"Tiểu Nguyện..." Giọng Khương Kỳ trầm xuống.

Nhưng tiếng gọi ấy lại như xuân dược đối với Giang Nguyện luôn một lòng nhớ tới anh trai mình, đầu óc thần trí xoắn lại vặn thắt như nơ bướm, chỉ còn lại bản năng.

Giang Nguyện theo bản năng cọ cọ lòng bàn tay ấm áp của Khương Kỳ.

"Anh... đi chuẩn bị bữa sáng cho em nhé?" Anh đoán em trai mình cần một chút không gian, mặc dù anh cũng chẳng muốn rời đi chút nào.

Ai ngờ Giang Nguyện lại cắn môi dưới, nắm Khương Kỳ tay đặt lên ngoài quần ngủ, con ngươi ướt sũng như con thú nhỏ ngây thơ còn chưa nhìn thấu sự đời, "Anh... Giúp em..."

"Tiểu Nguyện khó chịu quá..." Giọng nói Giang Nguyện đã kèm theo nức nở, oan ức cuồn cuộn xông lên đầu, bắt đầu từ lần đầu tiên của cậu, cho dù là trong mơ hay lúc thanh tỉnh, đều chỉ muốn Khương Kỳ, cậu không thích làm chuyện như vậy, sự trống vắng sau cao trào mỗi giờ mỗi khắc đều như đang nhắc nhở cậu —— các người là anh em, không được.

Chỉ ngoại trừ lần đầu tiên.

Đúng, lần đầu tiên của Giang Nguyện là phát tiết ra trong tay Khương Kỳ. Giang Nguyện sớm hiểu chuyện, nhưng vì khi còn bé dinh dưỡng không đầy đủ, dậy thì muộn, khi đám con trai đã bắt đầu cảm thấy hứng thú với vòng một của con gái, Giang Nguyện đối với mọi chuyện lại hoàn toàn vô tri chẳng biết gì, tỉnh lại từ trong giấc mộng liền bám chặt quần áo của anh không chịu buông tay, khuôn mặt nhỏ nhắn nín nhịn đến đỏ bừng, đôi mắt ánh hơi nước nhìn chằm chằm Khương Kỳ, Khương Kỳ dù thế nào cũng không có cách nào bỏ mặc Giang Nguyện như vậy.

"Tiểu Nguyện đừng khóc, đây là chuyện bình thường, thả lỏng, anh dạy em..."

Giang Nguyện vẫn luôn nhớ tới giọng nói của Khương Kỳ khi ấy, hồi đó Khương Kỳ cũng chỉ là một nam thiếu niên, giọng nói truyền tới tai cậu trầm thấp động tình.

"Đến đây, nắm lấy nơi này, nhẹ nhàng..." Bên trong căn phòng mờ mờ, bên ngoài trời còn chưa sáng hẳn, lò sưởi âm tường còn xì xì vang vọng, thân thể Giang Nguyện như bị đốt lửa, hai người làm loạn trong chăn, tay Khương Kỳ bao lấy tay cậu, kiên nhẫn dạy cậu nên tự an ủi mình thế nào.

Chuyện như vậy đối với nam sinh mà nói thì vốn là vô sự tự thông, không cần Khương Kỳ dạy, Giang Nguyện cũng sẽ tự nhiên mà bắt đầu theo đuổi khoái cảm.

Nhưng việc Giang Nguyện thường làm nhất đối với Khương Kỳ là làm nũng, tay Khương Kỳ vừa mới buông xuống, muốn tạo điều kiện cho đứa em trai vừa mới trưởng thành, lại bị người kéo tay lại.

"Anh giúp em đi, tự mình làm... không thoải mái." Giọng nói Giang Nguyện mềm mại còn mang theo chút trẻ con.

Ngón tay Khương Kỳ trượt trên bộ phận trắng nõn mà anh chưa bao giờ đụng tới, khi ấy trong lòng Khương Kỳ bỗng nhiên sinh ra một loại dục vọng.

Cũng không phải là gieo xuống một hạt giống, mà là rốt cuộc cũng có người mở ra chiếc lồng vững chắc, đủ thứ nhốt bên trong không kịp chờ đợi thêm mà điên cuồng ào ra. Khương Kỳ tuyệt vọng phát hiện ra, anh không có bất kỳ lý do gì để lừa gạt bản thân rằng đó chỉ là một loại ý muốn bảo hộ cùng ỷ lại nữa.

Anh cười khổ nhìn Giang Nguyện đang ngọ nguậy cọ cọ trong lồng ngực anh, may mắn biết bao, mà cũng bất hạnh biết bao.

"Được, anh giúp em..."

Bàn tay bao lấy phân thân sạch sẽ, ngón tay cái vê qua đỉnh, tiếng thở dốc của cậu bé trong lồng ngực nặng thêm mấy phần.

"Ừm... anh... anh ơi..."

Giang Nguyện như cá mắc cạn, chưa bao giờ hưởng thụ qua khoái cảm cực hạn như vậy, đầu ngón tay cuộn tròn co rút lại, luống cuống nhét giữa hai chân Khương Kỳ, Khương Kỳ trực tiếp vươn mình nửa áp lên người cậu, bàn tay mạnh mẽ đưa Giang Nguyện lên đỉnh sóng trào.

"Ưm — a —— "

Khương Kỳ cũng không kiềm chế được rên lên một tiếng, rõ ràng hạ thân anh còn trướng đến mức quần pyjamas cũng căng phồng, không có chỗ phát tiết, mà một khắc kia cảm giác còn mãnh liệt hơn so với chính anh đạt cao trào.

Môi Khương Kỳ dao động trên đôi môi như cánh hoa đỏ hồng ướt át vì động tình, mãi đến khi Giang Nguyện ngượng ngùng mở mắt ra một lần nữa, lẩm bẩm nói: "Anh..." mới gọi về thần trí của anh, sau một hồi phân vân do dự, cuối cùng nụ hôn kia được đặt lên trán cậu, "Tiểu Nguyện của anh... lớn rồi."

Từ nhỏ đến lớn, Khương Kỳ đã hôn trán cậu rất nhiều lần, cho dù là dỗ dành, an ủi, hay những lúc vui vẻ, nhưng chỉ có một lần đó, lần đầu tiên anh cảm thấy tràn đầy tuyệt vọng, nhưng rồi lại bị Khương Kỳ mạnh mẽ đè xuống.

"Lớn lên không tốt sao?" Đôi mắt Giang Nguyện sáng lấp lánh nhìn Khương Kỳ.

Khương Kỳ đặt đầu Giang Nguyện tựa lên lồng ngực mình.

Lần đầu tiên đối với Giang Nguyện mà nói thì tràn đầy cảm giác an toàn, có hương vị của anh trai, tiếng tim đập của anh, từng chút từng chút trấn an sự bối rối của cậu.

Nhưng trừ lần đó ra, mọi chuyện sau đó đều không được tốt lắm, Khương Kỳ bắt đầu tách giường ngủ với Giang Nguyện, lý do tốt đẹp thì là Tiểu Nguyện lớn rồi, nên có không gian riêng của mình.

Nhưng cậu không muốn chút nào mà.

Giang Nguyện cảm thấy rất không thoải mái, cậu nhớ đôi tay và cái ôm của anh trai.

Thời kỳ trưởng thành của bọn con trai, chủ đề bàn tán không thể thiếu game và tình dục.

Giang Nguyện bị đám bạn tốt kéo về nhà xem phim. Khi bộ phim bắt đầu, Giang Nguyện đỏ mặt, mới biết hóa ra là xem GV.

Giang Nguyện ghét bỏ nhìn nam chính trong phim, chẳng đẹp trai như anh mình, cũng chẳng có dáng người đẹp như anh, nếu như là anh... Kết quả, cậu khóc không ra nước mắt mà phát hiện thế mà mình lại phấn khích khi ý dâm chính anh trai mình.

Đám bạn cùng lớp xung quanh túm năm tụm ba, không chút kiêng dè cởi quần tự an ủi mình, có hai người gần nhau còn giúp đỡ lẫn nhau.

Giang Nguyện chỉ cảm thấy hơi buồn nôn, tùy tiện kiếm cớ liền rời đi.

Ngọn lửa đốt lên lúc ban ngày buổi tối quay về tìm tới cậu, trong đầu Giang Nguyện toàn là khuôn mặt của Khương Kỳ, ủy khuất ôm lấy chiếc gối vẫn luôn không rời ở bên người, mùi hương đã rất nhạt, "... Anh..." Giang Nguyện cọ lung tung lên ga trải giường, ngọn lửa kia lại càng bùng lên mạnh mẽ.

Giang Nguyện đi chân đất đến gõ cửa phòng Khương Kỳ, lại bị Khương Kỳ ôn nhu từ chối.

"Tại sao?" Giang Nguyện như bị giội nước lạnh, dục hỏa tự nhiên lắng xuống, nhưng cảm giác tủi thân lại trào lên mạnh mẽ hơn.

Khương Kỳ ngập ngừng tìm từ, anh sao lại không thấy sự tủi thân của Giang Nguyện, nhưng chỉ có thể cứng rắn dằn lòng từ chối cậu, "Chuyện này không đúng, việc này cần phải giữ riêng tư, chỉ có thể làm cùng người mình yêu."

"Nhưng em yêu anh mà." Giang Nguyện mờ mịt luống cuống.

Đây là lần đầu tiên cậu nói lời yêu.

Nhưng nó lại như một chậu nước lạnh giội lên đầu Khương Kỳ, anh từ đầu đến cuối vẫn luôn thanh tỉnh, anh và Giang Nguyện quá thân mật, thân mật đến mức làm sai lệch nhận thức của một thiếu niên mười lăm tuổi về chuyện tình cảm.

"Không." Khương Kỳ nghe thấy giọng nói bình tĩnh của mình, "Chuyện này không giống nhau, em yêu cha mẹ, yêu ông bà, cũng yêu anh, đây là..." Anh tựa như đang nhìn chính bản thân mình tự tay chặt đứt những cành lá mọc ra từ nơi đáy lòng, "... Tình thân."

Giang Nguyện cảm thấy không giống nhau, nhưng lại không biết không giống chỗ nào, chỉ bất chợt nhớ tới một chuyện, "Nhưng hôm nay em thấy John và Dennis cũng làm chuyện như vậy, bọn họ cũng không có quan hệ thân mật."

Khương Kỳ hơi nghĩ một chút liền biết đó là tình huống gì, trong giây lát đáy lòng trào dấm, anh thừa nhận là mình ghen tị, anh điên cuồng đố kị, anh không muốn để cho bất kỳ ai nhìn thấy dáng vẻ Tiểu Nguyện của anh lúc động tình.

Nhưng chỉ có thể ép buộc mình bóng gió dò hỏi cậu, "Vậy em thì sao?"

"Em bỏ đi, anh à, em thấy rất buồn nôn."

Khương Kỳ thở phào nhẹ nhõm, "Tình dục không đáng xấu hổ, rất bình thường, nhưng cũng là chuyện rất riêng tư."

Giang Nguyện nửa hiểu nửa không gật đầu, đột nhiên nhớ tới một khả năng, mà khả năng này gần như làm cậu muốn bật khóc, "Chuyện này... anh đã từng làm chuyện như vậy cùng người khác à?"

Khương Kỳ ngẩn ra, không nhịn được xoa đầu cậu, "Sao có thể chứ."

Giang Nguyện ngoan ngoãn tùy ý để anh dém chăn cẩn thận cho mình, rõ ràng ý đồ của mình không thành công, nhưng lại có một cảm giác không tên nhảy nhót, "Chuyện kia, sau này cũng không cho anh làm chuyện đó với người khác."

Khương Kỳ vừa định nói cậu ngốc, lại không nhịn được mà nghĩ, người khác sao? E rằng thực sự là không có cơ hội.

Ai ngờ Giang Nguyện lại bồi thêm một câu, "Sau này em cũng chỉ làm chuyện kia với anh thôi."

Khương Kỳ sững sờ một lúc lâu, chờ đến khi khôi phục lại tinh thần, khuôn mặt mềm mại vô cùng của Giang Nguyện đã cọ lên bả vai anh, hơi thở nhẹ nhàng kéo dài.

Có vẻ như cũng nên có quyết định rồi.

Anh không nỡ chém đứt những cành lá đang điên cuồng mọc ra sinh trưởng nơi đáy lòng, nhưng anh lại càng không nỡ kéo đứa trẻ một tay mình nuôi lớn xuống vực sâu không đáy.

***

"Em khó chịu quá..." Giang Nguyện lôi kéo tay anh trượt vào bộ đồ pyjamas đã xộc xệch của mình, ngón tay Khương Kỳ chạm lên làn da trắng như tuyết mềm như lụa, đôi mắt cũng đã nhuốm tình dục.

"Anh ơi..." Ánh mắt Giang Nguyện mơ màng, "Giúp em..."

Khương Kỳ muốn nói không, cổ họng cũng khô khốc, bảy năm trước anh có thể đẩy Giang Nguyện ra, tàn nhẫn dùng sáu năm ly biệt tự trừng phạt sai lầm của bản thân, nhưng bảy năm sau thì sao?

Thời gian bảy năm đủ làm cho cái cây non nơi đáy lòng anh trưởng thành trở thành cây đại thụ cao tận trời xanh, sáu năm thương nhớ cũng đủ để cho cành lá xum xuê lấp kín cả trái tim, chúng mọc dày đặc, không chừa ra khe hở nào, mỗi một phiến lá đều chứa đầy tình cảm dành cho Giang Nguyện.

Giang Nguyện kéo Khương Kỳ đang ngồi xếp bằng trên giường, tư thế của hai người trong giây lát trùng lên bảy năm trước, "Anh, em đã từng nói với anh chưa..." Tiếng hít thở của cậu nặng nề, "Năm ấy em mơ thấy anh."

Một năm kia, giấc mơ kia. Khương Kỳ cũng nhớ lại lần đầu tiên của Tiểu Nguyện năm ấy, lần thứ hai cất lên giọng nói khàn khàn đến đáng sợ.

"Tiểu Nguyện..."

Giang Nguyện đá văng quần ra, ánh mắt Khương Kỳ không dám đặt lung tung, chỉ có thể đặt lên khuôn mặt của Giang Nguyện, bất đắc dĩ mà cưng chiều dùng tay che mắt cậu, "Ngoan, nhắm mắt lại."

Giang Nguyện ngoan ngoãn khép mắt lại, Khương Kỳ nửa đè nửa ôm cậu, vuốt ve phân thân đang cương cứng dưới thân. Không như bản chất của lần đầu tiên là hướng dẫn, lần này anh chỉ muốn tạo nên khoái cảm bất tận cho em trai mình.

Anh thấy tâm trí mình tràn ngập suy nghĩ đen tối, để Giang Nguyện nhắm mắt lại, tựa như không nhìn thấy anh, liệu có thể nào nếu như sau này khi người khác làm chuyện như vậy với cậu, cậu cũng chỉ nhớ tới mình không?

Trong lòng ngoại trừ cành lá xum xuê, còn có những con quái vật xấu xí, từng chút từng chút xé nát lý trí của anh.

Khương Kỳ cực kỳ yên lặng, Giang Nguyện lại cảm thấy cả thế giới đều tràn ngập âm thanh, bên tai là tiếng thở dốc của anh, trên lưng là tiếng mồ hôi nhỏ tí tách, dưới thân còn có tiếng nước ướt át, trong đầu là từng làn sóng khoái cảm liên tiếp trào dâng cùng tiếng sóng dạt dào.

"Ưm... Anh... Anh ơi..." Giọng nói Giang Nguyện cũng khàn, ngón tay bám lấy cánh tay đang ôm mình của Khương Kỳ.

"Gọi anh "Khương Kỳ"." Giọng nói của Khương Kỳ như đè nén kiềm chế sau sự bùng nổ ác liệt.

"A..." Lúc sắp lên đỉnh, động tác của Khương Kỳ đột nhiên ngừng lại.

Giang Nguyện mê man mở mắt ra, đôi mắt vẫn chưa lấy lại tiêu cự, xoay người khó chịu cọ phần bụng dưới của Khương Kỳ.

Quần áo của hai người cũng đã rơi rải rác trong lúc dây dưa, Khương Kỳ nhìn ánh mắt mê man của cậu, khuôn mặt đỏ ửng hiện lên cùng đôi môi đỏ tươi, như không khống chế được dục vọng của chính mình, chỉ có thể dụ dỗ: "Xoay người lại, anh sẽ làm em càng thoải mái hơn."

Giang Nguyện cau mày, đầu óc thần trí mơ hồ choáng váng, theo bản năng đưa tay ra cởi quần lót anh.

Khương Kỳ hít một hơi, ngón tay Giang Nguyện đã trượt trên phân thân của anh, không có bất kỳ quy tắc và kỹ thuật nào, nhưng lại tựa như muốn chặt đứt giây thần kinh cuối cùng còn sót lại trong đầu Khương Kỳ.

Giang Nguyện như khám phá ra lục địa mới, đặt phân thân của hai người lại với nhau, chất lỏng trong suốt tuôn ra từ lỗ nhỏ làm tăng thêm phần dâm mỹ trong bầu không khí.

Khương Kỳ như mãnh thú đột nhiên lật người cậu lại, đè chặt trên người Giang Nguyện, tay phải từ eo cậu luồn xuống, năm ngón tay tung hoành đánh tan nát toàn bộ lý trí của Giang Nguyện ném vào giữa biển rộng mênh mang.

"Anh, anh ơi..."

"... Gọi anh "Khương Kỳ"."

"A... Ưm a... Anh... Aha... Khương Kỳ ——— "

Khương Kỳ cũng đột nhiên ngửa đầu, tay trái tuốt động dục vọng khó nhịn của chính mình, những giọt mồ hôi chảy theo hầu kết nhỏ xuống lưng Giang Nguyện, tựa như lửa cháy lan ra khắp đồng cỏ, cùng đưa hai người lên đỉnh sóng trào.

Mặc dù vậy, Khương Kỳ vẫn còn nhớ mà lấy tạm một góc chăn đặt nơi hạ thân hai người đang chồng lên nhau, ngăn cách hai người gần như vượt quá giới hạn tiếp xúc.

Khương Kỳ cúi đầu in xuống một nụ hôn sâu lên gáy Giang Nguyện vẫn còn đang căng thẳng, nụ hôn đủ để đốt cháy toàn bộ linh hồn anh từng chút một.

Đôi mắt hẹp dài nhắm lại thật chặt, tựa như muốn thu về tất cả mọi cảm xúc chìm vào tĩnh lặng.

Đây có lẽ là một lần phóng túng nhất của anh, nhưng, chỉ một lần là đủ rồi.