Người mẹ nam đang đau đầu dỗ dành cậu nhé còn chưa biết bị phát sóng trực tiếp, càng không biết có người còn có sắc đảm đến mức thực sự có một vài ý tưởng hoang đường và ảo tưởng về anh.
Cũng may cô Hồ thấy Chu Ngọc chụp đủ“tư liệu sống” rồi thì đi lên khuyên đám trẻ nhỏ:
– Sắp phát hoa quả đồ ăn vặt rồi, các em nên ngồi ở đâu nhỉ?
Các em đồng thanh trả lời:
– Xếp thành hàng, ngồi thành hàng, ngồi xuống!
Sau đó các em lần lượt ngồi lại trên những chiếc ghế nhỏ của mình.
Chỉ còn lại cậu nhóc năm tuổi được Thượng Dương bế. Thượng Dương không thả cậu xuống, cậu cũng yên tâm thoải mái mà nằm ngả trên vai anh, nghịch nghịch cúc áo sơ mi của anh.
Bởi vì vừa rồi bị một lũ trẻ nhỏ vây lấy ồn ào, Thượng Dương còn chưa nhìn được rõ ràng, hiện tại ôm ôm cậu nhóc này, cũng nhận ra cậu bé này có chút vấn đề về thể chất, rất có thể là nó bị bệnh não, khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ, đầu nấm nhỏ nhưng tay trái lại móc vào trong, mắt hơi lác, nói hơi ngọng, hầu như không thể nói sao cho mọi người có thể hiểu được, phần nhiều đều là tự đoán.
Giáo viên đời sống tới phát hoa quả đồ ăn vặt, Thượng Dương nhận hộ cậu bé, đưa cho cậu một miếng táo, hỏi cậu:
– Em tên là gì?
Cậu bé phát âm ngọng, còn phải hỏi lại:
– Anh tên là gì?
Thượng Dương nói tên của mình, cậu bé nói tên mình là “Phao Phao”, rõ ràng là biệt danh.
– Đáng yêu ghê. – Thượng Dương cũng dùng giọng trẻ con nói, – Ai đặt tên cho em vậy?
Phao Phao đáp:
– Ba Hách. Ba Hách thích uống trà, Bào Bào thích pha trà cho ba, nên gọi em là Phao Phao.
Bên kia Chu Ngọc giúp giáo viên sinh hoạt phát đồ ăn vặt, cũng trò chuyện với những đứa trẻ khác.
Cô Hồ cũng đi theo cô, có phần cố gắng hướng dẫn các em trả lời “phỏng vấn”.
– Đừng nghịch, phải nghiêm túc trả lời câu hỏi của chị. – Cô Hồ nói.
Đứa bé lớn tuổi nhất hỏi:
– Cô Hồ ơi, khi nào ba Hách về ạ?
Mấy đứa trẻ khác cũng hỏi theo:
– Cô ơi sao ba Hách vẫn chưa về ạ?
Chu Ngọc hỏi:
– Các em không nhớ mẹ Lê à?
Đứa bé hỏi đầu tiên đáp:
– Cũng nhớ ạ, nhưng mẹ Lê hay mắng lắm.
Cô Hồ vội nói:
– Mắng là để tốt cho các con thôi. Các con cũng rất nhớ mẹ Lê đúng không?
Các bạn nhỏ nhìn nhau rồi mới đáp:
– Đúng ạ!
Cô Hồ có vẻ xấu hổ, giải thích với Chu Ngọc:
– Đều nói cha hiền mẹ nghiêm, những chỗ chúng tôi thì ngược lại, phó viện trưởng tính tình tốt, viện trưởng chỉ đành phải nghiêm khắc hưn thì các con mới ngoan được.
Chu Ngọc gật đầu tỏ vẻ rất hiểu, từ xa nhìn thấy Thượng Dương làm động tác ra hiệu với mình, ý là mình muốn ra ngoài xem một chút, cô lập tức hiểu ý, tiếp tục hỏi cô Hồ về một số vấn đề khác.
Thượng Dương bế Phao Phao giả bộ đi ra ngoài hít thở không khí trong lành, tìm chút yên tĩnh, khi ra khỏi lớp đã nhìn thấy giáo viên đời sống vừa giao trái cây và đồ ăn nhẹ đang đẩy xe đẩy vào một căn phòng, thế là anh cũng bước tới đó.
Giáo viên đời sống ở trong phòng thấy anh ở cửa, nói:
– Đây là bếp, chúng tôi có giấy chứng nhận vệ sinh, mỗi ngày đều khử trùng đúng giờ, người ngoài không được phép tùy tiện vào.
Thượng Dương vội nói:
– Em không vào. Chị ơi, chị làm việc ở đây bao lâu rồi ạ?
Giáo viên đời sống tầm tuổi tương đương Lê Diễm Hồng, rất có thể thời gian làm việc tại viện phúc lợi lâu hơn cô Hổ.
Quả nhiên đối phương đáp:
– Mười mấy năm rồi. Nhà chúng tôi ở ngay gần thị trấn, ở đây làm việc rất thuận tiện, tôi có giấy chứng nhận sức khoẻ và sẽ khám sức khỏe đúng hạn. Chỗ chúng tôi rất chính quy.
Chắc hẳn trước đây truyền thông đã tới đây từng thực hiện cái gọi là “thăm bí mật” và có ý đồ “đào sâu” vào mọi ngóc ngách của trại trẻ mồ côi để gây sự chú ý.
– Bọn em sẽ không viết bài linh tinh đâu ạ. Lần này bọn em tới chủ yếu là tìm hiểu về câu chuyện cuộc đời của phó viện trưởng Hách Tiểu Binh thôi ạ. – Thượng Dương nói, – Bọn em tính viết một chuyên đề đặc biệt về ông ấy ạ.
Giáo viên đời sống nghe thế bỏ đồ xuống, đi ra cửa nói:
– Phó viện trưởng là người tốt, anh ấy…
Đang nói thì mắt đỏ hoe lên, nhìn đứa bé ngây ngô mà Thượng Dương đang bế, lại lau nước mắt.
Cũng may Phao Phao còn quá nhỏ tuổi, cũng không nghe hiểu, còn đang nghịch chơi cúc áo của Thượng Dương, nhưng thật ra lại rất ngoan, biết người lớn nói chuyện nên cũng không hề ngắt lời hay quấy nhiễu.
Giáo viên đời sống khen Hách Tiểu Binh là người tốt bụng, đối xử tốt với mọi người và đặc biệt rất tốt với trẻ em. Trước khi đài truyền hình tới phỏng vấn đều không quay chụp ông ấy, nói hình ảnh ông ấy không đẹp, phát tin tức lên sẽ khiến người khác hiểu lầm, sẽ làm ảnh hưởng không tốt đến danh tiếng của viện trưởng.
Thượng Dương: -…
– Còn biết thương vợ nữa. – Giáo viên đời sống nhìn Phao Phao, nói, – Buổi tối trước hôm xảy ra chuyện, anh ấy còn vẫn đi loanh quanh, cảm thấy rất khó chịu. Chúng tôi nói với viện trưởng bảo anh ấy sáng mai đừng đi với viện trưởng mà hãy ở nhà nghỉ ngơi. Anh ấy cũng đồng ý rồi, nhưng sáng sớm hôm sau lại dậy sớm lái xe, không yên tâm để viện trưởng đi một mình.
Thượng Dương trong lòng khẽ động, nói:
– Em đã gặp phó viện trưởng một lần, cảm thấy chú ấy thể trạng không tốt, bình thường sức khỏe chú ấy là thế, ngày đó có phải ăn phải đồ ăn không vệ sinh gì không ạ?
Giáo viên đời sống nói ngay:
– Không đâu! Phó viện trưởng cùng ăn cơm với bọn trẻ, chúng tôi có giấy chứng nhận sức khỏe, giấy chứng nhận kiểm dịch, giấy chứng nhận an toàn vệ sinh thực phẩm đủ cả. Sẽ không có thức ăn không vệ sinh đâu.
Thương Dương lại hỏi thêm một số vấn đề rồi đổi chủ đề:
– Chị ơi, chị ở đây ngần ấy năm, chắc chị biết Trương Tự Lực ạ? Em cũng học cùng trường với cậu ấy, em cũng tốt nghiệp đại học X, trên cậu ấy mấy khóa, từng gặp ở trường rồi.
Giáo viên đời sống nói:
– Thảo nào trông chú cũng giống sinh viên quá.
Phao Phao nghe hiểu câu này, nói xen vào:
– Anh Tự Lực, anh Tự Lực.
Thượng Dương hỏi:
– Phao Phao cũng biết anh ấy à?
– Anh Tự Lực, kẹo. – Phao Phao khoa tay múa chân nói. Đại khái ý tứ là Trương Tự Lực trở về sẽ cho các bạn nhỏ kẹo ăn.
Giáo viên đời sống cũng nói:
– Tự Lực rất tốt với tụi nhỏ. Đó là một cậu bé tốt tính, học đại học rồi nhưng vẫn hay về đây. Cuối tuần trước còn về thăm chúng tôi nữa.
Thượng Dương ôm Phao Phao trở lại phòng học, thả Phao Phao xuống, để cậu nhóc vào phòng học chơi với các bạn, sau đó ra hiệu cho Chu Ngọc và cô Hồ ra ngoài.
Đi đến một nơi cách xa lớp học và bọn trẻ một đoạn, cả hai xuất trình giấy tờ tùy thân cho cô Hồ.
Sau sự ngạc nhiên ngắn ngủi, cô Hồ bày tỏ ủng hộ công tác công an, đồng thời hy vọng vụ án có thể được phá án càng sớm càng tốt, bắt thủ phạm thực sự.
Bên trong viện phúc lợi bao gồm cô Hồ và những người khác đều đã được cơ quan điều tra hình sự địa phương Tê Phượng thẩm vấn, những gì nên nói đã nói hết, họ cũng cho rằng hai vợ chồng viện trưởng không có thù oán với người nào cả.
– Khả năng duy nhất chính là chồng trước của viện trưởng, họ Trâu, từng phạm pháp ngồi tù. Nhưng ông ta không hối lỗi thì thôi còn trách viện trưởng không cứu mình.
Chu Ngọc nói:
– Trách Lê Diễm Hồng không cứu á? Tại sao lại nói như vậy?
Cô Hồ nói:
– Sau khi vào tù, ông ta đã ủy thác luật sư đến, muốn viện trưởng giúp ông ta tìm quan hệ để được giảm án.
Lê Diễm Hồng đương nhiên là không giúp Trâu Văn Nguyên “tìm quan hệ”, nhưng ngoài cái này ra, cô Hồ cũng không biết gì khác.
– Những đứa trẻ đã thoát ly ra ngoài rồi thì phòng họ còn giữ lại không ạ? Lúc trở về còn ở lại viện phúc lợi không? – Thượng Dương hỏi.
Cô Hồ đáp:
– Hầu như không còn phòng gì cả. Phần lớn các em rất ít khi trở về, chỉ có ba sinh viên học ở tỉnh lị thỉnh thoảng trở về thì đều ở trong nhà của viện trưởng.
Bà ta chỉ vào một ngôi nhà bình thường phía sau viện phúc lợi và nói:
– Đó là nhà của viện trưởng. Những cảnh sát khác đã qua đó rồi.
Chu Ngọc lắc đầu với Thượng Dương, ý là cục điều tra hình sự địa phương đã báo cáo rằng không tìm thấy manh mối đáng ngờ nào liên quan đến vụ tai nạn xe hơi tại nhà của Lê Diễm Hồng.
– Chúng ta đi xem một chút. – Thượng Dương nói.
Ngôi nhà hai tầng nơi vợ chồng Lê Diễm Hồng ở có kích thước tương đương với những ngôi nhà của những người dân khác trong thị trấn, bề ngoài thậm chí còn xấu hơn cả hai người hàng xóm bên cạnh, cách trang trí và nội thất trong nhà rất đơn giản, kiểu dáng cũng không mới.
Chiếc xe vào thời điểm xảy ra tai nạn còn khá mới, nhưng chỉ là xe gia đình có giá hơn 100.000 RMB.
Sau khi hỏi cô Hồ, Thượng Dương tìm được phòng của Trương Tự Lực, nằm ở tầng hai, không quá lớn nhưng mọi thứ đều đầy đủ, ánh sáng tốt. Chủ nhân của căn phòng này rõ ràng đã được coi như một thành viên chính thức trong căn nhà này.
Thượng Dương cẩn thận nhìn quanh ở cửa một vòng, hồi lâu sau, ánh mắt anh dừng ở rơi vào hộp trà được đặt ở một nơi kín đáo giữa giá sách.
Cùng lúc đó, Chu Ngọc đang nhìn ra ngoài cửa sổ căn phòng khác bên cạnh nhận được tin tức của Cổ Phi, cô nàng đi tới nói cho Thượng Dương:
– Kim đội và chỉ đạo Cổ đã xong việc đang lái xe đến đón chúng ta.
Thượng Dương đã vào phòng Trương Tự Lực, cũng đeo găng tay lên, quay lại nói với cô:
– Bảo họ đỗ xe cảnh sát ở xa một chút, đừng để bọn nhỏ thấy.
Trong lúc Chu Ngọc trả lời tin nhắn, Thượng Dương mở bình trà lá đã mở kia ra, nhìn kỹ, lại ngửi ngửi.
Anh nhíu mày, như là có phát hiện gì đó.
– Làm sao vậy? – Chu Ngọc hỏi, – Có vấn đề ạ?
Thượng Dương cầm bình trà lá đi ra cho cô nhìn, cô cũng phát hiện bất thường:
– Chỗ này hình như có hai loại lá trà khác nhau thì phải.
– Trà xanh và senna. – Thượng Dương hỏi túi vật chứng từ cô rồi thả bình trà lá vào đó.
Kim Húc và Cổ Phi đỗ xe cảnh sát ở ven đường bên ngoài, vừa định đi bộ đến viện phúc lợi đã nhìn thấy Thượng Dương và Chu Ngọc đi vòng qua bức tường của viện phúc lợi đi ra, từ xa xua tay với họ, ý bảo họ đừng qua.
Hai người đứng yên ở bên xe.
Cố Phi vừa rồi đi đường vừa nhận được tin tức từ tỉnh, bởi lái xe nên chưa xem kỹ, bây giờ lấy ra xem một chút, muốn đồng bộ hóa tin tức vụ án mới nhất cùng với Kim Húc, lại thấy Kim Húc đứng ở bên kia xe, không thể nói là kỳ lạ, nhưng cũng tuyệt đối không bình thường.
Hai tay hắn đút túi quần rồi lại lấy ra, chắp tay sau lưng, rồi lại buông thõng bên người. Từ cơ thể đến tay chân, từ tóc đến mắt cá chân, cũng như những biểu cảm vi mô trên lông mày, mắt và môi, anh chàng này đang tinh tế điều chỉnh trạng thái và tư thế của mình, cố gắng thể hiện rõ hơn vẻ siêu đẹp trai của mình.
Lại theo ánh mắt gần như bất động và tập trung của anh ta, cố vấn đang vừa nói chuyện với Chu Ngọc vừa đi về phía hai người họ.
Cổ Phi: – …
Đợi Thượng Dương và Chu Ngọc đến gần.
– Cố vấn, mau nhìn đi. – Cổ Phi nói, – Có người đang mở màn hình kìa.
Trong đầu Thương Dương vẫn còn đang nghĩ về vụ án, không hiểu, vẻ mặt đầy dấu hỏi chấm.
Kim Húc mở màn hình không có kết quả, người yêu căn bản chẳng hề để ý tới mình, còn bị Cổ Phi trêu cho, thế là giận, trên mặt lại không thể hiện ra, thấp giọng dùng phương ngôn mắng Cổ Phi một câu.
Hai người rất quen thuộc, một đi một về, Cổ Phi chỉ cười, dĩ nhiên cũng sẽ không tức giận. Nhưng Thượng Dương lúc này đã hiểu mở màn hình là gì, da mặt mỏng, ngượng ngùng tiếp nhận loại tra này, giả bộ không hiểu, xụ mặt nói:
– Không được nói tục, kể cả tiếng địa phương.
Bốn người cùng lên xe, trước khi lái xe Cổ Phi và Chu Ngọc ngồi hàng trước, cố vấn và Kim đội ngồi ở hàng sau, họ tổ chức thảo luận nhóm trước.
Thượng Dương giải thích ngắn gọn những gì mình phát hiện ở viện phúc lợi và nhà của Lê Diễm Hồng.
Kết luận cuối cùng là rất có thể Trương Tự Lực đã trộn lá senna vào trà vào trong ấm trà của Hách Tiểu Binh, mới dẫn đến Hách Tiểu Binh đã liên tục đi tả trước khi xảy ra vụ việc.
Cổ Phi đặt câu hỏi:
– Chuyện này… và việc cậu ta nhổ nước miếng vào bát canh gà của Lê Diễm Hồng trong bệnh viện chỉ có thể coi là trò đùa, không có nghĩa là cậu ta có hiềm nghi phạm tội.
– Đúng vậy, nhưng mà có một sự trùng hợp. – Thượng Dương nói, – Đi tả sẽ ngăn cản Hách Tiểu Binh không thể cùng đi Lê Diễm Hồng đi tỉnh lị trong ngày xảy ra tai nạn, hơn nữa thiếu chút nữa đã thành công. Đây thực sự chỉ là một sự trùng hợp thôi sao?
Mọi người đều yên lặng mấy phút.
Kim Húc xâu chuỗi lại sự việc và nói:
– Chắc chắn Trương Tự Lực đã biết xe của Lê Diễm Hồng ngày hôm đó sẽ xảy ra chuyện.
Ba người còn lại đều đồng tình với điểm suy luận này.
Nhưng Kim Húc đưa ra vấn đề:
– Vậy bất kể cậu ta là hung thủ hay là người ngoài cuộc, cậu ta đều không hy vọng Hách Tiểu Binh bị liên lụy. Cậu ta chỉ hận một mình Lê Diễm Hồng thôi? Vì sao? Lúc cậu ta vào viện phúc lợi, Lê Diễm Hồng và Trâu Văn Nguyên còn chưa ly hôn, nói một cách nghiêm khắc, Lê Diễm Hồng mới là cha mẹ tái sinh của cậu ta.
Cách đó không xa, viện phúc lợi đứng sừng sững dưới ánh mặt trời kia, trên cửa lớn có ghi rõ: Viện phúc lợi Lê Diễm Hồng.
Mọi người đều biết, ngôi nhà ấm áp do Lê Diễm Hồng sáng lập đã mang đến một cơ hội có một cuộc sống mới cho hàng trăm đứa trẻ, trong đó có Trương Tự Lực.
– Quay về tỉnh đi. Bên Tê Phượng đã điều tra cơ bản xong rồi. – Cổ Phi nói. – Trên đường về chúng ta từ từ nói tiếp.
Chiếc xe lên đường, Thượng Dương kính chiếu hậu phía sau nhìn viện phúc lợi dần dần đi xa, trong lòng đầy phức tạp.
Bỗng nhiên, anh chú ý tới Kim Húc đang chú ý đến cổ áo của anh, tức thì nhướng mày lên, trong mắt đầy sự uy hiếp: Trong lúc đang làm việc, nhìn cái gì mà nhìn?
Kim Húc không cảm nhận được sự khủng bố này, khẽ khàng mở miệng:
– Lãnh đạo ơi, cúc áo của em sắp đứt rồi.
Cổ Phi và Chu Ngọc ở hàng phía trước giả bộ như không nghe thấy cũng không nhìn thấy.
Thượng Dương nghi hoặc chạm vào cúc áo sơmi, chỗ đó vừa nãy bị Phao Phao nghịch cả một buổi, đúng là đã sắp đứt ra rồi.
Kim Húc khoanh tay, bày ra biểu cảm “anh bị oan quá đi” đầy cao ngạo lạnh lùng.
– Không quan tâm tới vụ án, lại chỉ quan tâm tới cúc áo thôi? – Thượng Dương nói.
Kim Húc: – …
Đã nói rằng lãnh đạo trên đời này đều đen tối giống nhau, người nào sai thì sai chứ lãnh đạo không bao giờ sai, đúng không.
Anh kể cho mọi người nói về cậu bé kia, xuất thân từ một gia đình nông thôn ở bên cạnh thành phố, cha mẹ đều phải đi làm công ở phương nam, không thể nào mang cậu theo nên đã gửi cậu bé cho ông bà ngoại. Cũng giống như những đứa trẻ khác, ông bà già tuổi già không chăm sóc được, nghe nói viện phúc lợi Lê Diễm Hồng có bảo trợ những đứa trẻ tương tự nên đã gửi cậu bé đến đây.
May mắn cuộc sống ở đây khá tốt, nghe cô Hồ nói:
– Phó viện trưởng vẫn luôn giúp Phao Phao kiên trì tập luyện phục hồi chức năng, năm ngoái lúc vừa được đưa tới viện phúc lợi, cậu bé còn chưa thể tự đi lại được, hiện tại đã tốt hơn rất nhiều.
– Phó viện trưởng là chỉ Hách Tiểu Binh? – Cổ Phi hỏi.
– Đúng ạ. – Chu Ngọc nói, – Em và cố vấn ở viện phúc lợi tìm hiểm mới biết ba Hách là người ba tốt được mọi đứa trẻ yêu mến, nhưng mà Lê Diễm Hồng thì lại ngược lại.
Cổ Phi phỏng đoán:
– Vậy Trương Tự Lực làm như vậy có khả năng là vì tình cảm dành cho hai người không giống nhau, cậu ta chỉ hận mỗi Lê Diễm Hồng, nhưng mà vì sao cơ chứ?
– Vì sao Trương Tự Lực hận Lê Diễm Hồng, hiện tại vẫn chưa biết được. – Thượng Dương nói, – Tuy nhiên, các nhân viên ở đây đã đề cập đến nhiều vấn đề khác nhau trong viện phúc lợi, mà nói nhiều nhất đều là cách phó viện trưởng quản lý và trách nhiệm như thế nào, tận tâm tận lực chăm sóc bọn trẻ ra sao, mà viện trưởng Lê Diễm Hồng…
Anh nghĩ nghĩ, là Viện phúc lợi Lê Diễm Hồng có trước, Hách Tiểu Binh là người đến sau, cho nên đổi sang một cách nói khác chuẩn xác hơn:
– Ít nhất Lê Diễm Hồng hiện tại chỉ là cái danh treo đó thôi.
Cổ Phi ngạc nhiên nói:
– Nói vậy…
– Người có tấm lòng nhân hậu thật sự, có thể chính là Hách Tiểu Binh đã chết kia. – Kim Húc nói thẳng ra.
Hết chương 18