Tết Nguyên Tiêu vừa qua, kinh thành liền truyền ra một chuyện sốt dẻo.

Tứ công chúa ngắm cảnh ở bên hồ vô ý rơi xuống nước, tam công tử phủ Uy Viễn tướng quân nhảy xuống cứu người, lại bởi vì không biết bơi mà suýt nữa thì bỏ mạng, cuối cùng vẫn là tiểu thái giám nghe tiếng hô chạy tới vớt hai người từ trong hồ lên, một đưa về Cam Lộ cung chẩn bệnh, một bị mọi người Tiêu gia mang về phủ Uy Viễn tướng quân.

Dân chúng lấy chuyện này ra làm đề tài nói chuyện lúc rảnh rỗi, trong phủ tướng quân lại rối thành một nùi.

"Không phải sặc nước ư, sao mà hôn mê lâu như vậy còn chưa tỉnh?"

Tiêu Đình ở trong viện gọi là Đào Nhiên Cư, bên trong thượng phòng, Khương lão thái quân ngồi dựa ở vào chân giường bên giường tôn tử, lòng đầy lo lắng hỏi Lý thái y. Hài tử ham chơi đuối nước chẳng phải chuyện lạ lùng gì, bình thường cứu lên cho phun ra mấy ngụm nước là có thể khỏe lại, sao đến phiên tôn tử cùng tứ công chúa trong cung lại vẫn cứ hôn mê bất tỉnh?

Trời tháng giêng, vậy mà trên trán thái y lại toát ra một tầng mồ hôi hột. Tứ công chúa rơi xuống nước hôn mê, hoàng thượng chưa từng hỏi tới nhưng Thái hậu, hoàng hậu đều rất quan tâm tứ công chúa, trước sau khiển trách bọn họ một phen, nghe nói phủ tướng quân xin mời thái y, các đồng liêu đều lo lắng bị oán giận tìm chỗ trốn đi, chỉ có hắn xui xẻo bị phái tới đây.

"Lão thái quân không cần quá gấp gáp, mạch tượng của tam công tử vững vàng nên không có gì đáng ngại, viện sử đại nhân đang cùng bàn đối sách với chư vị thái y, nếu có tin tức sẽ lập tức báo cho lão thái quân cùng Tiêu tướng quân." Cụp mi mắt, Lý thái y đẩy phiền toái này cho viện sử Thái Y Viện.

Danh y trong kinh thành cũng nói hệt như thái y, Khương lão thái quân dù gấp cũng không còn biện pháp, chỉ có thể đợi.

"Nương, ngài về phòng nghỉ ngơi trước đi, khi nào Đình sinh tỉnh con sẽ phái người đi thông báo cho ngài." Liễu thị hiếu thuận khuyên nhủ, tối hôm qua còn ngại nhi tử mất mặt, lúc này khóe mắt đuôi mày ẩn đầy lo lắng, mặc dù nhiều nhi tử nhưng đứa nào cũng là thịt trong lòng nàng, cho dù lão tam không có tiền đồ, nàng cũng không chịu nổi việc nhi tử gặp chuyện không may.

Khương lão thái quân sắp sáu mươi tuổi, đã lo lắng một đêm, lúc này quả thật có chút nhịn không được, liên tục dặn dò con dâu cẩn thận để ý tôn tử rồi mới đứng lên. Trưởng tôn Tiêu gia Tiêu Ngự xưa nay trầm ổn, chủ động đỡ lấy cánh tay tổ mẫu, đưa lão nhân gia trở về.

Tiễn mẹ chồng đi, Liễu thị ngồi vào trước giường, nhìn về phía nhi tử than thở.

"Bình thường để cho hắn luyện võ thì hắn lười biếng không luyện, ngay cả bơi cũng không dám, bây giờ đã chịu tội chưa, không có bản lảnh cứu người thì cũng đừng mù quáng mà cậy anh hùng." Lão nhị Tiêu Tiệm ồm ồm quở trách tam đệ. Năm nay hắn mười chín tuổi, chỉ lớn hơn Tiêu Đình hai tuổi, nhưng hắn lớn lên vô cùng cao lớn bền chắc, hai huynh đệ đứng cùng một chỗ, nếu như nói Tiêu Đình là trúc xanh thẳng tắp thì Tiêu Tiệm chính là cây to một người ôm hết.

"Được rồi, chờ nó tỉnh rồi lại nói nó sau, nói bây giờ có ích lợi gì." Liễu thị phiền não nói.

Tiêu Tiệm nghe lời mẫu thân nhất, vội vàng im lặng.

Thuần ca nhi nằm ở trước giường nhìn huynh trưởng, trong đôi mắt to chứa đầy lo lắng. Mặc dù tam ca không có bản lãnh nhưng tam ca rất dũng cảm, Thuần ca nhi rất bội phục tam ca của mình, quyết định về sau không bao giờ hùa theo mẫu thân cười nhạo Tam ca không có tiền đồ nữa. Nghĩ đi nghĩ lại, Thuần ca nhi len lén lau sạch nước mắt đọng trên mi.

Đến buổi trưa, Liễu thị kêu hai nhi tử đưa Thuần ca đi dùng cơm, một mình nàng ở chỗ này coi chừng, bưng canh bổ đút cho nhi tử từng chút một, đút được ba muỗng nhỏ, chợt thấy nhi tử nhíu mày một cái. Liễu thị mừng rỡ, hốt hoảng đưa chén canh cho nha hoàn, quay đầu lại nhẹ giọng gọi nhi tử: "Đình sinh, Đình sinh......"

Đầu Cảnh Nghi đau như nứt ra, tiếng gọi bên tai ngày càng rõ ràng, đầu nàng lại càng đau hơn.

Cho đến khi một bàn tay mát mẻ áp lên trán nàng, giống như là gió chợt ngừng, mọi âm thanh đều lắng xuống.

Sau yên bình ngắn ngủi, sóng gió lại nổi lên, Cảnh Nghi nhớ lại một màn trước khi hôn mê, nàng ở bên hồ chờ Minh Tâm, đột nhiên có người xông lại......

Cả người phát rét, Cảnh Nghi choàng mở mắt.

"Đình sinh, con đã tỉnh rồi!" Nhi tử bình an vô sự, Liễu thị mừng rỡ, kích động đưa tay gạt lệ.

Cảnh Nghi ngạc nhiên nhìn Liễu thị đang ngồi bên mép giường, đương nhiên nàng nhận ra Liễu thị, chỉ là......

Đang không hiểu tại sao Liễu thị lại ở cạnh mình, Cảnh Nghi chợt chú ý tới mình nằm trên một chiếc giường hoàn toàn xa lạ, phía trên treo màn lụa màu lam nhạt. Từ khi hiểu chuyện Cảnh Nghi vẫn dùng màn màu trắng, nơi này...... Quay đầu nhìn ra sau lưng Liễu thị, nhìn nơi nơi bày biện quý khí mười phần, Cảnh Nghi càng ngày càng khiếp sợ.

Rốt cuộc nàng đang ở nơi nào?

"Đình sinh?" Phát hiện vẻ mặt nhi tử không đúng, Liễu thị quay đầu lại xem một chút, xác định không có gì kỳ lạ, lại nghi ngờ hỏi nhi tử.

Chân mày Cảnh Nghi nhíu sâu hơn, không nhịn được ngồi dậy, vừa muốn hỏi thăm Liễu thị rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên cảm thấy trên người có nơi nào hình như không đúng lắm. Cảnh Nghi cúi đầu theo bản năng, thứ đầu tiên nhìn thấy là một đôi tay trắng nõn như ngọc có màu da giống nàng đang siết chăn, nhưng đôi tay này rõ ràng lớn hơn nhiều......

Sau đó, tầm mắt Cảnh Nghi kinh hãi rơi xuống ngực.

Trên người nàng mặc trung y màu trắng, cổ áo nới lỏng, lộ ra lồng ngực bằng phẳng bên trong!

Cảnh Nghi khó có thể tin nhìn chằm chằm nơi đó, cả người cứng ngắc.

Biểu hiện của nhi tử rất cổ quái, Liễu thị sốt ruột, trước phái nha hoàn đi mời Lý thái y được sắp xếp nghỉ ngơi ở phòng khách, sau lại lo âu vịn bả vai nhi tử, "Đình sinh, con sao thế, khó chịu chỗ nào sao?"

Nghe đến "Đình sinh" trong miệng Liễu thị, trong đầu Cảnh Nghi toát ra một ý niệm quá mức hoang đường mà nàng không thể nào tiếp thu được, chỉ là, nhìn đôi tay xa lạ kia, Cảnh Nghi không kìm được mà nhìn về phía kính Tây Dương cao tới đầu người đặt ở phía xa. Nóng lòng muốn biết đáp án, Cảnh Nghi không để ý Liễu thị ngăn trở, nhấc chân xuống đất, ngay cả giày cũng không xỏ, vọt mấy bước dài đến trước gương.

Trong mặt gương được lau sạch sẽ sáng ngời lập tức nhiều hơn một bóng người thon dài, đầu tóc thiếu niên rối bù, thế nhưng lông mày thon dài, đôi mắt đào hoa xinh đẹp, còn có gương mặt tuấn mỹ tái nhợt, rõ ràng chính là tên Tiêu Đình nổi danh quần áo lụa là kia!

Cảnh Nghi kinh hãi lui về phía sau hai bước, người trong gương cũng lui về phía sau theo.

"Đình sinh, rốt cuộc con làm sao vậy, đừng hù dọa nương!" Liễu thị luống cuống thật rồi, vội chạy tới đỡ nhi tử.

Cảnh Nghi nhìn Liễu thị đã thấp hơn nàng rất nhiều bên cạnh, chống lại ánh mắt kinh hoảng của Liễu thị, vậy mà nàng lại từ từ bình tĩnh lại. Tình huống bây giờ rất rõ ràng rồi, mặc dù không thể tưởng tượng nổi, nhưng quả thật nàng đã bám vào người Tiêu Đình, về phần hồn phách Tiêu Đình đi nơi nào, hoặc là tại sao nàng lại chiếm thân thể Tiêu Đình, nàng đều không biết gì cả.

Cảnh Nghi là một người có tính tình lạnh lùng, người như vậy gặp chuyện cũng dễ dàng tỉnh táo lại nhất.

Nếu biến cố đã xảy ra, việc cấp bách trước tiên là biết rõ chân tướng.

"Con...... Không có việc gì." Vừa mở miệng chính là giọng nói xa lạ, hình như có chút không giống với giọng nói của Tiêu Đình mà nàng nghe được hôm qua, Cảnh Nghi dừng một chút mới không lưu loát nói xong ba chữ.

Liễu thị không cảm thấy giọng nói của nhi tử có gì khác lạ, rốt cuộc nhi tử cũng nói chuyện, nàng hơi thở phào nhẹ nhõm, ngó ngó hai bàn chân lớn của nhi tử, đau lòng nói: "Mau trở về nằm đi, khó lắm mới tỉnh lại, chớ có để lại bị dày vò tới bệnh." Nói xong thì đỡ nhi tử đi về bên giường.

Mặc dù chiếm cứ thân thể nam nhi của Tiêu Đình nhưng Cảnh Nghi vẫn giữ thói quen nhịp chân của một cô nương lúc đi đường, bước đi tương đối nhỏ. Hiện tại Liễu thị quan tâm thân thể nhi tử nhất, không hề chú ý tới chút thay đổi này, chỉ ngại nhi tử đi chậm quá, không khỏi thúc giục đôi câu. Cảnh Nghi suy nghĩ trước sau chu toàn, lập tức nghĩ tới nhịp bước của nàng khác với Tiêu Đình, quỷ thần xui khiến sải chân hơi lớn, đi rất là khó chịu.

Lại nằm xuống lần nữa, Liễu thị vội vàng giúp con dém góc chăn, vẻ mặt dịu dàng.

Cảnh Nghi chột dạ rũ lông mi, nàng không muốn chiếm lợi của Tiêu Đình, lừa người nhà vẫn quan tâm hắn, nhưng trước khi biết rõ chân tướng, nàng cần phải bảo vệ mình trước, nếu không để Liễu thị biết hồn phách của nhi tử nàng không còn, ai biết Liễu thị sẽ xử trí tu hú chiếm tổ chim khách nàng đây thế nào?

Sẽ phải bẩm báo cho hoàng thượng, hoàng thượng thì sao?

Lấy sự chán ghét của vị phụ hoàng kia với nàng, sợ rằng sau đó sẽ diệt trừ nữ nhi yêu nghiệt nàng đây nhỉ?

Cảnh Nghi không dám mạo hiểm, mặc dù còn sống cũng không có ý nghĩa gì, nhưng nàng không muốn chết oan.

Nhớ lại xưng hô của Tiêu Đình đối với Liễu thị, Cảnh Nghi nằm ngửa, nhìn Liễu thị một chút, nàng nhỏ giọng hỏi: "Nương, sao con lại bị bệnh?"

Nhắc tới chuyện này, hỏa khí của Liễu thị nhất thời xông lên, nhìn chằm chằm nhi tử nói: "Ngươi còn dám hỏi, tứ công chúa rơi xuống nước thì rơi xuống nước, ngươi gọi người tới giúp một tay cứu nàng là được, một mình con vịt cạn như ngươi lại nhảy xuống thêm loạn làm gì nữa! Ngươi hôn mê từ tối hôm qua đến bây giờ, ngươi có biết ta với tổ mẫu ngươi lo lắng cỡ nào không!"

Cảnh Nghi im lặng.

Thì ra là sau khi hung thủ đánh thuốc mê nàng đã vứt nàng xuống hồ, là Tiêu Đình cứu nàng, như vậy, nàng chiếm thân thể Tiêu Đình, liệu Tiêu Đình có...... Chỉ nghĩ thôi, khuôn mặt tái nhợt của Cảnh Nghi đột nhiên hiện lên một ráng mây đỏ, nàng tỉnh lại là chú ý tới thân thể khác lạ đầu tiên, nếu như hồn phách Tiêu Đình thật sự ở phía nàng, chẳng phải là......

"Còn biết mất mặt?" Liễu thị còn tưởng rằng nhi tử xấu hổ bởi vì cứu người không xong còn được cứu lại, tức giận quở trách.

Cảnh Nghi chỉ có thể tiếp tục giữ yên lặng, đáy lòng lại không biết nên mong đợi Tiêu Đình bên kia có kết quả gì.

~

Phượng Dương Các.

So sánh với Đào Nhiên Cư náo nhiệt của Tiêu gia, Cam Lộ cung của tứ công chúa vắng lạnh hơn nhiều, Diên Khánh đế bỏ mặc nữ nhi này, Thái hậu, hoàng hậu đích thân tới thăm qua, nhưng tứ công chúa chậm chạp không tỉnh, hai vị quý nhân chia ra để lại tiểu cung nữ ở chỗ này nhìn chằm chằm, họ về cung trước rồi, đám công chúa cũng đi tứ tán.

Chỉ có Minh Tâm, Minh Hồ vẫn canh giữ bên giường tứ công chúa, chán nản rơi lệ.

"Đều tại ta, nếu như không phải là ta đi ra ngoài, chắc chắn công chúa sẽ không trượt chân rơi vào trong hồ." Minh Tâm quỳ gối trước giường, tự trách không dứt.

Minh Hồ đưa mắt nhìn ngoài cửa, nhìn lại công chúa còn đang hôn mê, nhỏ giọng nói: "Nếu công chúa trượt chân rơi xuống nước, tại sao ngọc bội nương nương để lại cho công chúa lại rơi xuống dưới ghế dài?" Công chúa của các nàng cũng không phải là người hay vứt đồ bừa bãi, lại nói cho dù ném vàng ném bạc cũng không thể ném miếng ngọc bội này.

Minh Tâm kinh ngạc ngẩng đầu lên, "Ngươi nói là, có người cố ý muốn hại công chúa?"

Minh Hồ nặng nề gật đầu một cái, nhìn cô nương đáng thương nằm trên giường đối diện, nói: "Hiện tại chỉ có thể đợi công chúa tỉnh rồi hỏi tiếp."

Vừa dứt lời, trên giường chợt truyền đến một tiếng ưm mềm mại......

Hai cung nữ không hẹn mà cùng sợ run cả người, công chúa nhà mình có khi nào từng phát ra loại âm thanh này?

Tiêu Đình cũng không quản nhiều như vậy, hắn khó chịu, cả người hắn không thoải mái, nếu không thoải mái, đương nhiên là muốn rên rỉ mấy tiếng, chỉ là mới hừ một tiếng, Tiêu Đình liền ngừng lại, nghi ngờ mở mắt. Không đúng, tại sao giống như nghe được giọng của nữ nhân rồi hả?

"Công chúa, ngài đã tỉnh rồi!" Minh Tâm, Minh Hồ cùng nhau bu lại, vui mừng nhìn công chúa nhà mình.

Tiêu Đình bị hai khuôn mặt ngoài dự kiến này dọa cho sợ hết hồn, sau khi hồi hồn mới trợn trừng hai mắt mắng: "Ngươi là nô tỳ của......"

Hai chữ "công chúa" còn chưa nói ra ngoài, Tiêu Đình giơ tay lên muốn che miệng, giơ lên được một nửa lại cứng lại.

Hắn sững sờ nhìn chằm chằm cái tay trước mặt, trắng trắng mềm mềm, nhỏ nhắn như búp tre.

Đây là tay hắn?

Tiêu Đình không thể tin được ánh mắt của mình, vừa muốn lật qua nhìn lại một chút, Minh Hồ bên cạnh lo lắng công chúa bị bệnh, muốn sờ trên trán nàng, ánh mắt Tiêu Đình liếc qua, không chút nghĩ ngợi tránh vào bên trong, cũng vô ý thức làm động tác tay phải che ngực.

Che kín, mềm nhũn.

Tiêu Đình trợn to hai mắt, nhìn chằm chằm góc giường một lúc lâu mới cúi đầu xuống từng chút từng chút một.

Hắn chỉ là nhảy cầu cứu người, chẳng lẽ ngâm trong nước quá lâu, ngực bị ngâm nát rồi hả?