án này.
– Bệnh tâm thần, đừng để ý cậu ta. – Kim Húc xem xong bộ phim hài tâm trạng cũng thả lỏng không ít, nói. – Cậu ta đừng có mơ, vụ án địa phương mà nhờ Viện phó thuộc Bộ làm cô vấn à.
Thượng Dượng lại chắp tay sau lưng, nói:
– Em nói em có thể lấy cái danh cố vấn, không nhúng tay vào công việc phá án. Điều này cũng có hỗ trợ rất nhiều đối với công tác hiểu biết về công an địa phương, đối với công việc của em chỉ có lợi mà không có hại.
Kim Húc tức giận:
– Em làm thế nghĩa là gì? Vẫn là muốn giúp cậu ta thuyết phục anh à? Anh đã nói anh chỉ muốn nghỉ ngơi, không muốn thăng chức hay tăng lương gì cả…Không phải, tăng lương thì vẫn muốn, không đủ tiền chi tiêu.
– Anh muốn mua gì mà không đủ thế? – Thượng Dương hiếu kỳ, – Anh còn có nhu cầu chi tiêu cơ á? Chuẩn bị mua nhà à?
– Anh không đưa tiền cho các nhà phát triển bất động sản. – Kim Húc buồn bã liếc nhìn anh, – Anh chỉ muốn tích cóp nhiều thêm một chút, Bắc Kinh đắt đỏ, đến đó anh không thể để em nuôi anh được…Anh không về đội có được không? Em đừng bắt anh về được không?
Hắn cho rằng Thượng Dương muốn hắn tham gia vào vụ án này, hơn nữa còn muốn hắn mau chóng trở lại đội bảo vệ an ninh quốc gia.
Đây cũng là nguyên nhân hắn không nói cho Thượng Dương biết cấp trên đã yêu cầu hắn trở lại đội từ lâu.
– Một khi trở về là anh không được nghỉ ngơi nữa. – Kim Húc hậm hực, – Không cho đi thì thôi, dù gì thì dưa ép cũng không ngọt.
Thượng Dương nói:
– Nhưng mà nhà em đúng là đang thiếu một bảo mẫu.
Kim Húc: –?
Thượng Dương nghiêm túc nói:
– Tốt nhất là một bảo mẫu nam, cao một chút đẹp trai một chút, biết nấu cơm, biết làm việc nhà, cuộc sống quy luật, hơn nữa không bị chó nhà em ghét.
Con chó anh nuôi cực kỳ thích Kim Húc, vừa gặp hắn lần đầu tiên đã thích rồi, đuổi theo Kim Húc õng ẹo tạo dáng vẫy đuôi đủ kiểu.
Kim Húc nghe hiểu, nhưng vẫn không thể tin nổi, nói:
– Thế tức là sao? Cho đi hay không cho?
– Đã nói anh ngốc rồi mà. – Thượng Dương vỗ vai hắn, nói với giọng điệu chính trực, – Đồng chí Tiểu Kim, hỗ trợ Cổ Phi phá được vụ án này xong thì xin nghỉ phép dài hạn. Nếu cấp trên của anh không phê duyệt thì em sẽ phản ánh với cấp trên của em. Cảnh sát cũng là người, làm đến đổ bệnh ra đó, không phù hợp với triết lý cảnh sát hướng tới con người làm gốc của chúng ta.
Kim Húc: -…
Bàn tay đang vỗ lên vai hắn của Thượng Dương chuyển sang vòng đến sau cổ hắn, sự cổ vũ khuyến khích ban đầu tức khắc trở nên vô cùng thân mật, giọng quan cũng biến thành lời nói ngọt ngào giữa người yêu với nhau:
– Em thích nhìn nhất là những lúc anh phá án, trước khi nghỉ phép rồi ở chung với em, anh thỏa mãn chút nguyện vọng này của em nhé, có được không?
Kim Húc tỏ vẻ mặt lạnh:
– Đây là em đang dùng mỹ nhân kế à?
Thượng Dương nói:
– Có tác dụng không?
– Không. – Kim Húc trêu, – Càng xinh đẹp thì càng dối ngươì. Em không phải thích xem anh phá án mà là muốn để lại lỗ hổng, chờ anh nghỉ phép xong quay về còn có thể làm cảnh sát hình sự chứ gì.
Đúng là Thượng Dương có suy tính như thế, nếu như giúp cục điều tra hình sự giải quyết một vụ án lớn đang gây chú ý, nghỉ phép xong trở về dù không muốn quay lại đội bảo vệ an ninh quốc gia thì cũng không cần phải đến phòng hồ sơ ăn không ngồi chờ.
Nhưng Thượng Dương vẻ mặt sùng bái nói:
– Anh không biết mình có sức quyến rũ đến thế nào đâu. Nếu không phải nhìn thấy anh phá án thì em cũng sẽ không yêu anh. Anh làm cảnh sát hình sự thật sự cực kỳ đẹp trai cực kỳ ngầu cực kỳ gợi cảm luôn.
– Nịnh nọt nói một đống lời ngon ngọt đều là muốn anh đi giúp người ta thôi chứ gì. – Kim Húc được khen vành tai đỏ ửng, nhưng xụ mặt nói, – Hiện tại anh rất khó chịu, chẳng phải em với Cổ Phi đã nói xong rồi à? Rõ ràng là câu kết với nhau lừa anh có đúng không?
– Chưa nói xong đâu. – Thượng Dương vội nói, – Em chỉ nói em có thể dùng cái danh nghĩa cố vấn đặc biệt này, còn chuyện anh có hỗ trợ hay không thì em không thể đồng ý thay anh được. Thành thật mà nói thì em cũng muốn biết về vụ án này, đương sự Lê Diễm Hồng cũng được coi như là nửa người quen, em từng viết bài luận về bà ấy. Nếu anh không thích, em làm cố vấn từ xa thôi, coi như cũng biết một chút.
Kim Húc nói:
– Nói thêm vài câu ngọt ngào dỗ anh đi.
– Thế là anh đồng ý rồi à? – Thượng Dương phấn khởi, – Thế bây giờ đi cục cảnh sát thành phố nhé.
Kim Húc:
– Lời ngọt ngào đâu? Em có phải là người không? Mới hẹn hò một tí thế là xong à?
Thượng Dương cắm cúi cầm di động gọi xe, nói:
– Chờ phá xong vụ án này rồi là ngày nào cũng hẹn hò thoải mái.
Kim Húc phẫn nộ:
– Sao lãnh đạo ở đâu cũng đen tối giống nhau thế, cứ chuyên vẽ bánh nướng lớn cho người khác.
Cục công an thành phố.
Lê Diễm Hồng – một hình mẫu đạo đức trong tỉnh bởi vì gặp tai nạn ô tô, chồng chết, bản thân thì bị thương, vụ án đã chuyển giao cho Cục điều tra hình sự thuộc công an tỉnh điều hành chỉ huy, cảnh sát Cổ Phi là người phụ trách. Sau khi nghi phạm bị bắt về quy án thì bị giam giữ lại cục công an thành phố.
Tối hôm qua Kim Húc bị Cổ Phi gọi tới nơi này, hắn đã có một cuộc gặp mặt với nghi phạm, nhưng mà nghi phạm không phối hợp lắm, đặc biệt khi nghe Kim Húc nói mình chỉ là nhân viên phòng hồ sơ thì đã nói những lời khó nghe, dẫn tới cuộc gặp mặt đó cũng không đạt được tiến triển gì.
Cố vấn đặc biệt vụ án Thượng Dương nói:
– Những lời khó nghe? Đưa ghi chép cho tôi xem.
Cảnh sát hình sự đón tiếp anh rất sợ vị “cố vấn” đến từ Bộ công an này, do dự một lúc, lại thông qua hệ thống liên lạc nội bộ nhỏ giọng hỏi sự đồng ý của Cổ Phi, sau khi nhận được sự khẳng định mới đưa hồ sơ ghi chép ngày hôm qua cho Thượng Dương xem.
Lúc này Cổ Phi đã đưa Kim Húc đi phòng thẩm vấn, đang sắp xếp cho hắn cuộc gặp mặt thứ hai với nghi phạm.
Với chức danh cố vấn đặc biệt, Thượng Dương đã hiểu tình huống mà Cổ Phi đã không giải thích cho anh trước đó.
Trong sổ ghi chép cuộc gặp mặt tối hôm qua, Kim Húc sau khi gặp mặt với nghi phạm Trâu Văn Nguyên, Trâu Văn Nguyên trước sau bày tỏ Kim Húc cực kỳ giống Kim Học Vũ, còn đề cập rằng mình nhìn thấy Kim Húc trên bản tin TV, khi đó đã chắc chắn rằng giữa hắn và Kim Học Vũ có mối quan hệ liên quan nào đó, liền tìm người hỏi thăm, khi biết được quê quán của Kim Húc đã xác nhận rằng hắn chính là con trai của Kim Học Vũ.
Thượng Dương hỏi cảnh sát hình sự bên cạnh:
– Trâu Văn Nguyên này hồi trước cũng là nhân viên bảo vệ phối hợp phòng ngự à? Về sau tỉnh các anh không còn đội phối hợp phòng ngự nữa, ông ta chuyển sang làm cảnh sát à?
Cảnh sát hình sự nói:
– Không đâu. Ông ta chỉ làm hơn ba năm nhân viên bảo vệ phối hợp phòng ngự thôi, đội phối hợp phòng ngự còn chưa bị hủy bỏ thì đã rời khỏi đi làm buôn bán rồi.
Thượng Dương gật gật đầu, tiếp tục xem ghi chép.
Nghi phạm Trâu Văn Nguyên nói:
– Năm 1996 tôi cùng ba cháu cùng tham gia huấn luyện bảo vệ phối hợp phòng ngự, từng chung một lớp, ba tháng học quan hệ chúng tôi rất tốt.
Kim Húc:
– Tôi không nhớ bố tôi có nhắc đến chú, khi đó tôi còn quá nhỏ, cũng có thể nhắc đến nhưng tôi không còn nhớ nữa.
Trâu Văn Nguyên:
– Lúc đó mẹ cháu bị ốm không có tiền đi khám, chú cho bố cháu mượn 300 đồng để gửi về nhà. Thời đó 300 đồng quý lắm, đội trưởng đội phối hợp phòng ngự bọn chú lương một tháng mới 400 thôi.
Kim Húc:
– Chuyện này thì bố tôi cũng nói đến, nói là có người tốt giúp đỡ. Tôi cảm ơn chú.
Trâu Văn Nguyên:
– Những người khác còn khuyên chú, nói bọn chú không làm việc cùng, huấn luyện xong một người một nơi, số tiền này chắc chắn là không lấy lại được. Chú thì cho rằng Kim Học Vũ không phải là người như thế. Kết thúc huấn luyện không bao lâu, bố cháu đã trả tiền cho chú, còn gửi thư cho chú, nói có cơ hội thì sẽ đi thành phố Tê Phượng thăm chú. Chú không nhìn lầm người. Tiếc là năm chín mấy đó thông tin liên lạc không tiện, cũng không có điện thoại, dần dần đứt liên hệ. Bố cháu là một người tốt, nhưng mà người tốt thường không sống lâu.
Thượng Dương nhìn đoạn hội thoại giấy trắng mực đen này, bởi vì chữ viết không thể lộ ra cảm xúc cùng giọng điệu, ban đầu anh cảm thấy Trâu Văn Nguyên đang muốn làm thân với Kim Húc, sau đó là muốn qua đó để trả ơn, nhưng tới cuối cùng lại cảm giác như người này chỉ là kể chuyện một cách đơn thuần mà thôi.
Trâu Văn Nguyên:
– Hiện giờ cháu đang làm việc tại công an tỉnh nhỉ? Làm chức nào rồi?
Kim Húc:
– Tôi đang làm ở phòng hồ sơ.
Trâu Văn Nguyên:
– Gì cơ?
Kim Húc:
– Chính là nhân viên quèn phòng hồ sơ.
Trâu Văn Nguyên:
– Sao bảo cháu lập công mà? Sao lại đi phòng hồ sơ? Đắc tội với ai à?
Kim Húc:
– Không phải, là vấn đề của tôi thôi.
Trâu Văn Nguyên:
– Không thể nào đâu, sao cháu lại giống bố cháu vậy? Vậy cháu ở đây thì có ích gì chứ? Cháu lo được chuyện của chú hay sao? Cháu không lo được! Chú sẽ bị hại chết! Nhân viên phòng hồ sơ thì làm được gì chứ? Chú thật sự sẽ bị cháu hại chết!
Kim Húc:
– Chú bình tĩnh chút đi.
Trâu Văn Nguyên:
– Cháu đi đi! Cháu không làm được gì hết! Cháu giống hệt bố cháu đều là những người vô dụng! Chú còn tưởng cháu có chức quyền! Cháu chức quyền gì cũng đều không có! Đúng là nực cười!
Thượng Dương: -…
Cảnh sát hình sự nói:
– Trâu Văn Nguyên la hét rất to, đội trưởng Kim không nói được ông ta, đành phải ra ngoài.
– Có phải tinh thần ông ta có vấn đề không? – Thượng Dương hỏi, – Lúc trước còn rất bình thường, sao đột nhiên lại phát điên như vậy?
Cảnh sát hình sự nói:
– Chắc là có một chút. Hồi xưa ông ta là tù nhân, ở tù 5 năm, mới ra tù chưa được ba tháng, những người như này hành vi cử chỉ cảm xúc ít nhiều đều không được bình thường.
Thượng Dương nhíu mày nói:
– Vì sao lại bị đi tù?
– Phạm tội kinh tế. – Cảnh sát hình sự vừa rồi nhân lúc Thượng Dương xem ghi chép đã hỏi Cổ Phi có thể cho vị cố vấn này biết được đến mức độ nào, Cổ Phi trả lời cho anh biết mọi thứ.
Cảnh sát hình sự theo đúng sự thật giới thiệu cho vị cố vấn biết về vụ án đó cùng với nghi phạm này, nói:
– Chắc anh còn chưa biết đúng không? Ông ta chính là chồng trước của Lê Diễm Hồng, vốn dĩ hai vợ chồng cùng nhau điều hành công ty gia đình, có một con gái, con gái đã chết, từ đó về sau Lê Diễm Hồng không còn tâm tư kiếm tiền nữa mà mở viện phúc lợi, dành hết tâm sức của mình giúp đỡ những cô nhi đó, bán nhà bán xe cũng phải nuôi dưỡng trợ giúp những đứa trẻ đó. Trâu Văn Nguyên không chịu đựng nổi nên hai người đã ly hôn. Sau đó Lê Diễm Hồng gặp được người chồng sau này, chính là người vừa chết trong vụ tai nạn ô tô vừa rồi. Trâu Văn Nguyên và Lê Diễm Hồng tách công ty ra làm ăn riêng, nhưng ông ta không làm ăn đường hoàng mà làm giả sổ sách hóa đơn, góp vốn phi pháp, lừa đảo, bởi thế mà bị đi tù 5 năm.
– Có bằng chứng nào chỉ ra ông ta là hung thủ gây ra vụ tai nạn ô tô không? – Thượng Dương nói, – Tôi nghe Cổ Phi nói bằng chứng còn chưa đầy đủ.
Cảnh sát hình sự trả lời:
– Ông ta từng nói với bạn tù rất nhiều lần rằng, sau khi ra tù rồi sẽ không để Lê Diễm Hồng sống yên, có chút chui vào bế tắc, giống như cảm thấy số mệnh của mình quá nhiều chông gai, tất cả đều là do Lê Diễm Hồng.
Thượng Dương cạn lời:
– Người này tinh thần không bình thường. Có bằng chứng khác không? Nói mấy câu cũng không thể coi là bằng chứng phạm tội được.
– Tai nạn xe hơi là do kính chắn gió bị bắn vỡ, mới gây ra hậu quả nghiêm trọng một chết một bị thương, tại hiện trường chúng tôi tìm thấy một đầu đạn chì, đối chiếu với dấu vết trên kính chắn gió là phù hợp.
Thượng Dương giật mình:
– Đạn chì? Là súng hơi à? Muốn bắn trúng kính chắn gió của một chiếc xe đang chạy, kỹ năng bắn súng của hung thủ phải thật là giỏi.
Cảnh sát hình sự nói:
– Thời điểm làm ở đội phối hợp phòng ngự Trâu Văn Nguyên chính là thần xạ thủ, sau khi rời khỏi đội thì vẫn giữ sở thích bắn súng của mình. Trong tù, ông ta gặp những bạn tù cải tạo bán súng phi pháp, sau khi ra tù thông qua con đường giới thiệu của bạn tù mua súng hơi cùng đạn chì. Đoạn đường vùng núi nơi xảy ra tai nạn ô tô thường xuyên có người đi bắn chim, chung tôi đã đi điều tra tìm hiểu, có người từng nhìn thấy Trâu Văn Nguyên mang theo súng hơi bắn chim ở nơi đó. Khi vụ án xảy ra ông ta cũng không có chứng cứ không có mặt tại hiện trường.
Thượng Dương đã hiểu rồi:
– Chẳng trách ông ta lại trở thành nghi phạm, là đi nghiên cứu địa hình trước à? Có tìm được chứng cứ khác mạnh hơn không? Trên đạn chì có vân tay không? Cameras tại hiện trường xảy ra tai nạn có cái nào quay được ông ta không?
– Đạn chì sạch sẽ, tỉnh lộ có cameras, nhưng mà trong rừng thì không có. – Cảnh sát hình sự nói, – Hiện tại ngoài việc biết ông ta có động cơ gây án và kỹ năng bắn súng khá giỏi ra thì chúng tôi không biết súng hơi kia hiện đang ở đâu…Những chứng cứ khác còn chưa tìm được.
Hết chương 7