Tạ Tử Hiên hài hước nói: "Không nghĩ tới cô lại có thể biết chủ động như vậy." Hắn cũng không ngăn cản tay cô sờ cổ áo mình: "Quảng Mỹ, cô thật sự có thể tiếp nhận ân ái với người đàn ông trong lòng có một người con gái khác?"

"Tôi không quan tâm lòng của anh, tôi chỉ cần có một người thừa kế gia tộc Hắc Vũ." Đây là lần đầu tiên Hắc Vũ Quảng Mỹ trực tiếp trả lời hắn về vấn đề tình cảm.

Tạ Tử Hiên bắt được cổ tay của cô, mắt nhìn mắt: "Cô thật không quan tâm sao? Chẳng lẽ cô chưa từng tưởng tượng cảm giác được người toàn tâm toàn ý yêu? Nhà Hắc Vũ chẳng qua đang đùa bỡn tánh mạng và tôn nghiêm của cô, cô ở nơi này không có được bất kỳ yêu thương hay tình cảm gì, không khác một công cụ."

Hắc Vũ Quảng Mỹ đã tháo phấn trang dày cộm nặng nề, dung mạo lãnh diễm khi nghe hắn nhẹ giọng chất vấn đã dần dần không còn bình tĩnh nữa, ngón tay khẽ run.

"Anh không phải vọng tưởng thuyết phục tôi thả anh đi, tôi không làm được, cũng sẽ không phản bội ông nội." Cô cắn răng một cái, giúp hắn cởi bỏ ki-mô-nô, bên trong là một bộ nội sấn y trắng như tuyết.

Tạ Tử Hiên vẫn mỉm cười: "Được mỹ nữ hầu hạ là mơ ước của tôi, có điều, thật đáng tiếc, tự tôi sẽ động thủ cởi quần áo mỹ nữ."

Hắc Vũ Quảng Mỹ thu tay lại, nhẹ nhàng cởi bỏ vạt áo của mình, trong nháy mắt khi cô cúi đầu, Tạ Tử Hiên chợt đè xuống, hai người nặng nề té ở trên giường: "Đêm tân hôn còn có nhiều người giám thị như vậy, tư vị này thật đúng là khó chịu."

Cô nhắm mắt lại, chờ đợi hắn chủ động, nhưng là tay của hắn lại đặt cạnh mặt cô, chạm tới khuôn mặt lạnh như băng: "Đến bây giờ cô còn giống như khối băng, đủ thấy cô cũng không có bất cứ hứng thú gì với chuyện đêm nay." Hắn thở dài nói: "Vậy thật là không dễ làm rồi, cô dâu chú rể đều mất hứng, chúng ta vượt qua một đêm này như thế nào đây?"

"Tôi có học tập kinh nghiệm và kỹ xảo." Giọng nói trong trẻo lạnh lùng như nước chảy, cô lần nữa mở mắt ra: "Nếu như Trực Nhân thiếu gia có thể không dùng đến khẩu súng kia ngăn lại hành động của tôi, tôi sẽ cho anh hưởng thụ cả đêm."

Mặt Tử Hiên khẽ biến sắc: "Không hổ một tay Hắc Vũ lão đầu dạy dỗ ra, cư nhiên nhanh như vậy đã bị cô đoán được." Tay của hắn rời khỏi dưới quần áo, cầm theo một khẩu súng lục nhỏ tinh xảo, sau đó tay cổ tay giương lên, ném súng vào góc tường: "Yên tâm chưa?"

"Anh?" Cô không nghĩ tới hắn cư nhiên lập tức nộp khí giới đầu hàng, nhất thời ngây ngẩn cả người.

"Nếu như mà tôi nói bỗng nhiên có hứng thú với cô, cô tin sao?"

Hắn cười đến rất sảng khoái, loại vẻ mặt này khiến Hắc Vũ Quảng Mỹ chợt có chút bất an, cô đang do dự là nên lớn tiếng gọi người ngoài đi vào giúp một tay chế trụ Tạ Tử Hiên, hay là... ‘phối hợp’ dục vọng của hắn. Đột nhiên toàn thân cô tê rần, không có nửa phần khí lực.

"Đây là công phu điểm huyệt tôi học từ một người bạn, không ngờ thật linh nghiệm." Cô thấy Tạ Tử Hiên nở nụ cười giả tạo: "Tôi thật sự là không muốn làm khó cô, bởi vì Tần Linh nói cô là người tốt, tôi cũng tin tưởng phán đoán của cô ấy."

Hắn đứng dậy cởi nội sấn y màu trắng xuống, lấy một bộ tây trang màu đen dưới giường, sau đó nhanh chóng mặc vào.

Toàn thân Hắc Vũ Quảng Mỹ tê dại lại nói không nên lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn ngụy trang, cho đến khi hắn dịch dung bằng mặt nạ tinh xảo, cô mới ngộ ra.

Thì ra quan hệ giữa hắn và Tokugawa Akiko không đơn giản, mà nhà Tokugawa thạo về dịch dung, hôm nay tất cả việc hắn làm có Tokugawa Akiko chỉ điểm và trợ giúp. Đáng tiếc cô biết được quá muộn, không có biện pháp ngăn cản hắn.

Cửa giấy chợt bị người từ bên ngoài kéo ra, Tạ Tử Hiên cả kinh, đợi nhìn đến mặt của người kia thì lại không khỏi vui mừng thấp giọng hô: "Anh hai, sao anh lại tới đây?"

"Anh đã nói rồi, nếu như nhà Hắc Vũ kiên trì không thả người,anh tự nhiên sẽ nghĩ biện pháp cứu chú ra ngoài." Tạ Thiên Ngạo một thân âu phục màu đen, mang một bộ kính râm màu đen, rất tương tự với hộ vệ bên ngoài, nhưng từ trên người anh ấy tản mát ra khí phách bén nhọn thuộc về vương giả.

Anh liếc mắt nhìn tình huống trong phòng, tầm mắt dừng trên người Hắc Vũ Quảng Mỹ, đôi lông mày nhíu lại: "Cô ta là ai?"

"Hắc Vũ Quảng Mỹ, cô dâu của em." Tạ Tử Hiên không còn kịp nhiều lời, "Chạy nhanh đi, Hắc Vũ lão đầu trông chừng rất nghiêm mật, nếu như bị ông ta phát hiện liền không dễ đi rồi." Hắn đẩy Tạ Thiên Ngạo ra gian phòng.

Hàn Tuấn đã sớm hợp tác cùng nhà Tokugawa len lén đổi thủ vệ ở cửa, một chiếc xe con đang dừng ở cửa sau chờ bọn họ.

Bọn họ vừa lên xe, xe lập tức chạy nhanh đến một quán cơm.

"Muốn dọn dẹp thế nào?" Tạ Tử Hiên hỏi hai vị nam sĩ trong xe—— Hàn Tuấn và Tạ Thiên Ngạo.

Tạ Thiên Ngạo mở miệng: "Tạm thời chú đừng về Đài Loan, đến Châu Âu tránh một chút tương đối tốt."

Hàn Tuấn nói tiếp: "Những năm này thủ đoạn nhà Hắc Vũ càng ngày càng tàn bạo, đã đưa tới công phẫn lớn, tôi định mượn tay Tokugawa, từ từ xé rách xơi tái gia tộc Hắc Vũ, khiến Hắc Vũ Lương Mộc không còn lực lượng đối phó hai người."

"Cái này kế hoạch cần bao nhiêu thời gian mới có thể biến thành sự thật?" Tạ Tử Hiên có chút lo lắng: "Nhà Hắc Vũ đã tồn tại khá lâu, cũng cấu kết với chính phủ, muốn tiêu diệt nó không phải là một sớm một chiều mà có thể hoàn thành."

"Chuyện này do anh và Hàn Tuấn định kế hoạch là được." Tạ Thiên Ngạo nói: "Chú chỉ cần trốn đi, không cần ôm mộng minh tinh nữa, ít ra cửa tạo thêm rắc rối cho anh là tốt rồi."

"Anh hai đang giận?" Tạ Tử Hiên cười cợt nói: "Thật ra thì em cũng không hi vọng chuyện thành thế này, lần này em nghe anh là được. Muốn em đi nơi nào?Nước Anh?Nước Pháp?"

"Anh đã mua biệt thự ở Anh cho chú."Tạ Thiên Ngạo ném cho hắn một cái chìa khóa: "Đây là chìa khóa biệt thự."

"Hắc Vũ Lương Mộc có lẽ sẽ tìm Tạ gia phiền phức." Tạ Tử Hiên còn có lo lắng cuối cùng: "Tạ gia ở ngoài sáng, bọn họ ở trong tối, có lẽ sẽ làm chút nguy hiểm, bất lợi cho Tạ gia."

"Những chuyện này đều không cần chú quan tâm."Tạ Thiên Ngạo nói khi xe dừng lại."Cô gái kia ở trong biệt thự chờ chú, sáng sớm ngày mai anh sẽ phái máy bay đưa chú đi."

"Anh hai, cảm ơn anh đã vì em làm tất cả." Tạ Tử Hiên ôm Tạ Thiên Ngạo trong xe, đây là lần đầu tiên hắn ôm anh hai. Mặc dù bọn họ không có bất kỳ máu mủ nào, nhưng lại thân hơn hẳn tay chân.

Thân thể Tạ Thiên Ngạo còn rất cứng ngắc, nhưng tay anh đã vỗ vỗ lưng Tạ Tử Hiên, kiên định nói: "Tất cả đều sẽ đi qua, nhà Hắc Vũ làm chú khổ sở, anh sẽ giúp chú lấy lại công đạo ."

Tần Linh co rúc ngồi ở một gian trong phòng ngủ. Đột nhiên cô nghe được tiếng xe cộ, tiếp nghe được có người mở cửa, tiếng chân từng bước một rõ ràng, cô khẽ cắn răng, kéo cửa xông ra, sau đó hai tròng mắt vui mừng khóa trên ngũ quan người đến.

"Tần Linh!" Tạ Tử Hiên cũng vui mừng, vừa mới giang hai cánh tay, cô đã nhào vào trong ngực của hắn.

Có lẽ là bởi vì vui sướng mà hưng phấn, có lẽ là bởi vì sợ hãi mà buông thả, Tần Linh cư nhiên oa oa khóc lớn lên, khóc đến rất không có khí chất, nhưng cô không quan tâm, chính là muốn đêm toàn bộ buồn bực hoàn toàn thổ lộ ra ngoài.

Một tay hắn vòng quanh ở ngang hông của cô, tay kia vịn đầu cô phía sau, đợi tiếng khóc dần dần chuyển yếu, hắn mới dịu dàng hỏi: "Như thế nào? Khóc đủ chưa?"

"Còn chưa đủ." Trên mặt của cô còn treo một ít nước mắt.

Tạ Tử Hiên nhẹ nhàng hôn lên nước mắt, cái lưỡi từ nước mắt một đường chảy xuống, rốt cuộc rơi vào trên môi cô. Truyền lại nhiệt năng, đầu lưỡi bọc lại vết thương trong lòng cô, dịu dàng mỗi một nơi bị tổn thương.

"Thật xin lỗi, anh vốn không nên để cho em gặp phải tình cảnh này.” Hắn và cô ngồi trên chiếu. Cả phòng lớn trống trải chỉ có hai người bọn họ, trong thế giới hai người không cần che giấu tâm sự, bọn họ có thể thẳng thắn để cho đối phương thấy thật lòng.

"Đáng lẽ em nên được người giữ trong lòng bàn tay, được người nhà thương yêu, hưởng thụ thanh xuân thiếu nữ tươi đẹp và rực rỡ." Trong mắt Tạ Tử Hiên cất giấu một tia thương cảm: "Nhưng mà anh lại làm em liên lụy phải trải qua sinh mạng uy hiếp, có lẽ chẳng qua là trong phút chốc, nhưng những thứ rực rỡ tốt đẹp kia đều không dễ hồi phục."

Tần Linh nắm chặt tay của hắn: "Không cần chỉ để ý mỗi em, cả anh nữa, anh cũng nên được như vậy, những hạnh phúc trong cuộc sống, những thứ tốt đẹp và rực rỡ kia, anh cũng có thể có."

Hắn cười một tiếng, dường như u buồn giữa hai lông mày đã bị sức sống của cô đuổi đi mất: “Đúng vậy, chúng ta cũng phải như vậy."

"Nhà Hắc Vũ cứ như vậy dễ dàng thả anh về?" Cô vừa nghĩ tới vẻ mặt âm trầm của Hắc Vũ Lương Mộc, tâm không rét mà run.

"Không có dễ dàng như vậy, cho nên chúng ta phải mau rời khỏi Nhật Bản."

"Đến Đài Loan sao?" Cô lo lắng cho mình sẽ đem nguy hiểm cũng mang về nhà.

"Không, chúng ta không trở về Đài Loan, chúng ta cần đến nơi nhà Hắc Vũ không tìm thấy." Tạ Tử Hiên giải thích, "Anh hai đã vì chúng ta sắp xếp xong xuôi tất cả. Nước Anh là địa bàn của Hàn Tuấn, Hắc Vũ Lương Mộc còn chưa có năng lực kéo thế lực đến đó, ông ta cũng sẽ không đoán được đến tột cùng chúng ta núp ở chỗ nào."

"Hàn Tuấn là ai?"

"Một người tốt, có thể giúp chúng ta." Tạ Tử Hiên cười hôn mắt nàng một cái: "Trong ánh mắt em luôn là có một loại khí chất hôn nhiên, thật đáng yêu."

"Anh đang cười em ngây thơ?" Tần Linh nhạy bén hỏi lại.

"Anh không có ý gì khác, không phải em muốn gây gổ chứ?" Hắn không nhịn được cười nói: "Xem bộ dáng em bây giờ giống như con nhím võ trang , tùy thời chuẩn bị bắn gai vào người khác. "

Cô trợn mắt nhìn, cuối cùng vẫn là cười khì khì thành tiếng, trong bầu không khí khẩn trương , cunxgc hỉ có Tử Hiên làm cô buông lỏng mà bật cười.

"Xem ra em thật sự phải theo anh tới cùng trời cuối đất rồi." Nghe khẩu khí của cô còn có mấy phần chờ mong.

"Hết thảy đều sẽ có phần kết tốt đẹp." Hắn sâu kín nói nhỏ, giống như tự cho nàng lòng tin, cũng giống như bảo đảm với mình.

Ôm lấy nàng, trong căn phòng trống trải, thế giới của hai người, gắn bó kề cận bên nhau.