Lô Chu nghỉ ngơi vài ngày rốt cục có thể đổi quần áo thoải mái chút, da tay của y bị phơi nắng thành màu đồng cổ, đội nón, mặc áo may ô, quần lính giày lính, trên mặt còn dán vết thương, trên tóc ngắn tất cả đều là mồ hôi, trong kính râm phản xuất biểu tình của Tiêu Nghị.

“Muốn làm không?” Lô Chu nhìn Tiêu Nghị, ngoài cười nhưng trong không cười nói “Nguyên lai em thích hệ chế phục?”

Tiêu Nghị “…”

“Anh nguyện ý làm người chịu hệ chế phục không?” Tiêu Nghị nói “Hoặc là một bên làm một bên phóng《 Hoàng Hà đại hợp xướng 》?”

Lô Chu “Em càng ngày càng thích cãi lại, lão tử sắp bị em phá hủy.”

Cảnh tượng tại bố cảnh, hai người ngay phía dưới ngồi tán tỉnh, Tân Hồng Khai lại đây, vươn tay, Lô Chu cùng anh ta nắm chặt tay, đứng lên.

“Anh đi.” Lô Chu nói.

“Cố lên!” Tiêu Nghị nói.

Tiêu Nghị sợ Lô Chu quay động tác sẽ bị thương, đặc biệt chuẩn bị, hiện tại một nhịp động tác diễn hắn chỉ sợ, sợ Lô Chu ngã xuống từ cao tốc.

Song phương đem xe dừng ở ven đường cao tốc, Lô Chu xuống xe, cầm lựu pháo thương súng xuống xe, đeo kính râm, mở cửa xe, nhất thời bá khí trắc lậu.

Tiêu Nghị cảm giác tất cả mọi người bị kinh sợ, Tân Hồng Khai từ một chỗ khác đi ra, rút ra súng lục ở thắt lưng, tay chân của Lô Chu cùng thủ hạ của Tân Hồng Khai chính là cảnh viên đang sôi nổi lên sân khấu.

Song phương bắt đầu bắn nhau quả thực kinh thiên động địa, quảng cáo Toyota, 3 chiếc Toyota ngừng, xe này được đạo cụ đặc biệt cải trang, đạo cụ cầm điều khiển từ xa, bên trong dán kíp nổ trang bị chấn động bằng thủy tinh loại nhỏ, thủy tinh nháy mắt nát đầy đất.

“Cắt!” Đạo diễn hô.

Đạo cụ đi lên bày bố hiện trường, song phương tạm dừng, Lô Chu ngậm điếu thuốc, xa xa nhìn Tiêu Nghị, nhấc lông mày. Tiêu Nghị lại thập phần lo lắng, vỗ vỗ bả vai mình ý bảo y cẩn thận lực phản chấn của súng ống.

Đoạn thứ hai bắt đầu, bốn máy quay cũng không cùng phương hướng xoay tròn đẩy lại đây, âm hiệu giá mạch, bên trong xe dán kíp nổ trang bị chấn động, đạo cụ ở đây ấn nút.

Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! 4 thanh, Lô Chu ẩn thân trên cửa xe xuất hiện bốn vết đạn.

Đây cũng quá ngưu đi ——! Quả nhiên chuyên nghiệp liền không giống a a a! Tiêu Nghị quả thực không biết hình dung như thế nào. Lô Chu cắn viên đạn, thay viên đạn, máy quay đặc tả khuôn mặt y, ngay sau đó, Lô Chu trầm mặc, đem súng máy đặt trước cỏ xa đắp lên bắn phá nhất đốn, đạo cụ rung đùi đắc ý, xoa bóp một cái nút.

Oanh một tiếng vang thật lớn, thiếu chút nữa dọa Tiêu Nghị sợ, cửa xe bị phá bay ra.

Máy quay đẩy hướng, đạo diễn nói “Những người còn lại nghỉ ngơi.”

Máy quay bắt đầu quay Lô Chu đạp thủy tinh đi tới màn ảnh, đặc tả giày lính.

“Cắt.” Hoàng đạo nói “Chậm!”

Vì thế Lô Chu lui về làm lại, cước bộ, muốn biểu hiện Trịnh Trường Vinh quyết tâm lấy tính mạng của Hồ Ưng, không nửa điểm chần chờ, tình cảm vào sinh ra tử dừng ở đây, lúc này đây, Trịnh Trường Vinh xuống tay không lưu tình, muốn dùng cước bộ biểu hiện nhiều hàm nghĩa như vậy, cùng với từ từ tới gần tử vong, khó khăn thật sự quá lớn, 8 tháng, Lô Chu cả sinh nhật cũng không quan tâm, luôn luôn quay bộ phim này.

Tiêu Nghị chợt phát hiện, yêu cầu của đạo diễn với nhân vật chính tựa hồ rất thấp, phần lớn thời gian đều bảo Lô Chu quay lại nhiều lần.

“Làm lại!” Đạo diễn hô.

Lô Chu khiêng thương súng, cuối cùng làm lại một lần, qua. Đạo cụ lập tức tiến lên bố trí, chuyển tới xe, Lô Chu tiến lên, đầu tiên là đặc tả biểu tình của Tân Hồng Khai, anh ta nâng cánh tay trái, khẩu súng của Lô Chu để trên đầu của anh ta.

Hồ Ưng “…”

“Cắt.” Đạo diễn hô “Ánh mắt không đúng.”

Tân Hồng Khai gật gật đầu nói “Ngại quá.”

“Không có đạn.” Lô Chu nói “Đừng quá khẩn trương.”

Mặc kệ là ai, bị thương súng để trên trán đều sẽ sợ, đó là bản năng khẩn trương, ánh mắt Tân Hồng Khai không đúng, đạo diễn một lát sau kêu bọn họ nghỉ ngơi, 20 phút sau không nói chuyện, nữ chính từ bên cạnh xuất hiện, cầm súng lục, để trên ót Lô Chu.

Khóe miệng Lô Chu hơi hơi khiên, nheo lại mắt.

Nữ chính “Buông súng xuống!”

“Đi mau!” Tân Hồng Khai hô.

“Cắt!” Đạo diễn lập tức hô “Tiếp tục động tác!”

Lô Chu quay người lại, nâng chân trái, chân phải nâng lên, liên hoàn chân tảo, cả người tiêu sái đến cực điểm, một cước hư hư đạp, nữ chính ngã xuống, bị nhân viên công tác tiếp được, Tân Hồng Khai lập tức từ bên cạnh xe vọt lên, dùng súng, Lô Chu lắc mình đến sau xe, tim Tiêu Nghị nhất thời đề lên cổ họng, Tân Hồng Khai nổ súng.

“Cắt!” Đạo diễn hô “Hoàn mỹ.”

Tất cả mọi người mệt than, toàn thân Lô Chu đều là mồ hôi, súng máy rất nặng, đi đường đều có điểm hư, Tiêu Nghị lập tức kéo y lên trên xe cho y uống nước, lấy hai chiếc quạt giấy quạt cho y.

Đến sau 12 giờ, tất cả mọi người trốn lên trên xe ăn cơm, trước không thôn sau không ***, chỉ có thể ăn cháo đậu xanh nguội buổi sáng mang tới, Lô Chu miễn cưỡng ăn chút, buổi chiều lại tiếp tục diễn cảnh chạy trốn.

Ước chừng ở cầu vượt quay bốn ngày, hai cảnh đầu nặng nề mới toàn bộ quay xong, Tiêu Nghị bị phơi nắng đến đen một vòng, mũi Lô Chu còn bị phơi nắng đến tróc da.

Cuối cùng lại là cảnh tại thiên mạc.

Buổi sáng 5 giờ, tất cả mọi người chờ thái dương dâng lên, mỗi ngày chỉ có thể ở phía sau quay, đó cũng là cảnh Tiêu Nghị lo lắng nhất, bởi vì lúc biên kịch viết cảnh này, mọi người trải qua tranh luận kịch liệt, đạo diễn cho rằng chỉ có tân thủ mới có thể phạm tật xấu, bởi vì mỗi ngày chỉ có thể quay vào sang sớm như vậy, vạn nhất có làm lại, thời gian qua lúc thái dương dâng lên, phải chờ ngày mai.

Vạn nhất thời tiết không tốt, huống chi Bắc Kinh hay mưa, hiệu quả mặt trời mọc không lý tưởng, toàn bộ đoàn phim đều phải bị biên kịch đùa chết.

Nhưng biên kịch kiên trì cho rằng không thể sửa, song phương tranh chấp không ít lần, đạo diễn cuối cùng hỏi nam chính cùng nam phụ, Lô Chu tỏ vẻ có thể, hôm nay không được lại chờ ngày mai.

Tiêu Nghị sợ Lô Chu quên từ, bởi vì một cảnh cuối cùng lời thoại quá nhiều, hơn nữa nam chính giết nam phụ, yêu cầu hàm nghĩa phi thường phức tạp cùng cảm giác hí kịch thực mãnh liệt.

Lô Chu lại kêu Tiêu Nghị không cần lo lắng, rạng sáng 2 giờ xuất phát từ Bắc Kinh, đến thiên mạc, Lô Chu ngồi ở chỗ ngồi phía sau, nhìn màn trời hắc ám.

Điều hòa trong xe có chút lạnh, Tiêu Nghị cùng Lô Chu quấn thảm, rúc vào nhau, từ cửa sổ xe nhìn ra, hôm nay là trời nắng.

“Chớ khẩn trương.” Tiêu Nghị kỳ thật càng khẩn trương hơn Lô Chu.

Lô Chu nói “Sẽ không, anh có thể, âm nhạc của em đã cứu anh.”

“Phải không?” Tiêu Nghị mờ mịt nói.

Lô Chu từ từ nhắm hai mắt, ngón tay ở trên đầu gối có tiết tấu gõ đánh, Tiêu Nghị trong lúc vô ý khảy đàn ra giai điệu vô danh, Tiêu Nghị nói “Sớm biết vậy quay cho anh rồi.”

Lô Chu không nói gì, dưới ánh sáng nhạt của ban đêm, mặt nghiêng của y kiên nghị, trầm ổn, sự tin tưởng của y cường đại như thế, cho nên tình cảm của Tiêu Nghị vô pháp khống chế với y, hắn ôm cổ Lô Chu, hôn lên, Lô Chu nghiêng đầu, đem hắn đặt trong xe, nghiêm túc hôn hắn.

Bên ngoài gõ gõ cửa xe.

“Action!” Đạo diễn hô.

Tiêu Nghị cười, Lô Chu đứng lên nói “Anh đi.”

“Cố lên.” Tiêu Nghị nói.

Lô Chu đứng ở dưới ánh sáng nhạt khi nắng sớm sắp dâng , giống như sắp nghênh đón một đoạn tân sinh với kiếp sống diễn nghệ mới, Tiêu Nghị nhìn thấy trong tay của y cầm súng, hóa trang, đứng ở sa mạc, nhìn dãy núi phương xa, hắn biết Lô Chu đã đi ra.

Hiện tại Lô Chu càng cường đại hơn trước, linh hồn giống như niết bàn trọng sinh.

“A ——!” Lô Chu tại sa mạc điên cuồng hét lên.

Y che thắt lưng, tha xuất một chuỗi máu, thất tha thất thểu đi trong sa mạc.

Trịnh Trường Vinh chết chưa hết tội nhưng không cách nào buông xuống, Hồ Ưng ở phía sau đuổi theo y, y tự biết trốn không thoát nhưng y còn tập tễnh đi đến ánh rạng đông sáng sớm.

Tân Hồng Khai chậm cước bộ, Lô Chu lảo đảo nhào vào sa mạc.

Đạo cụ đắp bả vai của Tiêu Nghị, cầm trong tay điều khiển viễn trình, hai người đều quên nói chuyện, kinh ngạc nhìn Lô Chu.

“Không phải tôi đả bại anh.” Tân Hồng Khai sáng sủa thanh đạo “Trường Vinh, là anh hủy diệt chính anh. Anh đi không được, anh chỉ có thể vĩnh viễn đứng ở trong bóng tối.”

“Chiến thắng chính mình?” Lô Chu nhìn Tân Hồng Khai, miệng đầy máu tươi, run run nói “Nói được dữ dội dễ dàng? Anh có biết mấy năm nay tôi đã trải qua cái gì không? Tôi vì lão đại bán mạng nhiều năm như vậy! Đổi trở về một thân đầy vết thương, một tên nhận không ra người! Anh sao! Anh cho là anh ở trong lòng anh ta có bất đồng? !”

“Anh chỉ là một con chó khác anh ta nuôi mà thôi ——!” Lô Chu giận dữ hét.

“Anh thẳng đến bây giờ còn không rõ sao? !” Tân Hồng Khai cầm súng đi lên trước một bước, hướng phía Lô Chu hét lớn “Hồ sơ của anh sớm đã bị lão đại tiêu hủ !”

Lô Chu nhất thời thần tình kinh ngạc, Tiêu Nghị nháy mắt liền khẩn trương lên.

“Không… Tôi không cam lòng!” Lô Chu giận dữ hét.

Ngay sau đó hai người đồng thời rút súng.

Động tác này phải đồng thời phát sinh, Trịnh Trường Vinh lúc cuối cùng vẫn hấp hối nhưng Hồ Ưng càng nhanh hơn, Hồ Ưng vừa kéo cò, Tiêu Nghị quyết đoán bắt lấy điều khiển từ xa nhấn một cái.

Phanh súng vang, túi máu của Lô Chu phun huyết, tuôn ra huyết hoa, văng lên.

Đạo cụ “…”

Tiêu Nghị nghĩ thầm biết anh xem đến quên ấn điều khiển từ xa, đạo cụ lau mồ hôi, hướng Tiêu Nghị gật đầu tỏ vẻ cảm tạ, vạn nhất thật sự quên ấn, đạo diễn khẳng định sẽ bạo đầu mình.

Lô Chu nằm trên mặt cát, mở to hai mắt, nhìn về phía đường chân trời.

Thái dương dâng lên.

“Hồ Ưng ——!” Nữ nhân vật chính chạy vào màn ảnh.

Đạo diễn “Cắt ——! Tình cảm không đúng!”

Tiêu Nghị nghĩ thầm không thể nào! Ông không cần chơi tôi a! Lại đến một hồi sẽ chết người!

Nữ nhân vật chính lui ra phía sau, lại chạy lên, tiếp theo là Tân Hồng Khai quay đầu một số lần, nữ nhân vật chính phác đi lên ôm chầm N lần, trong lúc đó Lô Chu vẫn không nhúc nhích, nằm trên mặt cát như thi thể.

Cuối cùng đạo diễn nói “OK!”

Lô Chu nghe được thanh âm lập tức đứng dậy, chạy về phía Tiêu Nghị, hai người tựa như nam nữ nhân vật chính hoàn thành một tư thế khác.

Lô Chu cười ha ha, chưa từng giống hiện tại cao hứng như thế, Tiêu Nghị đều thiếu chút nữa khóc, ôm y, hai người đứng ở dưới ánh rạng đông.

“Không cần quay không cần quay! Ai!” Lô Chu hướng camera nói “Làm gì! Lão sư! Chừa cho tôi chút mặt mũi a!”

“Ngoài lề.” Đạo diễn nói “Làm credit cũng không sai, đến đến, mọi người tiếp tục. Tình cảm rất dư thừa, mọi người tiếp tục! Ước chừng một hồi khó khăn nhất!”

“Lô Chu trước không cần tháo trang sức.” Đạo diễn nói “Khả năng phải quay lại, tôi lại nhìn mấy lần, đợi thông tri cậu.”

Tiêu Nghị giống như ngũ lôi oanh đỉnh, từ bỏ đi, như vậy không tốt lắm đâu, đạo diễn…

Lô Chu gật gật đầu, tạm thời không có chuyện của y, hai người tựa vào trên xe, Tiêu Nghị nói “Kỳ thật rất nhiều thứ có thể dựa vào phối âm để hoàn thành.”

Lô Chu khoát tay nói “Phối âm liền tốn, nhiều người như vậy đánh vỡ đầu hướng đại màn ảnh, không có cân lượng?”

Tiêu Nghị tưởng tượng cũng vậy, bên ngoài để Lô Chu đi xuống tháo trang sức, nói có thể qua. Nam nữ nhân vật chính còn quay một hồi trên sa mạc, hai người mở điều hòa, ở trên xe hàn huyên một hồi, Tiêu Nghị ấn bả vai cho Lô Chu, Lô Chu nói “Hôm nay trở về khánh công! Ha ha, lão tử lại đứng lên!”

Phim điện ảnh này phòng bán vé chưa chắc sẽ bạo nhưng Lô Chu đã tìm được phương thức thích hợp nhất, y rốt cục sống lại. Nửa tháng sau, điện ảnh hơ khô thẻ tre, mọi người cùng ăn bữa cơm, thiên nam địa bắc nhàn khản, lại hẹn lần sau có cơ hội, nhất định phải hợp tác.

Lô Chu tuy rằng cùng Tân Hồng Khai bắt đầu diễn đối thủ, trừ bỏ diễn lại cơ hồ không giao lưu, bất quá y cho tới bây giờ chính là như vậy, mọi người giải tán, Lô Chu lại rút ra ba ngày, một lần nữa đi bổ âm, Tiêu Nghị lúc này mới phát hiện, Lô Chu quả thật phi thường khó lường, y mặc kệ ở lời thoại hay diễn xuất đều phi thường khắc khổ. Cho dù là phối âm, Lô Chu cũng có thể hoàn toàn đi theo cảm xúc nhân vật.

Khi y thâm hút một hơi, đối với micro bổ sung vài đoạn phối âm, cảm giác trầm thấp mà ám ách, mang theo cừu hận cùng phẫn nhiên, xứng thượng nhân vật trên màn ảnh, trái tim Tiêu Nghị cơ hồ có chút run rẩy.

“Em có thể không cần hoa si như vậy không.” Lô Chu hướng Tiêu Nghị nói.

Tiêu Nghị dùng hết thảy những từ ngữ khen ngợi bình sinh tích lũy ca ngợi Lô Chu, Lô Chu nghe được đều nổi da gà, Tiêu Nghị lại gắt gao ôm thắt lưng Lô Chu, vẻ mặt kích động.

“Có bệnh a!” Lô Chu hét lớn, tiện đà đem Tiêu Nghị bắt đến trên ghế sa lông, bắt đầu gây sức ép hắn.

Cuối tháng 8, Bắc Kinh một hồi sấm chớp mưa bão, Tiêu Nghị cùng Lô Chu dưới chạng vạng đi ra ngoài dạo phố, xe cũng không lái, dầm mưa trở về, Tiêu Nghị nhớ tới năm trước cũng là một hồi sấm chớp mưa bão, Lô Chu còn một bên mắng hắn viết ca không hảo hảo viết, một bên ôm hắn về nhà.

“Không đi nơi nào đâu!” Lô Chu quát “Tất cả đều là nước! Em không cách ven đường xa một chút được sao a!”

Tiêu Nghị “…”

Một chiếc xe lại đây, Lô Chu một thân nước, Tiêu Nghị nhất thời cười ha ha.

“Anh càng ngày càng giống ba em!” Tiêu Nghị nói.

Lô Chu trừng Tiêu Nghị nói “Đi mau đi mau!”

Tiêu Nghị nói “Không diễn, tiền ăn cơm đủ không? !”

Lô Chu dưới tiếng sấm điện thiểm nói “Không có! Dư lại hai vạn!”

Tiêu Nghị tin là thật nói “Vậy làm sao bây giờ? !”

Lô Chu “Không biết! Anh chính là sẽ không phát tiền lương cho em a! Em đem tiền tiêu vặt của em tiêu hết!”

Tiêu Nghị hiểu được Lô Chu đang chỉnh hắn “Em lấy quần lót anh đã mặc đi bán có thể chứ? Thừa dịp anh vẫn chưa hoàn toàn quá khí, nhiều ít có thể bán cho đại thúc biến thái!”

Lô Chu “…”

Bão táp thổi quét toàn thành, bọn họ trong nhà lại vô cùng ấm áp, bồn tắm lớn phóng đầy nước ấm, Lô Chu tựa vào bồn tắm lớn, Tiêu Nghị ngồi ở giữa hai chân y, tựa vào trong ngực y, hai người ôm nhau cùng tắm.

Cảm giác làn da vuốt phẳng phi thường thoải mái, Lô Chu một bên uống rượu Rum ướp lạnh, tắm, một bên cho Tiêu Nghị nhìn ghi chép quản lý tài sản đích xác trên Ipad.

Lô Chu nói “Phòng ở 2700 vạn, vài năm tăng 40%, tiền năng động là hơn 5500 vạn, hàng năm tiền lời di động cao thấp 17%, em nhớ cho kĩ không thể không lời.”

Tiêu Nghị nhìn hoa cả mắt, tiền gửi định kỳ của Lô Chu có hơn một ngàn vạn, thông qua một ngân hàng ngân hàng tư nhân tiến hành quản lý tài sản, nói giá cả có 12% lãi tức hàng năm, ngân hàng tư nhân còn cung cấp đủ loại phục vụ thí dụ như giúp bạn mời bảo mẫu, làm vệ sinh cho bạn.

Trừ cái này ra, Lô Chu tại Bồng Lai còn hùn vốn đầu tư rượu trang, hàng năm lỗ lã, đến bây giờ còn chưa bắt đầu lợi nhuận.

“Cái này ít nhất phải 10 năm mới bắt đầu lợi nhuận.” Lô Chu nói “Trước mặc kệ nó, em nhìn lại cái này.”

“Không cần.” Tiêu Nghị quyết đoán nói “Em không có đầu óc kinh tế, không phá nhà của anh, những điều này là do thỉnh quản lý cố vấn tài sản đến thao tác sao?”

“Cố vấn không giúp em thao tác.” Lô Chu nhếch lên một chân, ở sườn thắt lưng Tiêu Nghị vuốt phẳng, Tiêu Nghị liền giúp y cong đến cong đi, Lô Chu nói “Mấy ngày nữa anh mang em đi ngân hàng làm chứng minh, về sau em muốn tiền trực tiếp lấy từ thẻ của anh ra là được, em muốn mua phòng ở trên Bắc Kinh không?”

“Không không.” Tiêu Nghị lập tức nói “Kiên quyết không cần.”

Lô Chu nói “Nhớ nhà liền mua a, tìm công tác cho em em.”

“Thật sự không cần.” Tiêu Nghị biết Lô Chu kiếm tiền thực vất vả, đều là tiền mồ hôi nước mắt, một bộ phòng ở Bắc Kinh phải 700-800 vạn, thậm chí hơn một ngàn vạn, Lô Chu khẳng định nguyện ý xuất nhưng vô luận như thế nào cũng không thể mua, một chút rút hơn một ngàn vạn, cho dù lấy tài sản của Lô Chu cũng là số lượng lớn.

“Em trả tiền vay cho họ là được.” Tiêu Nghị nói “Ân, lấy hơn 20 vạn là được.”

Lô Chu nói “Ba mẹ em thúc em kết hôn không?”

Tiêu Nghị vội hỏi “Không.”

“Không.” Lô Chu cười nhạo nói “Lần trước thúc em bao nhiêu lần.”

Tiêu Nghị nghĩ thầm anh cũng biết còn hỏi cái này làm gì, na hồ bất khai đề na hồ, chuyện cha mẹ là một khoảng cách cơ hồ vô pháp vượt qua.

“Em yêu nam thần có thể phản bội gia đình sao, a?” Lô Chu hỏi.

“Đối nam thần không được.” Tiêu Nghị nghĩ nghĩ nói “Nhưng anh là người yêu của em, thân là nam nhân, em phải phụ trách anh, mặc kệ thế nào, em đều sẽ theo ba mẹ em hảo hảo nói chuyện, bất quá phải đợi thời cơ thích hợp.”

“Em không sợ anh quăng em sao?” Lô Chu hỏi.

“Sẽ không.” Tiêu Nghị nói.

Lô Chu nói “Em lại biết anh sẽ không? Mặc kệ là nam hay là nữ, người theo đuổi anh nhiều vô cùng.”

Tiêu Nghị nhìn Lô Chu cười nói “Em cảm thấy anh sẽ không.”

Tiêu Nghị nói lời này nghĩ thầm mẹ kiếp anh ngay cả tin nhắn của anh bị em rình coi N lần cũng không biết, còn gửi tin nhắn cho Trịnh Tiểu Thông nói bệnh bất lực của anh chính là chỉ không liệt với em, thực có liệt với người khác… Xem ra nếu vào tù cả đời thì làm như thế nào…

Người sợ nhất bị vứt là anh mới đúng chứ, bất quá Tiêu Nghị không dám nói, nếu như nói bồn tắm lớn khẳng định liền muốn sóng thần.

“Em muốn giải quyết chuyện trong nhà.” Tiêu Nghị nghĩ nghĩ nói “Nhưng em cam đoan nhất định có thể giải quyết.”

“Em có thể giải quyết cái rắm.” Lô Chu nói.

Tiêu Nghị nghĩ thầm: Đột.

Lô Chu nói “Đến lúc đó, cho em ở nước ngoài tìm cách đại dựng, nhìn xem có kỹ thuật gì, có thể muốn đôi song sinh, thụ tinh, em một đứa anh một đứa, cùng mẹ, hai huynh đệ. Sinh hạ ở Mỹ, cả hộ khẩu cũng miễn, không giống quốc sư siêu sinh còn phải phạt 700 vạn.”

“A!” Tiêu Nghị nhất thời tâm hoa nộ phóng, nghĩ thầm đượ cái này đối với Lô Chu quả thật không tính là vấn đề, lại hỏi “Đại dựng bao nhiêu tiền?”

Lô Chu nghĩ nghĩ nói “Anh trước kia từng có quyết định này, sợ liệt không có tiểu hài tử, vì thế tìm bạn hữu trong vòng luẩn quẩn hỏi thăm, hơn trăm vạn đi.”

Tiêu Nghị nói “Em đây như thế nào cùng trong nhà nói?”

Lô Chu nói “Em nói với ba mẹ em tìm một người bạn gái, sinh tiểu hài tử, bỏ kêu em nuôi còn không được a!”

Tiêu Nghị nghĩ thầm như thế cũng là biện pháp cứu quốc tốt, Lô Chu tùy tiện nói “Cho nên nói, muốn kiếm tiền, có tiền mới có giấc mộng, tiền có thể giải quyết hết thảy vấn đề, ánh trăng cùng 6 xu, hiểu không? Ánh trăng là lý tưởng, 6 xu là tiền dưới lòng bàn chân, cố nhìn ánh trăng đi, tiền cũng không chiếm.”

Tiêu Nghị nghĩ thầm người ta ánh trăng cùng 6 xu không phải ý tứ này, quên đi, được, biết, bệ hạ, quả nhiên ngọai hiệu Lô Phát Tài của anh cũng không phải loạn khởi .

Lô Chu diễn xong 《 Cuộc chiến ánh bình minh 》, còn có chút muốn tiếp diễn, gần đây không có ai tìm y, vả lại bả vai bởi vì lực phản chấn của súng ống, lại bắt đầu có chút tái phát, Tiêu Nghị kiên quyết không cho y tiếp diễn, vừa lúc nghỉ ngơi một đoạn thời gian, thuận tiện đi Châu Âu hưởng tuần trăng mật, sau khi trở về mỗi ngày ở trong nhà nghỉ ngơi.

Thẳng đến tết âm lịch, Tiêu Nghị gọi điện thoại về nhà, an bài chuyện phòng ở mà còn đem tiền gửi về, đây là năm thứ nhất bọn họ cùng một chỗ sau năm mới ở Bắc Kinh, xa hoa truỵ lạc, người đến người đi, buổi chiều hai người ăn lẩu, buổi tối liền đi tham gia họp báo phim 《 Cuộc chiến ánh bình minh 》.

Tiêu Nghị ngồi ở rạp chiếu phim, xem phim Lô Chu tái nhậm chức.

Cảnh Trịnh Trường Vinh diễn bị cắt thiệt nhiều, cơ hồ từ một nhân vật phản diện làm người ta đồng tình bị cắt triệt để thành tên biên thái vô pháp tẩy trắng, Tiêu Nghị bắt đầu cảm thấy thực khó chịu, bộ phim này bọn họ quay trong thời tiết cực nóng gần tới 40 độ trong hai tháng, phơi nắng, gặp mưa, bị cảm nắng, cảm mạo, buổi sáng 6 giờ rời giường, buổi tối 2 giờ mới ngủ, cái gì cũng làm, cuối cùng cảnh Lô Chu diễn bị cắt không chiếm được 15 cảnh.

Nhưng mà xem, Tiêu Nghị lại triệt để đắm chìm vào, đã quên phẫn nộ của mình.

Tân Hồng Khai diễn không tốt cũng không kém, chỉ có thể nói là chia đều tiêu chuẩn, nhưng mà ngay lúc Lô Chu vừa xuất hiện, Tiêu Nghị cảm giác toàn bộ rạp chiếu phim tất cả mọi người không hẹn mà cùng ngồi ngay ngắn.

Hắn nghiêng đầu nhìn phía Lô Chu, lại phát hiện Lô Chu căn bản không có xem phim, vẫn luôn nhìn chính mình.

Tiêu Nghị nở nụ cười, cùng hắn dắt tay, ngón tay giao khấu, nhìn màn ảnh lớn.

“Em không nói cái gì sao?” Lô Chu nói.

Tiêu Nghị “Màn ảnh làm lộ sao, em làm sao thấy được có một chữ giản thể a.”

Lô Chu “…”

Lúc bắn nhau, cả người Tiêu Nghị đều rung động.

Lúc quay căn bản không có huyễn như vậy a a a! Rất hung tàn, hiện tại 32 thanh đạo một phóng, xứng thượng các loại đặc hiệu, động tác, Tiêu Nghị nháy mắt liền Sparta. Hiện tại đặc hiệu làm thật tốt quá, Lô Chu cùng Tân Hồng Khai song phương bắn nhau, đạn bay tứ tung, tựa như xuyên qua toàn bộ rạp chiếu phim tàn sát bừa bãi quay lại, Lô Chu quả thực là nhân vật phản diện trong máy bay chiến đấu, nhất là khi cảnh bắn nhau dừng lại, toàn bộ thế giới đều an tĩnh lại, màn ảnh xoay tròn, đột nhiên hướng mặt đất, Lô Chu đi ra một bước, toàn bộ rạp chiếu phim đều lâm vào run rẩy.