Phó Triêu Anh vội vàng rời đi, Hà Giản ở lại. Ân Trục Ly suy nghĩ rồi quyết định kéo tay áo của hắn lại gần mồm… Khăn khiếc của nàng đều đã bị lấy đi còn đâu. Hà Giản đã có kinh nghiệm, vội vàng lùi vài bước: “Ngươi phái người đi Đại Nguyệt thị thật đấy à?”

Ân Trục Ly ngẩn ngơ nhìn hắn: “Đại Nguyệt thị và Đại Huỳnh đang giao chiến, ta phái người đi qua đó chả hóa theo địch à?”

Hà Giản vô cùng sợ hãi. Hắn nhìn xung quanh thấy không có người, cúi sát nàng, nhỏ giọng: “Chuyện thế này mà ngươi cũng dám thuận miệng nói dối! Nói ra cũng lạ, Đàn Việt và Liêm Khang đúng là không vào cung theo ngươi…”

Ân Trục Ly nhân thể hắn lại gần mà túm tay áo hắn lau miệng, thở dài trả lời: “Đó là vì Cửu gia nói hậu cung là cấm địa, không phải hoạn quan không được lại gần.”

Hà Giản sợ đến mặt mũi trắng bệch: “Nếu người tra ra việc này…”

Ân Trục Ly lại tiện thể chùi tay vào cái áo: “Ở Chiêu Hoa điện, ta đúng là phái Thanh Uyển ra khỏi cung mà. Đàn Việt và Liêm Khang không ở thành Trường An nhiều ngày rồi.”

Thấy nàng đã dự tính hết, Hà Giản thở phào: “Hù chết lão phu!”

Ân Trục Ly cười cười, lại hỏi chuyện chính: “Cửu gia trúng độc thật à?”

Hà Giản gật đầu: “Không thì sao hắn lại mặc kệ ngươi được?”

Ân Trục Ly từ chối cho ý kiến, cười nhạt. Hà Giản hơi bực mình: “Ân Đại đương gia, ngươi không rõ hay giả vờ không rõ? Sau khi ngươi vào cung, Cửu gia đưa hết tâm phúc của mình đi bảo vệ Chiêu Hoa điện. Không phải hắn đề phòng ngươi ra ngoài mà là đề phòng người ngoài vào! Sau khi thả ngươi ra ngoài thì khó tránh khỏi bị người khác bịa đặt hãm hại. Bên ngoài nhìn vào thì tưởng hắn cấm cửa ngươi ở Chiêu Hoa điện, nhưng thật ra là hắn đặt ngươi ở vị trí quan trọng nhất trong tim mình!”

Ân Trục Ly lại ngồi nghịch ô vuông cửu cung, bình tĩnh hỏi lại: “Thật không?”

Hà Giản vội vàng: “Hiện nay thái phó giữ binh lực quan trọng, hắn lại vừa mới đặt chân vào triều đình, căn cơ không đủ, các vị trí chủ chốt đều là tâm phúc của người ngoài, xung quanh luôn quản thúc. Đại đương gia, người là người thông minh, Hà mỗ chỉ hy vọng một điều: không sợ người cái gì cũng không làm, chỉ cần người một lòng với hắn, được không?”

Ân Trục Ly ngạc nhiên: “Dù sao Hà thái hậu cũng là mẹ đẻ của hắn, vì sao lại quản thúc khó dễ hắn?”

Hà Giản lắc đầu: “Hà thái hậu…quá tham quyền lực. Ân Đại đương gia, phụ nữ đã ngồi lên vị trí đó thì sẽ không để tâm nhiều đến cốt nhục tinh thần lắm đâu. Hà mỗ…chỉ mong Đại đương gia thông cảm cho Cửu gia.”

Ân Trục Ly rời đống rơm rạ đang ngồi, dựa vào song gỗ nhà tù, chợp mắt, mệt mỏi nói: “Ta chưa từng nghĩ hắn sẽ thân cô thế cô thế này, canh bên ngoài mang vào ngự thư phòng cũng có thể bị hạ độc.”

Hà Giản lại hơi mong chờ: “Đó là bởi vì những người hắn tin nhất đều đã ở Chiêu Hoa điện rồi.”

Ân Trục Ly xua tay: “Ta hơi mệt mỏi, xin hãy đi đi.”

Hà Giản trịnh trọng chắp tay hành lễ với nàng, sau đó đi ra khỏi phòng giam nhưng đột nhiên lại tò mò: “Sao Hoàng hậu nương nương lại nói thật với mỗ nhỉ? Nhỡ mỗ bí mật nói lại cho thái phó thì chẳng phải nương nương sẽ gặp nguy hiểm?

Ân Trục Ly khẽ cười, vẫn nhắm mắt, nhẹ nhàng nói: “Hà Tương (mình cũng không hiểu lắm vì sao Hà Giản mà đổi sang thế này) đi theo Cửu gia, có thể tính là bề tôi tài năng, đi theo Phó Triêu Anh thì được gì? Dù sao ngài cũng là người ngoài, làm việc lại luôn trầm ổn, hiển nhiên đi theo Cửu gia có tình cảm mười năm thầy trò là tốt nhất. Mặt khác… dù ngài có nói với Phó Triêu Anh là ta không phái người đi Đại Nguyệt thị thì sao hắn phải tin ngài? Hắn sẽ nghĩ vì sao ta lại nói việc quan trọng thế này cho ngài? Lại đoán có thể ngài muốn chờ Đại Nguyệt thị khởi binh? Một khi Đại Nguyệt thị công thành, hắn sẽ phải rời khỏi thành Trường An, Cửu gia sẽ tiếp nhận binh mã thành Trường An, làm sao hắn ngóc lên được? Cứ nghĩ thế, hắn sẽ cho rằng ngài không phải người tốt?”

Hà Giản thán phục: “Công bằng mà nói, Đại đương gia, Hà mỗ bái phục. Nhưng Đại đương gia, Hà mỗ cũng có lời muốn nói.”

Ân Trục Ly điều chỉnh tư thế ngồi, tò mò nói: “Xin Hà Tương cứ nói.”

Hà Giản trả lời sâu sắc: “Hà mỗ trung thành với Cửu gia không phải là vì quyền cao chức trọng mà là vì tình cảm thầy trò mười năm với nhau. Lúc trước Đường tiên sinh ở nhà Đại đương gia, Đại đương gia luôn hiểu rõ trò đời nhưng lại tính toán rất chu đáo, không để mất nhân tình. Nếu Đại đương gia tin Đường tiên sinh, vì sao Đại đương gia lại không chịu tin Cửu gia một lần?”

Ân Trục Ly hơi mở mắt, mỏi mệt: “Tiên sinh, ngài nói một lời, thế mà đã bốn câu rồi đấy. Ngài muốn nói chứ không phải ta, thế mà lại đi hỏi ta, như thế công bằng không nhỉ?”

Hà Giản phất tay áo bước đi.

Không lâu sau, ngục tốt quay lại nhà giam. Lao đầu thấy Ân Trục Ly còn sống, vô cùng kinh ngạc. Ân Trục Ly cười với hắn: “Ngươi họ Chung?”

Người kia càng ngạc nhiên: “Sao nương nương biết họ của tại hạ?”

Ân Trục Ly cười rạng rỡ: “Ta nghe bọn hắn gọi ngươi là Chung đầu nhân.”

Lao đầu là người đơn giản và trung thực, gãi gãi đầu: “Tiểu nhân Chung Đình. Đại đương gia, người đừng trách tiểu nhân. Tiểu nhân cũng có gia đình, nhà có vợ con người già, nhất định phải nghe lời làm việc. Người có muốn ăn uống gì không?”

Ân Trục Ly ngẩng đầu nhìn hắn, đột nhiên nói: “Lạc, hai bầu rượu nữa.”

Lao đầu thấy chuyện này cũng đơn giản. Lát sau hắn mang đến một đĩa lạc, hai bầu rượu – là rượu Sảm Liễu thường dùng để tiệt trùng đao. Uống rượu lên mặt, vừa uống chưa lâu mặt Ân Trục Ly đã đỏ ửng.

Rượu chưa hết, bên ngoài đã có người tới mời nàng về Chiêu Hoa điện nghỉ tạm. Kẻ đó chưa nói xong đã bị nàng ném củ lạc vào trán. Nàng thờ ơ nói: “Ồn ào. Bản cung tỉnh ngủ sẽ về.”

Người đến ngại ngùng bỏ về. Biết nàng về vị trí cũ, mấy ngục tốt hiển nhiên cố nịnh hót. Nàng không từ chối, mỉm cười bảo Chung Đình đến Bồng Lai cư gọi một bàn rượu và thức ăn. Có thư tự tay nàng viết, Lưu chưởng quầy còn cho Chung Đình thêm ít ngân lượng.

Ân Trục Ly lại thấy không có người ngoài nên rủ bọn họ cùng ăn. Nàng giao thiệp với đủ loại người, không ra vẻ ta đây. Dù bàn ăn không khí thế nhưng lại vô cùng hòa hợp.

Mấy cai ngục làm việc vặt này thật ra cũng nhàn rỗi. Mười mấy người đàn ông cô đơn ngồi kể chuyện giai thoại trong tù, Ân Trục Ly chăm chú lắng nghe. Lúc gần đi, nàng còn nhờ Chung Đình đi truyền tin đến đại trạch của Ân gia. Chung Đình tưởng không có chuyện gì nên cũng đồng ý. Khi hắn đến nơi, Hác tổng quản đọc tin xong thì trả lại thư, sau đó mời mấy ngục tốt đến uống rượu.

Ngày tiếp theo, gần Trường An có người bỏ ra gần hai vạn hai mua chức Huyện lệnh Vạn Niên, tiểu quan bát phẩm, không có gì đáng chú ý.

Sau khi tỉnh lại, Thẩm Đình Giao thấy Ân Trục Ly ở bên mình thì không dám tin, phải dụi mắt vài lần mới dám cười với nàng. Ân Trục Ly xem tấu chương trên bàn. Số tấu chương này có rất nhiều cái phản đối việc nàng được phong Hậu, nàng thu thập tất cả ở đây. Trần Trung hơi băn khoăn: theo quy định thì Hậu cung không được tham gia chính sự, nhưng hắn lại không dám nhắc nhở.

Ân Trục Ly lại không hề ngại ngần mà gọi hắn lại: “Trần công công, chỗ tấu chương này cũng đã được một thời gian rồi. Sao bệ hạ không xử lý?”

Trần Trung thận trọng lấy lòng nàng: “Triều thần dù sao cũng là người ngoài, sao có thể hiểu được hiền đức của Hoàng hậu nương nương.” (vãi, lấy lòng sai người rồi.)

Ân Trục Ly rất hài lòng, có điều ý nàng không phải như thế: “Mai này ngươi mà gặp đám người cứ dâng tấu kiểu này thì nói thế này…”

Trần Trung nghe xong trợn mắt, tỏ vẻ khó tin.

Hai người thì thầm, Thẩm Đình Giao dịu dàng nói: “Nói gì cứ thì thầm thế?”

Ân Trục Ly cất tấu chương, ngồi bên giường hắn: “Nhiều thế à?”

Hắn gật đầu rồi nhìn về phía Trần Trung. Trần Trung cúi xuống nói vào tai hắn. Hắn có vẻ vui vẻ, ôm nàng vào lòng: “Xin lỗi Trục Ly nhiều” rồi khẽ hôn lên trán nàng.

Ân Trục Ly tựa vào ngực hắn. Trần Trung thấy hai người gần gũi nhau thì tự giác lui ra. Ân Trục Ly ngẩng đầu, chạm vào cằm hắn: “Khó khăn thế sao không cho ta biết?”

Thẩm Đình Giao ngẩn ra, cúi xuống nhìn nàng. Ngày thường hắn cũng không được nhìn thẳng nàng nhiều, hai người không cười nữa mà tỏ vẻ nghiêm túc. Bốn mắt nhìn nhau, không hiểu sao lại có chút tình ý lưu luyến. Thẩm Đình Giao dùng ngón trỏ cuộn tóc nàng, khẽ nói: “Trục Ly, ta cần một chút thời gian, nhiều nhất ba năm,” – hắn cọ cọ đỉnh đầu nàng, nói không hết được tình ý ngọt ngào – “bây giờ…ta ăn nhờ ở đậu, đáng ra không nên giữ nàng bên mình, có điều…”

Ân Trục Ly cảm thấy bối rối: “Bệ hạ, giờ người đã là vua một nước, cứ nữ nhi tình trường như thế sao làm được chuyện lớn?” – Nàng nghiêm túc nói – “Người nhất định phải biết rằng dù sao người cũng là máu mủ của Hà thái hậu, ít nhất thì người là dòng máu chính thống của thánh tổ gia, sau này bà ta chắc chắn phải dựa vào người. Cựu thần rất trọng huyết thống hoàng gia, dù Phó Triêu Anh cầm trọng binh thì không đến bước bất đắc dĩ hắn sẽ không giở trò. Điều ta biết rất nhiều, lại có tiền án: bọn họ rất sợ giẫm vào vết xe đổ của Khúc Thiên Cức. Nếu ngươi chém đầu ta, bọn họ sẽ an tâm.”

Thẩm Đình Giao thấy bực bội. Vốn sức khỏe hắn không tốt, lại vừa tỉnh lại nên ho khan. Cũng may Hà thái hậu kê thuốc không nặng, chỉ làm hắn ngủ hai ngày. Bà ta vốn định nhân cơ hội này mà diệt trừ Ân Trục Ly, cũng không muốn làm hại hắn.

Ân Trục Ly vỗ lưng cho hắn. Một lúc lâu sau hắn mới nhìn nàng: “Trục Ly, ta và ngươi có tình cảm mười năm, ngươi có coi ta ra gì không?”

Ân Trục Ly bưng cốc trà nóng cho hắn, không nói lời nào.

Ngày tiếp theo mãi mới hạ triều. Lễ bộ Thượng thư Nhạc Hoài Bản chưa ra khỏi cửa cung đã nghe thái giám lén lút nói chuyện: “Hôm qua Vương không khỏe, mang tấu chương đến tẩm cung xem, không hề tránh Hoàng hậu nương nương nhé.”

Nghe xong hắn hết hồn, vội bước lên cười hỏi: “Xin hỏi công công, nương nương cũng đọc tấu chương à?”

Tiểu thái giám vừa thấy có người hỏi, lập tức tươi cười: “Ôi ngài nói gì vậy, hậu cung không can thiệp chính sự, sao Hoàng hậu nương nương có thể xem tấu chương, hahahaha”

Tên này cười xong chột dạ chạy đi ngay.

Nhạc Hoài Bản có tật giật mình, lập tức nghĩ đến việc mình dâng tấu chương phản đối việc phong Hậu cho Ân Trục Ly. Khi đó đang hăng, lời lẽ cũng rất nặng nề. Nếu Ân Trục Ly thấy thì đắc tội chắc luôn.

Trần công công nhận hơn mười lượng bạc mới mở miệng vàng: “Quả thật Vương thượng rất chiều nương nương, hơn nữa chỗ tấu chương đó để ở tẩm cung thì không biết khi nào nương nương xem được. Với tính của nàng…ôi chà, Nhạc đại nhân, ngài nên tự cầu phúc đi.”

Đến đêm, Trần Trung thu được một tờ ngân phiếu trị giá hai ngàn hai – Lễ bộ Thượng thư Nhạc Hoài Bản nhờ ông ta lấy tấu chương kia ra. Trần Trung làm cao, ra vẻ chính nghĩa: “Đại nhân nói gì vậy, tấu chương đã dâng còn có thể lấy trộm ra sao? Đó là tội tru di cửu tộc đấy!” – nói xong lại than thở – “Ôi, nếu mà nương nương thật sự thấy bản tấu chương đó, với cái tính có thù tất báo của nàng, cả nhà đại nhân e là…ôi…”

Nhạc Hoài Bản sao còn không biết được ý của hắn, bụng mắng chó hoạn ăn tham nhưng hôm sau lại đưa đến chồng ngân phiếu nữa. Trần Trung mở ra mà run người… khoảng một vạn hai đó.

Trong vòng ba ngày, Trần Trung cứ làm y như thế: 26 bản tấu chương đổi được 24 van lượng ngân phiếu. Ân Trục Ly đốt ngân phiếu, ra vẻ hết chỗ nói: “Thế này mà giàu à? Muốn giàu thì nhà Cửu gia đã giàu rồi.”