Đàn ông đẹp thì có gì đặc biệt hơn người? Là Superstar (siêu sao) thì sao? Vậy có thể tùy tiện phê bình bề ngoài của phụ nữ? Xem phụ nữ giống như hàng hóa để lựa chọn?

Cửa phòng rửa tay được mở ra, Tony cùng người đàn ông kia ấp ấp ôm ôm đi ra, liếc mắt nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của cô, hai người đều lặng đi một chút, ngay sau đó Tony dựa theo dáng người cùng quần áo mà nhận ra cô, nhất thời sợ đến mức "hoa dung thất sắc*", một tay che miệng lại.

(*) Hoa dung thất sắc: khuôn mặt xinh đẹp hoảng hốt sợ hãi.

Khuôn mặt của cô vẫn còn căng thẳng, cho dù có muốn biểu cảm cũng không có biện pháp, chỉ có thể dùng cặp mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm hai người, lại phát ra thanh âm mũi nặng nề hừ một tiếng, để bày tỏ kháng nghị cùng bất mãn của cô hiện tại. Sau đó ngẩng cao đầu, đi trở về phòng trang điểm.

Nếu như chỉ dùng một từ “thối” để hình dung về hai tên “đàn ông” này cũng không đủ để biểu đạt nội tâm đang phẫn nộ của cô. Cũng may là còn nhiều thời gian, vốn kế hoạch giảm cân của cô chỉ nhằm vào một người bạn trai cũ, còn bây giờ lại lòi ra thêm mấy người. Nếu chiến với một người là chiến, cùng một đám đàn ông chiến đấu cũng là chiến, chẳng bằng cứ oanh oanh liệt liệt, vùng lên chiến đấu đánh cái đẹp.

Tần nhị tiểu thư một thời đã từng kinh diễm ở giảng đường S, nhất định sẽ trở lại!

"Bà chị, chị có quen người giới giải trí không?” Buổi tối Tần Linh phá thiên hoang địa (lần đầu tiên) hỏi thăm về công việc của Tần Tường.

Những năm trước Tần Tường luôn bận rộn gây chấn động giới âm nhạc cổ điển tại Âu Mĩ, gần đây vì giúp phối nhạc cho mấy bộ phim Đài Loan, mới tạm thời đưa gia đình về Đài Loan.

"Chị rất bận, làm sao có thời gian đi cùng những người lẫn lộn đó?" Tần Tường cảm thấy kỳ lạ: "Sao đột nhiên hôm nay cảm thấy hứng thú với công việc của chị?"

Không phải chị em các cô tình cảm lạnh nhạt, mà Tần Linh thật sự là người đầu óc quá nhỏ bé, chứa không được quá nhiều việc, cho nên ngày thường đối với việc của người khác, bao gồm mỗi hành động của những người thân bên cạnh cũng sẽ không hỏi nhiều, bát quái hỏi xong liền quên, mỗi ngày chỉ lo ăn ngủ, thoạt nhìn có chút thờ ơ.

"Tạ Tử Hiên, em nhớ rõ hình như chị rất quen anh ta?"

"Tiểu Tạ? Thế nào, em có hứng thú với anh ta?" Tần Tường nhướng mày: "Chị nhớ không lầm anh ta không phải mẫu người em thích a!"

"Người như anh ta có khuyết điểm gì sao?" Vấn đề Tần Linh hỏi rất kỳ quái: "Không, có nhược điểm gì không?"

Tần Tường càng nghe càng thấy kỳ lạ: "Em muốn làm gì? Làm tay săn ảnh tạp chí bát quái?"

"Nói với em có cái gì đáng lo đâu, em cam đoan tuyệt không tiết lộ bí mật ra ngoài." Tần Linh giơ tay lên trịnh trọng thề.

Cô càng như vậy Tần Tường càng cảm thấy khả nghi: "Người ta đều thích nghe ưu điểm, em lại cảm thấy hứng thú với khuyết điểm?”

"Không phải khuyết điểm, là nhược điểm."

Tần Tường nheo mắt lại: "Chỉ có thời điểm muốn đả kích đối phương mới có thể cảm thấy hứng thú với nhược điểm của đối phương, thế nào, lúc nào thì Tiểu Tạ chọc tới em rồi?"

Từ trước đến nay Tần Tường giống như hồ ly giảo hoạt, Tần Linh biết nếu như mình hỏi tiếp nữa sẽ bị cô hỏi cho không yên, xem ra phương diện này không thể thực hiện rồi.

Đi qua thư phòng, tình cờ thấy anh rể Mục Nhất Thần đang ở bên trong sử dụng máy tính, nhất thời hai mắt Tần Linh sáng lên. Ngày hôm qua cô điều tra trên mạng những việc Tạ Tử Hiên đã trải qua, phát hiện ra trước đây sở dĩ anh ta gặp may mắn như vậy là cùng Mục Thần hợp tác có liên quan. Hơn nữa so với Tần Tường, Mục Nhất Thần dễ nói chuyện hơn nhiều.

"Anh rể, anh đang bận sao?" Tần Linh tay cầm một đĩa trái cây, cười nịnh nọt đi đến bên cạnh máy tính.

Mục Nhất Thần liếc mắt nhìn lướt qua cô một cái: "Vô sự mà ân cần, không phải là gian xảo thì tức là trộm. Có chuyện gì?"

"Không có việc gì hệ trọng, chỉ tùy tiện tâm sự thôi." Cô nhìn máy tính, trong đầu chuyển rất nhanh, "Anh rể, anh cùng nhiều người nổi tiếng hợp tác như vậy, thưởng thức nhất là ai a?"

"Mỗi người có hương vị của mỗi người, cũng như Menuhin và Heifets* sẽ không bao giờ trao đổi, cũng không có khả năng thay thế cho nhau, anh thưởng thức toàn bộ những người có tài hoa."

(*) Yehudi Menuhin: (22/04/1916 – 12/03/1999) là nghệ sĩ và cũng là nhạc trưởng, ông sinh ra ở Mỹ, ông là người dành phần lớn sự nghiệp biểu diễn của mình tại Anh. Ông được coi là một trong những nghệ sĩ violin vĩ đại nhất của thế kỷ 20.

Jascha Heifetz: (20/011901-10/12/1987) là một nghệ sĩ violin, được nhiều người xem là một trong những nghệ sĩ violin giỏi nhất của thời hiện đại. Sinh ra trong Wilno, Ba Lan, Nga Empire (ngày nay Vilnius, Lithuania), The New York Times gọi ông là "nghệ sĩ vĩ cầm vĩ đại nhất của mọi thời đại."

Tần Linh lại hỏi: "Còn giới nghệ thuật? Anh có thưởng thức người nào không?"

Mục Thần coi thường giật giật khóe miệng: "Anh không có hứng thú đối với những người đó."

"Anh không phải cũng có không ít bạn bè trong vòng luẩn quẩn đó sao?" Cô có chút gấp gáp muốn thẳng đến chủ đề: "Lần trước không phải anh còn phối nhạc giúp bộ phim Đài Loan?"

"Đài Loan?" Mục Nhất Thần thuận miệng ứng phó nói với cô: "Có lẽ là do Tạ Tử Hiên đi, điều kiện của anh ta rất tốt, kỹ thuật diễn xuất so với ngôi sao thần tượng bình thường cũng khá tốt, đợi một khoảng thời gian nữa anh ta có thể trở thành siêu sao quốc tế."

Quả nhiên như vậy. Tần Linh hít thở sâu, từng bước dò hỏi: "Tạ Tử Hiên thật sự tốt như vậy? Bây giờ nam nghệ sĩ có ngoại hình tốt rất nhiều a."

"Nhưng mà rất khó được như Tử Hiên, xuất thân lận đận vươn lên, thân là Tam thiếu nhà họ Tạ nhưng khí chất không kiêu căng. Bây giờ có quá nhiều người được chút thành tích liền đắc chí, nhiễm rất nhiều thói quen xấu, mắt để trên đỉnh đầu, quên mất mình là ai."

Tần Linh nghe không hiểu lắm, "Anh rể, anh nói chuyện hình như không hợp lý lắm. Tam thiếu nhà họ Tạ làm sao có thể xuất thân lận đận? Anh ta sinh ra đã ngậm thìa vàng, một đường một bước lên mây mới đúng chứ?"

Mục Thần thần bí cười cười, "Vốn hẳn là như vậy đi, chỉ vì....Đúng rồi, mấy ngày qua trong người em thế nào, có mệt hay không?"

"Không mệt, anh rể, Tạ Tử Hiên...."

“Tiểu Linh, bây giờ anh rể khá bận, nếu em cảm thấy hứng thú với Tạ Tử Hiên, đến hỏi chị em được không?" Mục Nhất Thần tuy rằng là người lạnh nhạt, nhưng ít khi nói nặng lời với người nhà, lúc này lại uyển chuyển ra lệnh đuổi khách không chỉ để Tần Linh chút mặt mũi, cũng là làm cho cô không thể không biết khó mà lui.

Hôm nay xem ra chỉ có thể dừng lại ở đây. Rời khỏi phòng, hít sâu một hơi, dù sao ít nhiều cũng tìm hiểu được một chút tin tức. Xuất thân của Tạ Tử Hiên thoạt nhìn không phải đơn giản a, ngày hôm qua lúc tra tư liệu lại không có điểm này?

Tạ Tử Hiên…

Nam

Cao 1,83m

Là người con thứ ba của chủ tịch tập đoàn tài chính Trang Khải Tạ Ngư, thường được gọi là "Tam thiếu". Mẹ đẻ không rõ, nghi ngờ là con riêng, thuở nhỏ lớn lên ở Nhật Bản, mười tuổi trở lại Đài Loan, mười sáu tuổi nổi tiếng sau một lần tiến vào giới nghệ thuật, mười bảy tuổi đạt được giải thưởng Kim Mã dành cho nghệ sĩ xuất sắc nhất, mười chín tuổi đạt giải Chuông Vàng giải thưởng nam chính xuất sắc nhất, hai mươi mốt tuổi được nhận giải Kim Tượng Hongkong giải thưởng nam chính xuất sắc nhất, hai mươi ba tuổi nhận được danh hiệu Ảnh đế Khảm Thành . . .

Tần Linh đóng lại máy tính xách tay của mình. Đây là cô lật ngược lật xuôi ở trên một trang web internet cá nhân tìm được điểm khả nghi về thân thế của Tạ Tử Hiên. Trên trang web chính thức, điều này hoàn toàn không có ghi lại. Xem ra về thân thế của anh ta là bí ẩn, mà theo như lời Tony của Tạ gia quả nhiên cũng không che đậy được sức mạnh của giới truyền thông.

Nhưng mà , lực cản này chắc chắn không ngăn trở cô, ngược lại, càng không biết tin tức , càng làm người hiếu kỳ nhiều hơn. Tần Linh quyết định, cô muốn từ gốc cây này từ từ leo lên, tìm kiếm cuối cùng bí mật ở đâu.

Bí mật của Tạ tam thiếu, đến tột cùng là gì?