– Anh lại đói rồi. – Kim Húc nắm lấy cổ chân của Thượng Dương, ngón cái vuốt ve mắt cá chân, nói, – Anh đi nấu mỳ, em có muốn ăn không?
Thượng Dương không đói, nhưng lại muốn ở cùng hắn, liền nói:
– Nấu cho em một chút, ăn nhiều không vào.
Nồi niêu xoong chảo dùng cho bữa tối đều được Thương Dương thu dọn sạch sẽ, rửa xong hết rồi, Kim Húc lẩm bẩm “đã bảo em cứ để đấy rồi mà” mới đi vào bếp nấu mì.
Mì nấu xong, Kim Húc đặt hai bát mì một nhiều một ít lên bàn ăn.
Thương Dương ngồi vào bàn, mắt dõi theo hắn, buổi tối đơn vị gọi hắn đến làm, không biết vì chuyện gì? Nhưng chắc chắn là chuyện cơ mật, tốt nhất là không nên hỏi.
Kim Húc mở tủ lạnh lấy tương, thấy Thượng Dương cứ nhìn mình, lập tức nghiêm túc báo cáo:
– Báo cáo lãnh đạo, chỉ có tương ớt, em đừng có ăn.
Thượng Dương nhìn thấy trong tủ lạnh còn có những lọ chai khác đặt cùng tương ớt, nói:
– Đó có phải là mỡ cua mà lần trước em tới anh mua cho em không? Anh nói thích mà, sao lại không ăn? Để đó đã bao lâu rồi.
Kim Húc cầm chai tương ớt trở lại ngồi xuống, nói:
– Anh cũng không để ý nữa, hai tháng nay anh không bật bếp rồi.
– Lâu rồi, vứt đi đi. – Thượng Dương hỏi hắn chuyện tăng ca làm thêm, nói, – Hai tháng thế ngày nào cũng ăn mỳ gói với ăn cơ căng tin à? Phòng hồ sơ ở Cục bọn anh bận đến thế cơ à? Em còn tưởng bộ phận đó là nhàn nhất chứ.
Kim Húc:
– Nhàn chứ, không có nhiều việc đâu, là tự anh muốn mình có việc để làm thôi.
Thượng Dương nhíu mày:
– Anh cứ luôn nhắc em phải chú ý sức khỏe, chú ý nghỉ ngơi, thế sao anh lại không làm được như thế?
– Anh làm nhiều việc một chút chính là muốn chờ quý này xong thì mặt dày đi gặp lãnh đạo xin nghỉ phép. – Kim Húc cười với Thượng Dương, hơi có chút chột dạ, nói, – Anh nói không muốn đi làm muốn ở cùng em vài ngày, thật sự không phải nói đùa với em đâu. Nếu em thật sự không muốn anh làm, thế thì anh không làm nữa.
Thượng Dương nói:
– Vậy anh đừng làm nữa.
Kim Húc không nói gì, cúi đầu ăn mỳ.
Thực ra thì làm sao mà Thượng Dương không muốn hắn không đi thăm mình? Đang lúc yêu đương mặn nồng mà phải yêu xa hai nơi nhớ nhung rất là khó chịu.
– Dạo gần đây có phải anh lại ngủ không được ngon không? – Thượng Dương lo lắng hỏi, – Em cứ cảm thấy anh sao sao í.
Nguyên nhân chính của việc thuyên chuyển từ Tổng đội An ninh Quốc gia đến Phòng hồ sơ là khoảng thời gian trước Kim Húc mắc chứng mất ngủ do căng thẳng thần kinh, và một phần lớn nguyên nhân là do áp lực công việc quá lớn.
Xét tính đặc thù của đơn vị an ninh quốc gia và sức khỏe của bản thân đội trưởng Kim, cấp trên mới yêu cầu hắn trở về làm vị trí văn phòng để nghỉ ngơi một thời gian, hồi phục sức khỏe lại rồi thì quay lại.
Thượng Dương vẫn luôn cho rằng hắn ở phòng hồ sơ sẽ chịu khó tĩnh dưỡng, bình thường hai người luôn gọi điện thoại trò chuyện với nhau, ngày nghỉ cùng với các buổi tối, Kim Húc cũng luôn nói mình đang nghỉ ngơi tốt…đúng là giả vờ quá là giống.
– Anh làm gì vậy? Thức đêm để làm thêm chỉ để được nghỉ phép? – Thượng Dương nói, – Tổ chức điều anh đến đơn vị nhàn việc hơn chủ yếu để anh điều dưỡng sức khỏe, anh thì hay rồi, lại chẳng quan tâm gì đến sức khỏe của mình cả.
Kim Húc bị phê bình, thẳng thắn nhận lỗi:
– Không có, thời gian này anh rất khỏe, rất tốt, muốn ngủ lúc nào cũng được, tăng ca làm thêm là vì về nhà cũng rảnh chẳng có việc gì làm, rảnh quá thì rất nhớ em, nhớ em thì càng không ngủ được. Ngủ ở văn phòng thực ra lại khá tốt.
Dừng một chút nói tiếp:
– Đi làm thấy chán muốn nghỉ phép, nếu em không cho anh đi Bắc Kinh thì anh không đi, anh sẽ ở nhà nghỉ ngơi, nghỉ đến hết thì thôi.
Thượng Dương: -…
Kim Húc đầy vẻ uất ức nói:
– Sao thế, muốn nghỉ phép cũng không được à? Anh đi làm hơn chín năm chưa từng nghỉ phép bao giờ đâu.
– Được, có nói là không cho anh nghỉ phép đâu. – Thượng Dương nói, – Em cũng muốn nghỉ phép, ai đi làm mà không thấy chán…
– Không được, em vẫn nên ngoan ngoãn đi làm đi. – Kim Húc nói, – Hai vợ chồng đều không đi làm thì ai nuôi gia đình đây?
Thượng Dương buồn cười nói:
– Sao không phải là anh nuôi em chứ? Em cũng muốn ăn không ngồi rồi.
Kim Húc giải thích:
– Bởi vì lương của em cao hơn anh.
Hai người đều bật cười, Thượng Dương nói:
– Không phải không cho anh đi Bắc Kinh, mà là lo cho anh tăng ca quá mệt. Em rảnh rỗi không có việc gì cũng rất nhớ anh, nếu anh muốn có kỳ nghỉ phép lớn muốn được phê duyệt thì hãy nhanh lên….Nấu cơm cho em dắt chó đi dạo cho em, em không có yêu cầu gì khác.
Kim Húc nói:
– Không cần hầu ngủ à?
– Đừng có ba hoa. – Thượng Dương nói, – Nếu mà Lãnh đạo phòng hồ sơ không duyệt cho anh nghỉ, vậy thì anh làm thêm không công rồi đúng không?
Kim Húc nói:
– Không cho phép thì anh sẽ từ chức. Cảnh sát có gì hay, ai thích làm thì đi mà làm.
Thượng Dương nói:
– Lại nói linh tinh nữa em giận giờ.
– Giận một cái cho anh xem đi. – Kim Húc chạm vào chân Thượng Dương dưới gầm bàn, nói, – Đã lâu không thấy tức giận rồi, còn thấy lạ.
Thượng Dương nói:
– Đừng động vào em, không còn sức nữa đâu, tiếp tục nữa là sáng sớm em về luôn không ở lại với anh nữa đấy.
Kim Húc ngừng tay:
– Ngày mai em ngủ cho đến khi nào tự thức dậy đi, buổi chiều…chúng ta đi xem phim nhé? Hay là đi viện bảo tàng? Hai ngày nay sẽ có một cuộc triển lãm đặc biệt về Ai Cập hay gì đó.
Thượng Dương ngáp, nói:
– Để mai em dậy rồi tính sau, ngày mai anh không có việc à? Tối nay đơn vị tìm anh có việc đã xong rồi à?
– Xong rồi, không có việc gì nữa. – Kim Húc nói.
Khoảng chín giờ sáng hôm sau, Thượng Dương thức dậy, phát hiện căn nhà này đã thay đổi.
Nơi này trước đây rất sạch sẽ, giống như ký túc xá đơn lẻ, nhưng cũng trống trải, vắng vẻ, hiện tại đã được quét dọn cẩn thận từ trong ra ngoài, cửa sổ sáng sủa sạch sẽ hơn.
Người không ở nhà.
Anh nhìn một vòng, đồng phục của Kim Húc đều ở nhà, thẻ công tác cũng không mang theo, chỉ lấy điện thoại di động và chìa khóa, chắc là đang trên đường đi mua gì đó.
Anh đi rửa mặt tắm rửa trước, thay bộ quần áo sạch sẽ mang theo, lúc đi ra, trong điện thoại di động có một cuộc gọi nhỡ, là của Cổ Phi, số này đã được lưu trước đây và nó thường không được dùng đến.
Thượng Dương gọi lại, hỏi:
– Cánh sát Cổ, chuyện gì?
– Tìm cậu uống trà. – Cổ Phi nói, – Trưa nay có rảnh không? Cơm trưa xong gặp nhau, nửa giờ là được.
Thượng Dương buồn bực nói:
– Rốt cuộc là chuyện gì? Nửa đêm qua anh gọi anh ấy ra ngoài, ban ngày lại tới tìm tôi, rốt cuộc là muốn gì? Hai lần đều cố ý sắp xếp ngoài giờ cơm, là sợ chúng tôi cọ cơm của anh hở.
Cổ Phi: -…
Thượng Dương bật cười:
– Được rồi, 1 giờ rưỡi đến 2 giờ, chỉ nửa tiếng thôi đấy, buổi chiều tôi còn có việc
Cúp điện thoại được mấy phút, Kim Húc cũng trở lại, một tay cầm bó hoa, tay kia xách túi mua sắm.
- …Ồ? – Thượng Dương giật mình nói, – Bó hồng to thế này, có phải tặng em không? Cảnh sát Kim này, thế này cũng quá …cổ lỗ sĩ rồi.
Kim Húc vẻ mặt buồn bực, người yêu không cảm động thì thôi, kế hoạch vốn rất tốt của hắn bị tốn công vô ích, buồn bực nói:
– Cổ lỗ sĩ à? Anh còn tưởng đặt bó hoa này ở đầu giường, khi em mở mắt ra thấy nó sẽ cảm động rưng rưng nước mắt, nhào vào trong lòng anh. Cổ lỗ sĩ à, anh vốn là kẻ cổ lỗ sĩ mà. Sao em lại dậy sớm vậy?
Thượng Dương chỉ chỉ phòng ngủ, nói:
– Thế giờ em đi vào nằm giả bộ chưa dậy, làm lại một lần được không?
Kim Húc đành phải nói:
– Thôi, tặng em này, cầm đi.
Hắn đưa bó hoa cho Thượng Dương, Thượng Dương nhận lấy ôm vào ngực, lại muốn nhìn xem trong túi xách của Kim Húc có gì.
– Anh mua quần áo ngủ ngắn tay cho em. – Kim Húc lấy ra, không chắc chắn hỏi, – Đẹp không? Người bán nói đây là mẫu mới, bán rất chạy.
Thượng Dương nhìn một chút, đường cắt xấu quá, là loại tầm tuổi ba anh mới muốn mặc. Nhưng anh không nói gì, chỉ nói:
– Cũng đẹp lắm, nhưng mà không cần mua cũng được, dù sao em ở chỗ anh toàn ngủ tr.ần truồng, mặc gì vào anh cũng đều cởi ra hết.
Kim Húc không nhịn được cười nói:
– Nói bậy bạ gì đó lãnh đạo.
Hắn cắt mác bộ quần áo ngủ rồi mang đi giặt, giặt xong trở lại phòng khách, thấy Thượng Dương ngồi trên sô pha, còn đang ôm bó hoa kia xem ti vi.
Kim Húc: -…
Thượng Dương thấy hắn đi vào mới đặt bó hoa kia trên bàn trà, giả bộ không để ý nói:
– Không có bình ạ? Hoa này phải cắm không héo mất.
Kim Húc nói:
– Thứ cổ lỗ sĩ như này héo thì vứt đi thôi, có đúng không?
Thượng Dương không lên tiếng, đứng lên, đi mở tủ để đồ bên cạnh, lục lọi khắp nơi.
Kim Húc nói:
– Có lọ cắm, ở trên ban công.
– Ai đi lấy lọ hoa? – Thượng Dương nói, – Em không đi tìm đâu.
Nói vậy nhưng anh lại lập tức đi lên ban công tìm lọ hoa cầm về, rửa sạch đổ nước vào, nước máy không tốt để cắm hoa trực tiếp vào, phải để một lúc.
– Sao em lại thú vị vậy chứ…- Kim Húc bình luận hành vi của anh, nói nửa câu thấy vẻ mặt uy hiếp của anh thì dừng lại, không nói thêm gì nữa, đi qua ôm người ta vào trong lòng.
– Em có hẹn với Cổ Phi lúc 1 giờ rưỡi, gặp mặt ở quán trà ngoài cổng nam tiểu khu. – Thượng Dương thoải mái để hắn ôm mình, nói: – Anh đi cùng hay là ở nhà chờ em?
Kim Húc nhíu mày, nói:
– Đã bảo em mặc kệ cậu ta rồi…Anh đi cùng có tiện không?
– Tìm một vị trí ở bên cạnh chờ em là được. – Thượng Dương bình tĩnh nhìn vẻ mặt hắn, nói, – Anh biết anh ta muốn tìm em nói gì, đúng không?
Hắn đáp lại Thượng Dương:
– Toàn thứ vô nghĩa, tự em đi nghe cậu ta nói đi.
Cổ Phi tìm Thượng Dương nhất định là chuyện có liên quan đến Kim Húc.
Nhưng mà Thượng Dương không biết có chuyện gì phải nói với anh.
Buổi chiều, trong quán trà.
Cổ Phi chỉ vào cách đó mấy mét, một người đàn ông ngồi trên một chiếc ghế dài khác đang quay lưng lại đây uống trà, nói với Thượng Dương:
– Nếu tôi không mù thì kia là đội trưởng Kim nhỉ? Cậu đi sao còn dẫn cậu ấy tới?
Thượng Dương không hiểu nói:
– Anh không nói là không được cho anh ấy theo, hơn nữa cách xa như thế anh ấy đâu có nghe được.
Cổ Phi nói:
– Tôi không tin anh không đoán ra chuyện chúng ta sắp nói có liên quan đến cậu ta? Đơn vị các cậu không phải có huấn luyện cơ mật à?
– Cảnh sát Cổ, thứ nhất, tôi đang nghỉ cuối tuần, thứ hai, hình như tôi không thuộc quản lý của Cục các anh. – Thượng Dương nghiêm mặt nói, – Hai chúng tôi là người một nhà, tôi gặp anh còn phải bí mật với anh ấy, nói dối anh ấy à? Anh thấy đây có giống lời nói không?
Cổ Phi nói:
– Không phải bảo anh nói dối cậu ta…Thôi, cũng không thể nào giấu được, không cần thiết.
Thượng Dương nghĩ bụng đương nhiên rồi, năng lực quan sát của tôi rất siêu, nói:
– Rốt cuộc là có chuyện gì?
Kim Húc đưa lưng về phía bên này, đang uống một bình phổ nhị, Thượng Dương còn mua bánh ngọt cho hắn, bữa trà chiều này thật ra khá dễ chịu. Ấy thế mà người này lại không biết hưởng thụ, cứ thất thần suốt, một lát thì cầm lấy di động, mở camera trước quan sát biểu cảm cùng trạng thái của Thượng Dương bên kia.
Cổ Phi đến là làm thuyết khách thay cho đơn vị cũ của hắn tìm hắn nói chuyện rất nhiều lần nhưng không đả động được hắn, vì thế đã tìm tới Thượng Dương.
– Là việc này à? – Thượng Dương không hiểu nói, – Tôi biết, anh ấy đã nói với tôi rồi. Anh ấy muốn có kỳ nghỉ phép lớn, có vấn đề gì không? Nếu không thì anh xem nhật ký làm việc của anh ấy đi, nếu anh ấy thực hiện đầy đủ các kỳ nghỉ mà lẽ ra những năm này anh ấy nên nghỉ, anh ấy có thể nghỉ ngơi cho đến năm sau đấy.
Cổ Phi nói:
– Không phải vấn đề nghỉ phép! Cậu ta ở phòng hồ sơ gần ba tháng rồi, các lãnh đạo của cục an ninh quốc gia đều hy vọng cậu ta nghỉ đủ rồi, sức khỏe đã không còn vấn đề gì lớn thì mau chóng trở về tiếp nhận công việc. Cấp trên của cậu ta đã tìm cậu ta, nhưng anh biết cậu ta đã nói gì không, cậu ta nói không muốn trở về. Đó chính là đội bảo vệ an ninh quốc gia, toàn tỉnh có bao nhiêu người mài gọt đến nhọn đầu, lập bao nhiêu công muốn mà không được vào đó…
Thượng Dương nửa đoạn trước nghe còn lọt tai, còn suy nghĩ Kim Húc đang nghĩ thế nào, vừa nghe đến nửa đoạn sau đã thấy rất không thích, khó chịu nói:
– Đường đường viện nghiên cứu thuộc Bộ chúng tôi muốn tuyển một trợ lý còn không tuyển được, công việc là sự lựa chọn hai chiều, nó phụ thuộc vào mong muốn của mỗi người, không thể nào cưỡng ép được.
Anh đại khái hiểu rằng Kim Húc đang ở trong hoàn cảnh giống như thực tập sinh tại học viện cảnh sát vốn dĩ đi phỏng vấn làm trợ lý cho anh cuối cùng lại không đi, được yêu thích mà, phòng nghiên cứu muốn, cục chống khủng bố cũng coi trọng, tất cả đều tùy vào đương sự lựa chọn đi đơn vị nào.
Đơn vị công tác ban đầu của Kim Húc thấy hắn vẫn luôn không quay về, sợ hắn đang tĩnh dưỡng lại bị bộ phận của các Cục khác của tỉnh giành lấy, thế nên mới bảo người bạn Cổ Phi đã quen biết hắn từ lâu tới thuyết phục hắn mau chóng trở về.
– Chuyện này tôi không quản được. – Thượng Dương nói, – Tôi là một nhân viên văn phòng, không hiểu đơn vị chấp pháp của các anh.
Cổ Phi này thủ đoạn cũng không ít, hiệu ứng phá cửa sổ chơi rất nhuần nhuyễn, biết là chuyện này nói không được, liền nói:
– Việc này không được thì anh phải giúp tôi việc khác.
Thượng Dương nói:
– Lại còn việc gì nữa? Cũng là việc liên quan anh ấy à?
Cổ Phi nói:
– Đúng. Đêm qua gọi cậu ta qua không phải vì chuyện điều động cương vị, là có một vụ án.
– Anh ấy không phá án nữa – Thượng Dương nói, – Nhân viên phòng hồ sơ còn phá án cái gì?
Cổ Phi phớt lờ nói:
– Tôi nói đơn giản một chút, tỉnh chúng tôi có một tấm gương đạo đức mẫu mực, nữ, mấy hôm trước xảy ra tai nạn ô tô, ảnh hưởng xã hội rất lớn. Sau khi điều tra người ta thấy rằng đây có thể không phải là một vụ tai nạn, tình tiết cụ thể không tiện nói nhiều. Tóm lại nghi ngờ đây là một vụ giết người…
Thượng Dương cũng không cắt ngang, nghiêm túc nghe.
– Bây giờ nghi phạm đã quy án, nhưng người này rất không phối hợp, hỏi gì cũng không nói, đêm qua gọi đội trưởng Kim đi chính là vì việc này. – Cổ Phi có lẽ nhìn thấy Thượng Dương có hứng thú, còn uống ngụm trà, mới nói tiếp. – Là nghi phạm này, ông ta chỉ đích danh muốn gặp đội trưởng Kim, nói có chuyện chỉ muốn nói với đội trưởng Kim.
Thượng Dương thấy lạ hỏi:
– Người đó quen biết đội trưởng Kim à?
Cổ Phi nói:
– Không quen, chưa từng gặp bao giờ.
Thượng Dương: –?
– Nghi phạm đó quen biết bố của đội trưởng Kim. – Cổ Phi nói, – Chắc anh từng nghe đội trưởng Kim nói rồi, lúc bố cậu ta còn sống đã từng làm nhân viên bảo an ở quê, nghi phạm này cũng là một thành viên của đội bảo an phối hợp trị an, lúc hai người huấn luyện cũng từng ở cùng một lớp.
Hết chương 5