Viên Đinh không phải từ Bắc Kinh đến mà là từ Thượng Hải đến đây, hiện đang ở trạm tàu cao tốc Hồng Kiều.

Vụ án xác chết trôi nổi được lan truyền rộng rãi, nhiều thuyết âm mưu xuất hiện, một số người có động cơ thầm kín đã cắt đầu bỏ đuôi video phát hiện xác chết trôi nổi vào buổi sáng và đăng lên mạng, biên thành câu chuyện theo kiểu BBC.

Viên Đinh có công việc khác ở Thượng Hải, là đang đi theo một đội giám sát gồm nhiều người do Bộ cử đến, đã làm việc ở bên đó vài ngày, công việc sắp kết thúc. Hôm nay tổ giám sát nhận được thông báo của cấp trên, bảo tổ của họ cử người đến điều động thêm nhân thủ đến đây để giám sát vụ án thi thể trôi nổi.

– Lát gặp mặt rồi nói rõ sau ạ, hai anh cứ đi đốc thúc thay cho bọn em trước đi. – Viên Đinh sắp vào ga tàu rồi, người nhiều ồn ào, rất nhiều lời không tiện nói trong điện thoại, cuối cùng nói, – Cục điều tra hình sự đã đánh tiếng với Viện nghiên cứu tạm thời mượn hai anh để dùng rồi ạ, hai anh đừng có vội trở về.

Thấy Thượng Dương cúp điện thoại, Kim Húc hỏi:

– Là đàn em Viên Đinh à? Cậu ta nói gì?

– Cậu ta…- Thượng Dương không thể tin nói: – Cậu ta phát lông gà cho em, bảo em cầm lệnh tiễn đi trước.

Kim Húc: –?

Thượng Dương lại hưng phấn lên, nói:

– Tốt quá rồi, tốt quá rồi. Thế thì em có thể đi dự thính xem xem rốt cuộc chồng của Khâu Lị tới đây làm gì rồi.

Bây giờ trong mắt anh chỉ có vụ án này, gấp gáp đi ra ngoài. Kim Húc nhíu mày, đại khái là đoán được tình huống là như thế nào, đi theo anh, thấp giọng nói:

– Đàn em được đấy nhỉ, làm việc trong Cục điều tra hình sự chưa tới một năm mà đã lăn lộn tốt tới thế này rồi à?

– Cũng không phải đâu. – Thượng Dương giải thích cho hắn, – Là cậu ta có người thầy lợi hại thôi.

Người thầy hiện tại của Viên Đinh là một chuyên gia điều tra tội phạm giỏi, người có những vụ án được đưa vào sách giáo khoa khi Thượng Dương và Kim Húc đang học tại học viện cảnh sát.

– …Ặc. – Hai loại biểu hiện ghen tị và hâm mộ rất ít khi xuất hiện trên mặt Kim Húc trong nháy mắt đều có cả.

– Chưa từng nghe anh nhắc đến, lần này chắc ông ấy không tới. – Thượng Dương cũng không biết Kim Húc sùng bái vị đại thần này, kinh ngạc nói, – Nếu biết từ sớm thì em đã dẫn anh đến nhà ông ấy rồi. Ông ấy ở tầng trên ngay trên tầng nhà bố mẹ em đấy.

Kim Húc: -…

Cuối cùng hắn chỉ nói:

– Nói sau đi. Em gõ cửa đi.

Hai người đi tới bên ngoài văn phòng nơi vừa rồi Đổng Bình bị cảnh sát dẫn vào.

Thượng Dương nhìn Kim Húc, trong lòng có mấy câu muốn nói nhưng hiện tại hiển nhiên không phải thời điểm trò chuyện việc tư. Anh đưa tay gõ cửa, thông báo thân phận cho cảnh sát ở bên trong, đằng sau điều tra nghiên cứu còn có thêm cái danh tổ giám sát vào đó, danh chính ngôn thuận đi vào dự thính – lông gà này quả thực có ích.

Đổng Bình đã giải thích một số tình huống cho hai cảnh sát, nhìn thấy Thượng Dương và Kim Húc đi vào, anh ta đoán bọn họ là cảnh sát cấp bậc cao hơn, thận trọng hỏi:

– Có cần tôi thuật lại lần nữa không ạ?

Cảnh sát nhìn Thượng Dương, Thượng Dương ra hiệu bảo không cần, vị cảnh sát kia mới nói với Đổng Bình:

– Anh nói tiếp đi, ngày hôm nay anh mang theo mẹ vợ và con nhỏ là chuẩn bị đi đâu? Tại sao phải đi?

Đổng Bình là một người đàn ông có vẻ hơi nội tâm và chất phác, tốc độ nói chuyện cũng chậm chạp:

– Chúng tôi dự tính về quê để tránh sóng gió.

Cảnh sát hỏi:

– Muốn tránh sóng gió gì?

Đổng Bình nói:

– Rất nhiều ạ.

Thượng Dương và Kim Húc ngồi xuống chiếc ghế trống ở phía bên kia, lắng nghe cuộc trò chuyện.

Kim Húc ra hiệu cho một viên cảnh sát không thẩm vấn, đối phương hiểu ý đẩy bản ghi chép biên bản vừa rồi cho hắn xem, dù sao thiết bị ghi âm còn mở.  Đồng thời hành động này cũng cho thấy Đổng Bình lúc này không phải là “nghi phạm đầu thú”, những gì đang được tiến hành chỉ là một cuộc hỏi chuyện thông thường, không có tính chất thẩm vấn.

Trên ghi chép ngoài thông tin cá nhân ra tạm thời cũng không có nhiều nội dung khác, Kim Húc và Thượng Dương nhìn vài lần, chọn lọc những thông tin hữu ích.

Đổng Bình có trình độ học vấn trung bình, học chuyên ngành bình thường, thu nhập lương bình thường, sau khi Khâu Lị sinh con, anh ta liền thôi việc ở nhà chăm sóc con. Hai vợ chồng mỗi người gánh vác phần việc của mình, Khâu Lị phụ trách kiếm tiền, Đổng Bình chăm sóc mẹ già và con nhỏ, quan hệ vợ chồng rất tốt, tính cách cũng bổ sung cho nhau, thậm chí họ hiếm khi cãi nhau.

Khâu Lị là một người rất mạnh mẽ, cô đã gặp bác sĩ tâm lý đã lâu và uống thuốc để kiềm chế cảm xúc, về việc này cô chưa từng nói với Đổng Bình. Đổng Bình cũng chỉ mới biết được không lâu, chính là Khâu Lị bị người trong công ty đăng lên diễn đàn công ty về việc cô quấy rối nam cấp dưới trẻ tuổi, Khâu Lị bị hoàn cảnh tương tự như quá khứ của chị gái cô lại được chẩn đoán mắc chứng rối loạn căng thẳng, trong tình huống trạng thái không ổn định, liên tục ba bốn ngày đều không uống thuốc, hành vi cử chỉ biểu hiện ra không được bình thường, lúc này mới bị Đổng Bình phát hiện vợ mình vẫn luôn giấu diếm bệnh tình.

Nhưng mà đã quá muộn, Đổng Bình vừa mới biết chuyện Khâu Lị bị người ta mưu hại thì Khâu Lị đã nhảy lầu mà chết.

Trong bản ghi chép vừa lập, Đổng Bình nói rằng anh ta biết thủ phạm chính là người giả dạng Khâu Lị để “quấy rối” nam cấp dưới, anh ta cũng hiểu rằng nam cấp dưới thực ra vô tội, nhưng mà nỗi đau buồn và sự bất công về cái chết của vợ vẫn tích tụ trong tâm trí anh ta, cho nên vào ngày đưa tang ở nhà tang lễ, anh ta đã đã tức giận sôi máu khi nhìn thấy nam cấp dưới kia đến tặng hoa lên di thể của Khâu Lị.

Hôm nay anh ta ở trên mạng nhìn thấy vụ án thi thể trôi nổi, biết nam cấp dưới đã chết, cũng thấy một số cư dân mạng nói rằng nam cấp dưới không thể chịu nổi sự lên án đạo đức của việc “bức tử” nữ sếp, nên mới lựa chọn cách tự tử.

Đổng Bình hiện tại sở dĩ tới cục cảnh sát là bởi vì anh ta cho rằng nam cấp dưới là do lẩn quẩn trong lòng nhảy hồ tự sát, mà cái “lẩn quẩn trong lòng” này có lẽ là có liên quan đến anh ta hôm ở nhà tang lễ đã chỉ trích quá khích đối với người này mà gây nên.

– Ngày hôm đó lẽ ra tôi không nên nặng lời với người trẻ tuổi kia. – Đổng Bình nói với cảnh sát đối diện, – Cái chết của Khâu Lị không thể trách cậu ta được. Cậu ta cũng bị người khác lừa gạt, tôi quá nóng giận, nói cậu ta là hung thủ giết người gì đó, tôi không nên nói vậy. Nếu như cậu ta bởi vì điều này mà lẩn quẩn trong lòng nhảy hồ từ bỏ mạng sống, trong lòng tôi khó mà yên được.

Cảnh sát nói:

– Chúng tôi vẫn còn đang điều tra việc này. Anh chính bởi vì cái này mà đi tránh sóng gió à?

– Tôi nói đi tránh sóng gió không phải nói việc này. – Đổng Bình nói, – Mẹ vợ tôi mãi đến buổi sáng hôm nay còn chưa biết Khâu Lị không còn nữa, mắt mẹ tôi không tốt, không biết dùng smart phone, không thấy được những tin tức hỗn loạn ở trên mạng.

– Trong hai ngày qua, một số nhân vật nổi tiếng trên Internet làm video ngắn đã đến nhà tôi làm video, còn giả mù sa mưa quan tâm tới cuộc sống của chúng tôi, suýt chút nữa thì đã nói ra Khâu Lị đã chết ở trước mặt mẹ tôi, may mà bị tôi đuổi đi.

– Chị vợ tôi năm đó nhảy lầu, mẹ vợ tôi đau khổ tột độ, sức khỏe giảm sút đi nhiều, bây giờ nếu như lại biết Khâu Lị đã không còn nữa, tôi sợ mẹ không chịu nổi, có tuổi rồi, còn mang bệnh tật nữa.

– Tôi dự tính gửi mẹ và con mình về quê nhà bố mẹ tôi trước, chờ tang sự của Khâu Lị xử lý xong hết rồi thì mới đi đón họ về. Sáng nay ăn sáng xong ra ngoài, trên đường đi mọi việc đều ổn, rời nội thành khoảng 150 km, con tôi lấy di động của tôi ra chơi, xem những đoạn phim hoạt hình ngắn ở trên Douyin, không biết thế nào lại bấm mở được đoạn video nói về Khâu Lị. Mẹ vợ tôi và tôi đều ngây cả người.

Các cảnh sát bao gồm Thượng Dương và Kim Húc: -…

Khâu Lị đi làm rất bận, mẹ Khâu Lị tưởng con gái vẫn bận công việc như thường nên mới chưa về nhà, không ngờ Khâu Lị đã chết được mấy ngày rồi. Bà cụ khi ấy sụp đổ tức thì, vừa khóc vừa bắt con rể phải quay lại, Đổng Bình hết cách đành phải nghe theo quay đầu xe mà trở lại.

Sau khi vào thành, trong lúc chờ đèn giao thông, Đổng Bình nhìn thấy trên điện thoại di động của mình đang thảo luận về vụ án thi thể nổi trên hồ, người chết hóa ra là nam cấp dưới kia.

​ Đổng Bình nói:

– Mẹ vợ tôi cả đời làm giáo viên, là người thâm minh đại nghĩa, nghe tôi nói lại việc này, liên quan đến mạng người, mẹ yêu cầu tôi tới văn phòng thành phố để nói rõ tình hình với các anh trước.

Cảnh sát hỏi chuyện gật đầu. Kim Húc thình lình mở miệng:

– Ngày hôm qua sau 7 giờ tối, anh đã đi đâu? Đã làm gì?

Đổng Bình không hiểu nhìn hắn, hỏi:

– Anh hỏi cái này làm gì? Cậu ta…cậu ta…không phải tự nhảy hồ tự sát hay sao?

Kim Húc nói:

– Cái này còn đang điều tra, đây là vấn đề phải hỏi theo lệ, cần anh phối hợp. Anh nghĩ kỹ đi.

Hắn vừa mở miệng là lập tức nắm quyền kiểm soát tình hình, người làm chủ trong văn phòng này lập tức biến thành hắn, hai vị cảnh sát địa phương kia lại giống như tới dự thính hơn.

– À…vâng ạ. – Đổng Bình nghĩ nghĩ, mới nói, – Hôm qua thứ sáu bị kẹt xe, tôi đón con về nhà đã gần 7 giờ, nấu cơm ăn cơm xong, con tôi bị sốt, hơn 9 giờ tôi dỗ nó ngủ….Sau đó tôi cũng đi ngủ sớm. Ban ngày phải đi nhà tang lễ, về nhà còn phải giả bộ không có việc gì, rất mệt.

– Tức là cả đêm anh ở nhà, không hề ra khỏi nhà? – Kim Húc hỏi.

– Đúng vậy ạ, không hề ra khỏi nhà. – Đổng Bình khẳng định, – Mẹ vợ tôi có thể làm chứng.

Những gì anh ta nói đều có thể được xác minh, hơn nữa anh ta cũng không giống như đang nói dối.

Thượng Dương chủ quan ban đầu loại trừ Đổng Bình là nghi phạm, cũng thật sự không phân biệt được thân phận của hung thủ thật sự, không phải chồng của Khâu Lị thì là ai đây?

Lại nghe Kim Húc hỏi tiếp Đổng Bình:

– Vậy mẹ vợ của anh cả đêm cũng không ra ngoài hay sao?

Thượng Dương: –?

Đổng Bình cũng thấy kỳ lạ, nói:

– Đương nhiên là không rồi, mẹ tôi buổi tối ra ngoài làm gì?

– Đây chỉ là những câu hỏi thông thường mà thôi. –Kim Húc bày ra tư thế tùy tiện hỏi, nhưng vấn đề hỏi lại không hề tùy tiện chút nào, – Nghe nói bố mẹ vợ của anh đã ly hôn, họ có còn qua lại với nhau không?

Hai chị em Khâu Linh và Khâu Lị lấy họ của mẹ, từ hồ sơ lý lịch cho thấy bố mẹ họ đã thỏa thuận ly hôn khi họ mới học cấp hai, hai chị em đi theo mẹ, mà người bố giống như là bốc hơi khỏi nhân gian trong thế giới của hai chị em, không làm tròn trách nhiệm của người cha. Bà Khâu một mình nuôi hai con gái khôn lớn, còn bồi dưỡng con gái trở thành tiến sĩ.

– Không có qua lại gì cả, lúc tôi và vợ kết hôn, người kia cũng không tới. – Đổng Bình nói, anh ta không gọi là “bố vợ” mà chỉ dùng từ “người kia’, cũng nói, – Tôi đã không gặp người này nhiều năm rồi, lần cuối cùng gặp là lúc chị vợ tôi vừa mới mất, có đến nhà tang lễ, nhưng ông ta không hề thương tiếc con gái mình, cũng không đau lòng con gái bị người ta ức hiếp mới luẩn quẩn trong lòng tự sát, còn chạy đến trước mặt vợ tôi nói “nghe nói chị mày làm tiểu tam của một nam giáo viên, chết rồi thì cũng hết, mày không được học theo nó”.

Thượng Dương: – …

Kim Húc nói:

– Sao người bố này lại độc miệng như thế.

– Người này không phải người tốt. – Đổng Bình nói, – Vợ tôi nói rằng bố mẹ cô ấy ly hôn vì ông ấy bạo lực gia đình.

Để “trút giận” cho hai chị em Khâu Linh Khâu Lị mà đi giết người đã hãm hại họ, động cơ gây án này không ngoài người thân yêu thương họ, người bố của hai chị em chắc hẳn là một trong đó. Nhưng khi bị Kim Húc hỏi như vậy, người bố của hai chị em này quả thực là một kẻ thối nát không hơn không kém.

Nhưng bà Khâu thì…

Thượng Dương nghĩ, bà Khâu đã dành nửa cuộc đời mình để nuôi dưỡng một cặp con gái, những năm qua chắc chắn bà đã phải chịu đựng rất nhiều đau khổ, bà là một người mẹ dũng cảm và vĩ đại, bi kịch của Khâu Linh Khâu Lị, người bị tổn thương và đau khổ nhất trên thế giới này không thể nghi ngờ chính là người mẹ này.

Nhưng mà một bà cụ sức khỏe không tốt có năng lực gây án hay không?

Hết chương 46

Chia sẻ: